Thật ra chính Tống Bảo Như cũng không biết không phải chờ tới lúc Bạch Thu Nhiên tủi thân quay sang nhìn Diệp Chi Châu thì anh mới thay đổi sắc mặt, mà ngay từ lúc bà hỏi đến bố mẹ của Bạch Thu Nhiên, anh đã ngừng cười, bởi vì anh nhận thấy câu nói của mẹ mang tính thù địch, và anh cũng không hiểu tại sao mẹ lại có thái độ như vậy.
Có lẽ Bạch Thu Nhiên cảm thấy lời cầu hôn vào một tuần trước là rất đột ngột. Diệp Chi Châu thừa nhận bản thân cũng có hơi xúc động nhưng tuyệt đối không phải không hề chuẩn bị gì, ít nhất anh chưa từng giấu giếm sự tồn tại của cô, cũng đã rào trước với bố mẹ trước khi anh chính thức cầu hôn cô.
Thái độ khi ấy của bố mẹ rất bình thường. Mẹ có yêu cầu cao hơn bố, muốn anh tìm một cô vợ môn đăng hộ đối, cao quý trang nhã, nhưng khi thấy anh kiên quyết chỉ cưới Bạch Thu Nhiên, mẹ cũng nói chỉ cần hai người họ qua được ải của bố thì cho dù bà không ủng hộ thì cũng sẽ không nhúng tay vào cuộc sống của họ, sau này họ muốn làm gì thì làm.
Từ trước tới nay, Diệp Chi Châu luôn tính toán chu toàn, chờ bố mẹ thông qua mới chính thức hành động. Nhưng bây giờ đến cả bố cũng đã đồng ý, thậm chí còn rất thích Nhiên Nhiên, nhưng vì sao mẹ đã biết chuyện từ rất sớm lại chì chiết gia thế của cô?
Dù Diệp Chi Châu thông minh nhường nào thì cũng không thể đoán được mẹ anh sống lại, hơn nữa còn ôm mối thâm thù đại hận với bạn gái kiêm vợ tương lai của anh.
Vì không biết nội tình, anh càng thấy hành động của mẹ là cố tình gây hấn, thấy bà càng nói càng quá đáng, bèn hơi gằn giọng nói: “Mẹ, mẹ trách nhầm Nhiên Nhiên rồi ạ, là do con nói mẹ thích con gái đơn giản, thanh lịch nên cô ấy mới mặc như vậy. Con xin lỗi, là do con không biết sở thích của mẹ.”
Tuy Diệp Chi Châu nói đỡ cho Bạch Thu Nhiên nhưng cũng không giẫm lên mặt mẹ mình, anh chủ động nhận lỗi về mình, cũng cho Tống Bảo Như bậc thang đi xuống.
Đáng tiếc Tống Bảo Như không lấy làm vui lòng, chỉ mới chuyện này thôi mà con trai đã không nghe nổi, vội vã đứng ra bảo vệ Bạch Thu Nhiên và chống đối bà, rõ rành rành là có vợ quên mẹ.
Tống Bảo Như sa sầm mặt, tình huống này đã xảy ra rất nhiều ở kiếp trước. Kiếp trước vì lòng dạ quá ngay thẳng nên bà chịu không ít thiệt thòi, con trai thì luôn bênh vực Bạch Thu Nhiên, bà thì cứ cãi cọ với con khiến tình cảm mẹ con bị bào mòn dần dần và cuối cùng là không còn sót lại gì. Mẹ con xa cách, con trai bị đứa con gái hai mặt Bạch Thu Nhiên cướp đi.
Vì vậy, tuy rất muốn nổi giận nhưng Tống Bảo Như lại hít sâu một hơi, tự nhủ phải giữ bình tĩnh, không được phạm phải sai lầm của kiếp trước. Suy cho cùng mẹ con vẫn là mẹ con, không có mẹ con nào mà thù hằn nhau cả, chỉ cần bà rút kinh nghiệm từ kiếp trước, không dùng thủ đoạn và phương thức quá mức kích động để đẩy nó về phía Bạch Thu Nhiên nữa, vậy thì cho dù Bạch Thu Nhiên giở muôn vàn thủ đoạn cũng không thể ly gián hai mẹ con.
Cố dằn cơn giận trong lòng, Tống Bảo Như nhẹ nhàng nói với Diệp Chi Châu: “Mẹ không cố ý làm khó cổ, trước kia mẹ rất tin tưởng vào mắt nhìn người của con nhưng con làm mẹ thất vọng quá. Cô ta không thể làm nên trò trống gì, nếu nhà mình cưới về, e sẽ bị người ta cười chê.”
Diệp Chi Châu chưa kịp nói đỡ cho Bạch Thu Nhiên thì bà đã tỏ ra bất đắc dĩ xua tay: “Thôi vậy, nếu con đã thích cổ thì để cổ ở với mẹ, mẹ sẽ dạy dỗ cổ, chừng nào cổ học hỏi được hết thì mới tổ chức lễ cưới chứ không thể cứ để như vầy được, sẽ là trò cười cho thiên hạ đó con.”