Chương 6

Hạ Huyền cẩn thận đẩy cửa tiệm ra, gọi tên Tô Hoa, nhưng phát hiện trong cửa hàng tạp hóa không có ai.

"Kỳ lạ, chẳng phải Tô Hoa nói, mỗi ngày anh ấy đều làm ở chỗ này sao?"

Hạ Huyền đi quanh cửa hàng, không thể tin được, lại quay lại nhìn xung quanh.

"Tô Hoa, người này, sẽ không phải là đang cố ý chơi trốn tìm với mình chứ?"

"Haha, chắc không phải đâu…Anh ấy sẽ không làm những việc nhàm chán như vậy."

Hạ Huyền còn đang lẩm bẩm nhìn quanh ngó dọc, chợt có tiếng gì đó! Hình như là tiếng của vật gì đó rơi xuống đất, thần kinh của Hạ Huyền căng thẳng, cậu lập tức chạy về phía phát ra âm thanh.

Tiếp đó tung cú đá văng mấy cái rương cản đường, lúc này Hạ Huyền mới biết phía sau rương vậy mà lại che giấu cửa sau của cửa hàng tạp hóa, nên cậu lập tức dùng sức đυ.ng mạnh một cái, phá vỡ tấm ván gỗ mỏng manh kia.

Cánh cửa bị đạp mở ra và đập vào mắt Hạ Huyền là hình ảnh Tô Hoa bị một người rắn ép sát vào tường!

Khoang bụng của người rắn kia đã được mở ra, hai côn ŧᏂịŧ cực lớn màu đen nhìn rất hung dữ, Hạ Huyền tận mắt thấy nó sắp tiến vào trong cơ thể Tô Hoa!

"Mịa mày, thằng khốn nạn!"

Đôi mắt của Hạ Huyền đỏ ngầu, cậu lập tức tung cú đấm vào người người rắn.

Người rắn không hề coi trọng cú đấm của Hạ Huyền, theo gã thấy, đây chẳng qua chỉ là một kẻ có đôi chân của loài người, phỏng chừng một cú nhẹ này, cũng chẳng thể làm cho cơ thể của gã rung chuyển một chút.

Nhưng thật bất ngờ, cú đấm đó đã đánh mạnh vào một bên mặt của gã, khiến gã bị đánh ngã loạng choạng té ra ngoài !

Cái này! Sao có thể như vậy được!

Hạ Huyền di chuyển tay và mỉm cười chế nhạo.

Thật ra thì Hạ Huyền từng học võ thuật, Sanda, tuy rằng cậu không đánh lại được người rắn đã cưỡиɠ ɧϊếp cậu lúc trước. Nhưng nếu cậu đánh solo với đám người rắn bình thường này thì vẫn dư sức đánh lại! Và đây cũng là điều mà trong hai tháng qua lúc cậu đi khám phá xung quanh phát hiện ra.

Nhìn thấy biểu cảm không thể tin được trên mặt người rắn, Hạ Huyền lập tức bước tới và giẫm mạnh lên hai viên tinh của người rắn, nhanh đến mức người rắn kia cũng không kịp phản ứng lại!

“A a ──” Đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm cho Tô Hoa đang mặc quần áo lại, cũng vội theo bản năng che nửa người dưới lộ ra của mình và hơi có chút run rẩy.

"Tao cho mày cưỡиɠ ɧϊếp người khác này!"

"Tao cho mày khi dễ bắt nạt Tô Hoa này!"

"Tao cho mày kiêu ngạo này, chết nha con!"

Sau một hồi đánh loạn xạ, Hạ Huyền đã hoàn toàn cưỡi lên trên đuôi rắn của người rắn, hai chân cậu kẹp chặt đuôi đối phương, nắm đấm không ngừng vung ra, đánh vào những bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể người rắn, chẳng hạn như ngực, cột sống, thắt lưng và bộ vị của người đó.

Vốn dĩ hai dươиɠ ѵậŧ của người rắn đã yếu ớt rồi, giờ còn bị Hạ Huyền liên tục giẫm lên, khiến cho cả người người rắn đều đau đớn khôn nguôi, gã ta phải liên tục cuộn tròn đuôi của mình lại, nên làm sao còn sức để mà phản kháng, do đó bị Hạ Huyền đánh cho một trận tơi bời.

"Được, được rồi, Hạ Huyền, nếu đánh tiếp sẽ xảy ra án mạng đó!"

Tô Hoa ngăn cản nắm đấm của Hạ Huyền đang muốn tiếp tục đấm mạnh xuống cơ thể người rắn, tiếp đó nhìn thoáng qua cơ thể người rắn, bây giờ dám chắc đến ngay cả cha mẹ của người này cũng không nhận ra gã ta được, nên trong ánh mắt của Tô Hoa cũng toát ra một tia đồng cảm.