Chương 25

Tất nhiên Tống Bảo Như sẽ không thật lòng dạy dỗ Bạch Thu Nhiên để cô trở thành thiếu phu nhân chuẩn mực của nhà họ Diệp, chủ yếu là bà muốn kích động Bạch Thu Nhiên, để ả bộc lộ bản mặt thật, đó là kế hoạch A của bà. Còn nếu kế hoạch A thất bại thì bà còn có kế hoạch B, lấy danh nghĩa dạy dỗ để giày vò ả, một khi Bạch Thu Nhiên nằm trong tay bà, tất nhiên bà muốn nắn thế nào thì nắn. Hơn nữa học như thế nào, học trong bao lâu cũng sẽ do bà quyết định, để xem ả chịu đựng được bao lâu.

Tống Bảo Như thầm cười lạnh trong lòng, sau đó ung dung nhìn Bạch Thu Nhiên.

Bạch Thu Nhiên không nói chuyện. Cô không ngu, lúc này tốt hơn hết là giật dây bạn trai tổng tài ra mặt đỡ đạn cho cô, còn cô thì giả làm đóa hoa thuần khiết nấp đằng sau.

Cô lén huých nhẹ bạn trai tổng tài. Để được gả vô nhà giàu, cô đã chuẩn bị tâm lý cho màn bị mẹ chồng hào môn làm khó dễ, nhưng nếu phải chịu huấn luyện trước khi cưới, lại còn không cho cô tìm giáo viên chuyên nghiệp mà để bà Diệp rõ rành rành không có ý tốt đích thân chỉ dạy thì còn lâu cô mới nhảy xuống địa ngục này.

Bạch Thu Nhiên làm con rùa rụt đầu, Diệp Chi Châu biết rõ cô sợ phiền phức nên rất có trách nhiệm mà đứng ra từ chối giúp cô: “Con biết mẹ muốn tốt cho Nhiên Nhiên nhưng cô ấy hồn nhiên cũng rất tốt mà, không cần mẹ nhọc lòng đâu ạ.”

Tống Bảo Như nhíu mày, đổi giọng khuyên răn: “Con thấy nó hồn nhiên nhưng người trong giới thượng lưu không thích sự hồn nhiên đó, trừ khi nó mãi mãi không đi giao thiệp với ai, bằng không sớm muộn cũng phải thay đổi.”

Diệp Chi Châu cười, trả lời: “Đó cũng là chuyện sau này, việc cấp bách bây giờ là lễ cưới.”

Hiển nhiên Diệp Chi Châu đoán ra mẹ muốn trì hoãn lễ cưới của họ nên anh hoàn toàn không cân nhắc đề nghị của bà.

Chủ tịch Diệp vốn không định nhúng tay vào chuyện mẹ chồng nàng dâu cũng cảm thấy hôm nay vợ mình có phần quá đáng, trước kia không nói gì, đến khi bàn chuyện hôn lễ thì lên mặt và ức hϊếp con dâu, có lẽ vợ ông cho rằng bố mẹ Tiểu Thu đều đã qua đời có nghĩa là cô không có chỗ dựa nên bà mới làm vậy.

Chủ tịch Diệp không thích thế. Tuy ông có địa vị cao nhưng không tán thành hành động nịnh nọt kẻ trên, khinh thường người dưới, bằng không thì ban đầu ông đã không đồng ý cho Diệp Chi Châu tự khởi nghiệp, hoặc là giải quyết ngay từ khi biết đến sự tồn tại của Bạch Thu Nhiên.

Do đó, là người thấu tình đạt lý, khi phát hiện vợ mình đang làm việc mà mình ghét, chủ tịch Diệp không thể bỏ mặc, tất nhiên ông cũng không làm vợ mất mặt trước mặt con cái mà chọn thời điểm thích hợp để bày tỏ thái độ, coi như uyển chuyển nhắc nhở vợ mình cư xử đúng mực.

Chủ tịch Diệp cười: “Tôi thấy Chi Châu nói đúng đó. Tụi nó còn trẻ, sau khi kết hôn còn khối thời gian để học hỏi, mình đừng buồn lo vô cớ.”

Đáng tiếc Tống Bảo Như phớt lờ lời nhắc nhở uyển chuyển của chủ tịch Diệp, không những vậy mà bà còn càng thêm tức giận, thầm nghĩ hai bố con nhà này kẻ hát người bè, ngoài mặt giống như đang nói bà quan tâm quá mức nên có phần hơi quá nhưng thực chất lại là bênh vực người ngoài, cả hai bố con đều đề phòng bà bắt nạt Bạch Thu Nhiên!

Đã sống lại lần nữa, bà sẽ không hành động ngốc nghếch. Tống Bảo Như trở nên lạnh lùng, không cãi cọ với hai bố con mà nhìn Bạch Thu Nhiên đang giả vờ như chuyện không liên quan tới mình, nói thẳng: “Hay để cô ấy tự quyết định xem có muốn đi theo tôi để học hỏi không.”

Với sự hiểu biết của bà về Bạch Thu Nhiên, lòng dạ ả thâm sâu, thích giả vờ giả vịt, bà đã nói rõ ràng như vậy rồi, chỉ cần ả còn muốn chứng minh tình cảm của ả vững chắc như kiềng ba chân, còn muốn cưới Chi Châu thì chắc chắn sẽ không từ chối đề nghị của bà, dẫu biết phía trước là núi đao biển lửa cũng vẫn sẽ bước tiếp. Ả là kẻ sẽ không chừa thủ đoạn để bò lên cao, tàn nhẫn với người khác một thì tàn nhẫn với bản thân mười.