Chương 20

Tại đại sứ quán này, bình sinh đây là lần đầu tiên Tuyên Hoài Phong đối mặt với hành động hãm hại trắng trợn như vậy, chỉ qua mấy câu nói từ miệng người khác, mình liền từ một nhân chứng biến thành thủ phạm gϊếŧ người. Đối phương là đại biểu một nước lại vô sỉ như vậy, đổi trắng thay đen, khiến cho y kinh sợ tột cùng. Vì tôn nghiêm, mặc dù ngoài mặt vẫn duy trì vẻ trấn định, song trong lòng lại nghĩ: Nếu thật sự có chuyện xảy ra, bị buộc ký lên biên bản nhận tội, để cho người ta áp giải đến Anh quốc, rơi vào cảnh bị người làm thịt, vậy bảo y sao lại không rùng mình cho được.

May mắn là có Bạch Tuyết Lam bên cạnh, chẳng qua hắn chỉ cười một tiếng thôi cũng khiến lòng y ổn định được ba phần, thầm nghĩ: Nếu Bạch Tuyết Lam không có hậu chiêu thì làm sao lại ung dung như vậy cơ chứ.

Bởi vậy, mặc dù y không biết nội tình nhưng vẫn lộ vẻ mặt bình tĩnh, đánh mắt lại với Bạch Tuyết Lam.

Charts nhìn hai người đối mặt với kế hoạch bí mật của mình lại không biết nguy hiểm là gì, còn liếc mắt đưa tình như chỗ không người, hắn bèn không nhịn nổi mà đi tới trước mặt Tuyên Hoài Phong, giả đò đau khổ vô cùng nói: “Bạn học thân ái của tôi ơi, tôi vô cùng lấy làm tiếc vì chuyện hôm nay. Nếu như không vì chính nghĩa, nhất định tôi sẽ đứng về phía cậu. Bây giờ tôi chân thành đề nghị cậu chấp nhận sắp xếp của chúng tôi. Mặc dù Anh quốc đường xá xa xôi, nhưng trên đường đi, tôi sẽ chăm sóc cậu từng li từng tí một, cho dù đến Anh rồi, tôi cũng có thể vì thái độ tự nguyên nhận tội, hợp tác làm chứng của cậu để dành bằng được kết quả tốt nhất cho cậu. Hi vọng cậu có thể tin tưởng thành ý của tôi.”

Một hồi bày mưu mưu hại Charts bày ra trước đó đã lật tẩy bộ mặt xấu xa của hắn, Tuyên Hoài Phong cực kỳ chán ghét con người này, lạnh lùng nói: “Cảm tạ thành ý của cậu, tôi dùng không nổi.”

Lúc này, đại sứ lộ vẻ bực dọc, mở miệng nói: “Rốt cuộc câu trả lời của các người là gì? Nhận tội, hay không nhận tội?”

Người khác chưa kịp lên tiếng, Lý xử trưởng đã dẫn trước gật đầu, luôn miệng nói: “Nhận tội, nhận tội. Kết quả xử lý như vậy đã rất công bằng rồi.”

Hắn vâng lệnh tới đây là muốn dành được kết quả có thể chấp nhận được. Tội chứng Bạch Tuyết Lam đá chết Knapp đã vô cùng chính xác, phía Anh quốc chịu chừa cho đường lui, bắt Tuyên Hoài Phong định tội, như vậy coi như dễ dàng qua cửa.

Đầu tiên: Duy trì được quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Thứ hai: Giữ lại được tính mạng cùng sự tự do của Bạch Tuyết Lam. Ít nhất đối với hắn mà nói, kết quả như vậy đã rất tốt để có thể trở về báo cáo với Bạch tổng lý rồi.

Bởi vì sợ đến cuối xảy ra biến cố, cho nên trước tiên hắn tích cực bày tỏ đồng ý, lại mời Charts lấy biên bản nhận tội ra để Tuyên Hoài Phong ký tên nhận tội tại chỗ.

Lý xử trưởng ở đằng kia dùng tiếng Anh bàn bạc với đại sứ và Charts, đằng này, Tuyên Hoài Phong thấy không có việc gì làm, thấp giọng hỏi Bạch Tuyết Lam: “Anh còn chưa lấy phương pháp giải quyết của mình ra sao?”

Bạch Tuyết Lam khẽ nói: “Chờ thêm một chút.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Còn chờ cái gì?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Chờ nghe tiếng vang.”

