Chương 5

"Hạ Huyền, tôi đã về rồi, hôm nay cậu thấy trông người đã khỏe hơn chưa?" Tô Hoa vừa mở cửa phòng ra, việc đầu tiên là hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hạ Huyền.

"Hôm nay tôi mua ít kẹo trái cây, không phải cậu nói muốn ăn chua sao?"

"Hả...Tôi không sao, mấy ngày nay tôi đã tốt hơn nhiều rồi."

Hạ Huyền vội vàng chạy tới, vội vàng nhận lấy một túi đồ lớn trong tay Tô Hoa.

"Tôi xem một chút nha? Lại là tư liệu sao? Tôi đã nói với anh là đừng tìm những công việc chỉnh sửa tài liệu nữa rồi mà. ”

"Giá thấp, mà số lượng thì nhiều, làm vậy cũng có lợi bao nhiêu đâu?"

Tô Hoa cười cười, không nói gì.

Hạ Huyền cũng chỉ lẩm bẩm vài câu, cậu không hề biết rằng sự xuất hiện của mình đã tăng thêm gánh nặng cho Tô Hoa. Nên anh ta mới cần phải làm thêm một số công việc bán thời gian, để kiếm thêm thu nhập hỗ trợ cuộc sống của hai người.

Hạ Huyền không biết mình bị làm sao, nhưng gần đây cậu có cảm giác thèm ăn kinh khủng, mấy ngày trước còn bắt đầu buồn nôn và cảm giác giống như là phụ nữ đang mang thai.

Ban đêm, nhìn ngọn đèn còn sáng trong phòng khách, Hạ Huyền hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải ra ngoài tìm việc.

"Tôi đi đây."

"Được, anh đi đường cẩn thận."

Nhìn bóng dáng Tô Hoa dần dần biến mất sau ô cửa sổ, Hạ Huyền thu dọn đồ đạc, hưng phấn đi ra ngoài.

"Thể lực của cậu đạt tới trình độ nào?"

"Ừm... Tôi cũng không rõ lắm."

"Vậy tinh thần lực của cậu đạt tới trình độ nào?"

"Cái này. . . Tôi cũng không biết."

"Cậu có thể khống chế sóng não không?"

"Hình như... Không."

"Vậy cậu có bằng tốt nghiệp đại học không?"

"Không…"

"Được rồi... Cậu biết viết chữ phải không? ”

Tô Hoa mua cho Hạ Huyền một cái máy thu, dùng để giúp cậu đọc hiểu và Hạ Huyền chỉ mất một tuần là đã có thể làm quen với các chữ viết cơ bản nhất của Vương quốc rắn. Cậu rất hào hứng viết tên của mình.

Người giới thiệu nghề nghiệp nhìn chữ của cậu giống như cua bò, khẽ nhíu mày nói: "Xin lỗi, ở đây chúng tôi không có công việc phù hợp với cậu đâu."

"Này? Sao có thể như vậy được! Tôi nghe Tô Hoa nói, năm đó anh là người đã phân phó công việc cho anh ấy mà!"

"Đúng là tôi là người sẽ phân phó công việc cho các cậu, nhưng lượng công việc dành cho những người hai chân như các cậu rất ít. Và đặc biệt là đối với trường hợp của cậu, thậm chí còn chẳng thể viết được chữ cho ngay hàng thẳng lối. ”

Người phân phó công việc, trong lời nói toát ra sự khinh bỉ đối với tộc người hai chân, khiến trong lòng Hạ Huyền rất phẫn uất.

"Viết chữ không tốt thì thế nào! Tôi có tay chân, chẳng lẽ còn không tìm được việc làm sao? ”

Ra khỏi công ty tuyển dụng, Hạ Huyền rất tức giận, nhưng đột nhiên một con rắn tiến đến và nháy mắt với cậu.

"Anh chàng đẹp trai, có phải anh vẫn chưa tìm được công việc thích hợp, đúng không?"

Với những ngón tay giơ lên

và cái đuôi xoay tròn, thư xà nam với lớp phấn trang điểm dày trên mặt và bộ trang phục ngực phẳng nhưng nữ tính, thực sự làm cho Hạ Huyền trong thời tiết nóng bức thoáng rùng mình một cái.

“... Có chuyện gì sao? ”

"Ha ha, anh chàng đẹp trai, anh vội vàng tìm việc làm đúng không? Vậy thì hãy suy nghĩ về công việc trong cửa hàng của chúng tôi? ”

Thư xà nam đưa một tấm danh thϊếp có in những ký tự chữ hoa thể kỳ lạ, ngay khi cậu chạm vào nó, một người đàn ông hai chân mặc quần áo hở hang phóng đãng, thổi một nụ hôn vào Hạ Huyền, người đã chạm vào tấm danh thϊếp.

"Sẽ có rất nhiều lợi ích khi anh chịu làm việc cho cửa hàng của chúng tôi, đã vậy anh lại còn rất đẹp trai, tôi thấy anh không tới một tháng là sẽ có thể trở thành người đứng đầu bảng thôi."

Cho dù có ngu ngốc đến đâu, cũng sẽ biết nghề nghiệp mà người bên kia đang nói là làm gì!

Nhớ lại hai tháng trước bị người rắn cưỡиɠ ɧϊếp, vừa rồi còn ở công ty việc làm nhận được những lời khinh thường làm cho tức giận.

Hạ Huyền chịu không nổi nữa, lập tức hét lớn: "Cút ngay!"

Thư xà nam kia giật mình, sau đó cười cười chữa thẹn nói: "Cậu đừng như vậy mà."

"Những người hai chân như các cậu tìm việc đã khó, công việc được giao cho các cậu cũng chẳng được bao nhiêu tiền. Tôi đây chẳng qua là có lòng tốt muốn…”

"Cút đi! Đừng để tôi nói lại, nếu không... Tôi cũng không ngại vung nắm đấm đâu."

Thư xà nam kia giống như bị vẻ mặt âm trầm của Hạ Huyền dọa sợ, nhanh chóng trườn đuôi bỏ đi, khi đi còn không quên lẩm bẩm nói: "Thật là ghê gớm, sao ở đây lại có một người có đôi chân như con người vậy chứ."

Nếu tìm việc không thành, vậy tạm thời đi xem Tô Hoa làm việc thế nào.

Hạ Huyền nghĩ vậy, nên cậu chạy đến cửa hàng tạp hóa nơi Tô Hoa đang làm việc.

Hạ Huyền đã nhiều lần nghe Tô Hoa nói rằng chủ cửa hàng tạp hóa nơi anh làm việc là một người rất tốt, luôn nói với anh ta sau khi đóng cửa hãy mang những thực phẩm sắp hết hạn về ăn, tránh lãng phí thức ăn. Tô Hoa cũng rất nghiêm túc giúp họ quản lý cửa hàng nhỏ.

Hạ Huyền loay hoay tìm bảng chỉ đường và hỏi đường, cuối cùng sau một giờ cậu cũng tìm thấy cửa hàng tạp hóa. Cửa hàng tạp hóa kia được mở ở một góc phố không dễ thấy, cánh cửa đã cũ nát sắp rơi xuống.

"Cho hỏi, Tô Hoa có ở đây không?"