Tuyên Hoài Phong hoàn toàn không nghĩ ra, muốn hỏi lại, Charts đã đưa biên bản nhận tội tới trước mặt y, còn đưa thêm một chiếc bút máy. Tuyên Hoài Phong nhìn chiếc bút máy được đưa tới trước mắt mình nhưng không tiếp lấy.

Lý xử trưởng đi qua khuyên: “Tuyên phó quan, cậu ký đi. Chuyện này bởi vì bệnh của cậu mà dấy lên, lại thực sự khiến một người Anh bị chết. Phía Anh quốc không tìm ra một người chịu trách nhiệm sẽ không chịu từ bỏ. Bạch tổng trưởng đối xử với cậu không tệ, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm đưa ngài ấy vào chỗ chết? Hai người sai, một người gánh chịu thì còn bảo vệ được một người khác, đó cũng là hành động đầy nghĩa khí, cậu nói có phải không? Còn người nhà của cậu, tất nhiên sẽ có tiền từ chính phủ xuất ra chăm sóc.”

Hắn vừa dứt lời, chiếc chuông lớn bày ở góc phòng bỗng coong coong vang lên, vang liên tục mười một tiếng, thì ra đã tới mười một giờ. Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ, chẳng lẽ tiếng vang mà Bạch Tuyết Lam chờ nghe chính là thứ này?

Lúc này, liền nghe Bạch Tuyết Lam mở miệng nói: “Xin để cho tôi xem qua chứng từ ghi chép lại lời của các nhân chứng khi nãy.”

Charts thầm nghĩ: Các nhân chứng đã nói rất chắc chắn, chẳng lẽ mày còn muốn lật án? Vậy cũng vô ích.

Vì thế hắn rất hào phóng, đưa chứng từ ghi chép sang.

Bạch Tuyết Lam nhận lấy, nhanh nhẹn lật đọc hai trang, chỉ vào một nơi nói: “Vị y tá họ Khương này nói tận mắt nhìn thấy tôi đá Knapp một cái ở bệnh viện, Knapp sau khi ngã xuống đất bèn ôm bụng, vẻ mặt tỏ ra đau đớn.”

Lại chỉ một chỗ khác nói: “Ở đây, bác sĩ Kindel nói, sau khi Knapp được đưa tới bệnh viện, ông ấy đã từng tới thăm ba lần.”

Charts nói: “Đúng vậy, bọn họ cũng xác nhận tội của anh.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không! Bọn họ đã xác nhận rằng: Sau khi tôi đá Knapp, hắn còn sống.”

Đại sứ thông qua phiên dịch họ Hồ cũng biết lời Bạch Tuyết Lam nói, lập tức bất mãn mà tỏ vẻ tức giận.

Charts nói: “Anh như vậy là đang nói cái chết của Knapp không liên quan đến anh? Không được, anh đừng hòng dùng lời nói ba hoa để trốn tránh trách nhiệm của mình. Ở Anh, trực tiếp gây tổn thương khiến người khác tử vong và khiến người khác trọng thương, sau khi chữa trị vẫn tử vong đều là tội gϊếŧ người như nhau.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Thật không? Vậy thì tôi lại phải hỏi, Knapp bị thương nằm viện, cậu đã xem qua hồ sơ bệnh lý của hắn chưa? Nếu không, vậy tại sao lại xác định hắn chết là do bị tôi đá trọng thương? Xin hỏi, tôi đá nát gan hắn? Hay là đá đứt ruột hắn?”

Hắn vừa hỏi vậy, Charts liền nở nụ cười đắc ý. “Tôi không chỉ xem qua hồ sơ bệnh lý của Knapp, mà còn nhớ rõ vô cùng. Do bụng hắn bị tổn thương nghiêm trọng, trong ruột xuất huyết dẫn đến tử vong. Phần hồ sơ y tế này hôm nay đang ở trong đại sứ quán, nếu như anh yêu cầu, tôi có thể đưa cho anh đọc thử. Bây giờ, anh còn lời nào khác không?”

Bạch Tuyết Lam chỉ cười một tiếng. “Tôi biết, trong tay cậu có một phần hồ sơ bệnh lý, nhưng đó là thứ được người khác ngụy tạo sau khi Knapp chết. Phần hồ sơ thật sự đang nằm trong tay tôi, cậu có không yêu cầu đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn phải đưa cho cậu đọc thử.”

Bạch Tuyết Lam bèn rút một phần trong xấp văn kiện mang theo trên tay, đưa cho Charts.

Charts sau khi mở ra đọc, mặt lập tức biến sắc.

Bạch Tuyết Lam nói: “Sau khi Knapp được đưa đến bệnh viện, qua một thời gian chữa trị, thương thế đã ổn định, không có chút dấu hiệu tử vong nào. Tất cả những thứ này đều được ghi chép trên hồ sơ bệnh lý. Sau này hắn chết, và một cước tôi đã hắn kia ấy mà, chẳng liên can là bao.”

Charts khinh thường cầm hồ sơ bệnh lý quơ quơ trong không trung, cười ha hả. “Anh vì trốn tránh trừng phạt mà ngụy tạo văn kiện thế này là cho rằng có thể xóa bỏ tội danh? Đúng là trò con nít ngây thơ.”

Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Cậu mới thực sự ngây thơ. Hồ sơ bệnh lý vừa có con dấu của bệnh viện, cũng có con dấu của bác sĩ viết hồ sơ bệnh lý, là thật hay giả thì kiểm tra sẽ biết. Cậu muốn kiểm tra thử không?”

Lý xử trưởng ở một bên đã đánh hơi được. Hắn vốn tưởng Bạch Tuyết Lam đã ăn chắc tội danh gϊếŧ người rồi, có thể toàn thân trở ra đã là tốt lắm rồi. Hiện giờ xem ra, Bạch Tuyết Lam có thể thực sự bị oan.

Giả như có thể lật án, đáp trả thẳng mặt người Anh một ván, lúc trở về há chẳng càng dễ ăn nói với Bạch tổng lý hay sao?

Hắn lập tức tích cực tham dự vào. “Không tồi, chỉ cần kiểm tra sẽ biết con dấu là thật hay giả. Bất quá, Bạch tổng trưởng, làm thế nào tập hồ sơ bệnh lý này lại đến tay ngài thì còn cần ngài giải thích đôi chút.”

Hắn lúc đầu thúc giục Tuyên Hoài Phong nhận tội, trong lòng Bạch Tuyết Lam đã ghim chặt hắn một trận. Bây giờ thấy hắn lập tức chuyển hướng đứng cùng lập trường cũng thấy hơi hài lòng, thầm nghĩ, người mà anh họ nhìn trúng cũng khá được.

Bạch Tuyết Lam thuận theo câu hỏi của Lý xử trưởng, trả lời: “Phần hồ sơ bệnh lý này tôi lấy được từ chỗ một quả phụ – vợ của bác sĩ chăm sóc cho Knapp. Dưới sự uy hϊếp của kẻ có ý đồ, vị bác sĩ này nhận lấy một khoản tiền lớn, đυ.ng tay đυ.ng chân trong thuốc của Knapp, muốn lấy mạng Knapp. Phần hồ sơ giả được để lại bệnh viên kia cũng xuất phát từ ngòi bút của hắn. Tuy nhiên, hắn là người cẩn thận, vì lưu lại cho bản thân một đường lui, hắn không hủy hồ sơ bệnh lý thật sự đi mà mang về nhà, giấy dưới đáy ngăn kéo bàn đọc sách.”

Charts nói: “Anh đang bịa chuyện thì có.”

Lý xử trương hỏi: “Ngài vừa nói… là quả phụ?”

Bạch Tuyết Lam hỏi ngược lại: “Anh cho rằng người bình thường sau khi tham gia vào một vụ âm mưu như vậy còn cơ hội sống sót sao? Sau khi Knapp chết chẳng bao lâu thì hắn nhận được một bức điện báo, báo rằng cha hắn đã chết. Hắn nói với vợ là phải về quê, rời đi ngay đêm đó, tuy nhiên sau đó lại bặt vô âm tín. Vợ hắn đánh điện báo về nhà mới phát hiện cha hắn thật ra vẫn còn sống. Bởi vậy, việc này rõ ràng là cái bẫy dùng điện báo giả lừa hắn rời khỏi thủ đô, sau đó diệt khẩu.”

Charts như phát hiện sơ hở của Bạch Tuyết Lam, lại cười, lắc đầu. “Dựng chuyện, hoàn toàn là dựng chuyện. Một bác sĩ mất tích cũng được anh mang ra làm cọng rơm cứu mạng. Cho dù thật sự theo lời anh nói, hắn đã chết, không có lời chứng của hắn thì anh có thể làm gì được nào?”

Thái độ Bạch Tuyết Lam vẫn ung dung, lại rút một phần trong văn kiện trên tay ra, nói: “Hắn sống hay chết thì vợ hắn vẫn còn đó, cô ấy có thể làm chứng rằng trước khi Knapp chết, chồng cô ấy vô duyên vô cớ nhận được một số tiền lớn không rõ lai lịch, cũng có thể làm chứng cô ấy tìm được phần hồ sơ bệnh lý này từ ngăn kéo bàn đọc sách của chồng mình. Đây là biên bản làm chứng cô ấy viết.”

Charts nói: “Mua một con đàn bà góa chồng là chuyện rất dễ dàng. Cái gọi là số tiền lớn kia có lẽ là chính anh cho cô ta. Biên bản làm chứng của cô ta không thể tin được.”

Bạch Tuyết Lam cười nhạt: “Cậu muốn chứng từ, bản tổng trưởng sẽ cho cậu thỏa mãn.”

Lại loạt xoạt một lúc, rút ra một phần văn kiện, nói: “Phần chứng từ này lấy từ y tá phụ trách chuyên môn chăm sóc Knapp lúc hắn nằm viện. Thương tích của Knapp đã ổn định và có chuyển biến tốt, thế nhưng sau này, sau một lần dùng thuốc thì bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, cô ấy là người trực tiếp chứng kiến. Tôi phỏng đoán là vì nguyên nhân này nên cũng có người muốn gϊếŧ cô ấy để diệt khẩu. Bất quá kẻ gϊếŧ người nhận lầm người, gϊếŧ chết cô em gái sinh đôi vô tội của cô ấy, thi thể được vớt lên từ dưới sông. Sau khi tôi biết chuyện đã phái người đưa cô ấy tới nơi bí mật để bảo vệ.”

Tuyên Hoài Phong bên cạnh hắn choáng váng, cảm thấy âm mưu cất giấu trong chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của mình. Thật không biết Bạch Tuyết Lam làm thế nào lại tra ra được.

Nhìn Bạch Tuyết Lam đối đầu với Charts, mỗi phần văn kiện lại lợi hại như một viên đạn, lưu loát phát huy công dụng, quả thực quá xuất sắc.

Bởi vậy, ánh mắt y nhìn Bạch Tuyết Lam lại thêm mấy phần khen ngợi, tự hào.

Bạch Tuyết Lam nói: “Knapp chết cũng đã chết rồi, còn tôi thì không muốn oan uổng gánh lấy cái tội này đâu. Ai muốn định tội cho tôi thì chúng ta gặp nhau ở tòa án. Trong tay tôi có nhân chứng và bằng chứng vật chứng, đến lúc đó cũng muốn xem xem kết quả thế nào.”

Lý xử trưởng khép nép cẩn thận hành động trước mặt người Anh cả nửa ngày trời, lúc này cũng cảm thấy sung sướиɠ, nói: “Bạch tổng trưởng, trong tay ngài có những thứ này, sao lại không nói sớm, để tôi lo lắng một trận. Nếu đã rửa sạch hiềm nghi thì cần gì phải làm lớn dây dưa đến tòa án. Ngài đại sứ là người biết phải trái, chắc chắn sau này sẽ không hoài nghi ngài sát hại ngài Knapp nữa đâu. Tôi thấy chúng ta nên nhanh chóng trở về thôi, còn báo cáo tình hình ở đây cho Bạch tổng lý nữa.”

Bạch Tuyết Lam câu khóe môi cười một tiếng, nói: “Vậy đã đi rồi? Gấp cái gì. Tôi còn một chuyện muốn nói với ngài đại sứ.”

Bạch Tuyết Lam nói một câu, phiên dịch họ Hồ đứng bên cũng phiên dịch lại một câu, vì vậy đại sứ nghe không sót một câu nào. Án đã định sẵn rồi, phải tận mắt thấy Bạch Tuyết Lam dễ dàng vượt qua, đương nhiên tự ái của nhà ngoại giao thuộc cường quốc là hắn đây đã bị kí©h thí©ɧ.

Đại sứ bất mãn nói: “Ngài có chuyện muốn nói? Trừ cái vụ án chẳng vui vẻ này ra thì giữa chúng ta còn chuyện khác để nói chắc?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Có. Giữa chúng ta còn có một vụ án chẳng vui vẻ gì, phải bàn bạc một chút.”

Mọi người nghe nói vẫn con một vụ án nữa cũng cảm thấy kinh ngạc, ngay cả vị đại sứ bụng đầy bất mãn cũng bị hấp dẫn sự chú ý, hỏi Bạch Tuyết Lam: “Còn một vụ án nữa là đang ám chỉ cái gì?”