Chương 21: Đao của Jala (2)

Nhưng ngay sau đó, Jala lại một lần nữa xông thẳng đến trước mặt hắn.

‘Đinh! Xoẹt!’

Lần này, Sven chặn được dao đầu tiên của Jala. Thế nhưng chuôi dao cứ như thể là một sinh mệnh đang sống vậy, nó nhanh chóng đổi hướng một cách quỷ dị. Thời điểm mà con dao chạm vào đầu cây chuỳ, không biết bằng cách nào mà nó không bị ảnh hưởng bởi lực quán tính và vòng qua đó rồi đâm thẳng về phía Sven.

Phần đầu và ngực của Jala cũng xoay tròn như dải lụa, lách qua cây chuỳ và tiến tới cùng với con dao.

‘Trông nó cứ như là một dòng điện đang chạy vậy!’ Thales thì thầm ở trong lòng.

‘Sao lại thế này?’ Sven khϊếp sợ. ‘Tại sao lại không thể ngăn được quỹ đạo di chuyển của con dao này?’

Con dao trên tay phải của nữ bartender sau khi đổi hướng một cách bất ngờ bỗng quay trở về quỹ đạo ban đầu của nó và lao thẳng đến phần cổ của Sven.

Và rồi nó chạm vào yết hầu của hắn.

Máu văng tung toé khắp nơi.

Sven sợ hãi nhìn Jala đang đứng lau vết máu còn dính trên con dao của mình và lặng lẽ cất nó đi. Trên người cô còn chẳng có bất cứ một vết thương nào.

Cây chuỳ đầu đinh nhẹ nhàng rơi khỏi tay Sven.

“Đây … là đao pháp gì …?”

Sven vùng vẫy, cố hét lên câu đó trước khi ngã xuống đất.

Nhưng rốt cuộc hắn cũng không kịp thốt ra toàn bộ câu nói.

Trong khoảnh khắc kia, Thales dường như quay trở về thời điểm 4 năm về trước. Bên cạnh đống rác phía sau quán bar Hoàng Hôn, một cô gái với vẻ mặt lạnh lùng, múa may con dao trên tay của mình và nói với cậu, người đang trợn mắt, há hốc mồm vì ngạc nhiên:

“Dùng Liên Sát Đao chỉ để gϊếŧ một con chó. Quá phí phạm! Uy! Nhóc con, muốn ăn thịt chó không? Gọi ta một tiếng “chị” là có thịt chó ăn đó nghen!”

‘Liên Sát Đao!’ Thales biết đây là Liên Sát Đao.

Một sinh vật khác cũng bị gϊếŧ bởi đao pháp này là con chó điên khổng lồ có chút mâu thuẫn nho nhỏ với Thales.

Tài nghệ của Jala lại một lần nữa khiến cậu khϊếp sợ.

Nhưng thứ càng làm cho cậu khϊếp sợ hơn chính là chân tướng của “Đoá Hoa Sát Thủ”, gia tộc Charlaton, dựa theo những lời nói trước khi chết của Sven “Trọc Đầu”.

‘Gϊếŧ hại thành viên vương thất?’

‘Đoá Hoa Sát Thủ?’

‘Hành thích hoàng đế?’

“Một đống lời nói vô nghĩa!”

Jala nhìn về phía thi thể Sven và lạnh lùng thốt lên.

“Mười Hai Chí Cường Giả cũng chỉ đến thế mà thôi!”

Dứt lời, nàng gọi Thales đang trốn ở chỗ tối:

“Đi thôi! Nhóc!”

Lúc bước qua thi thể của Sven, Thales nhìn vào các xác đến chết vẫn không nhắm mắt của hắn và tự hỏi vì sao cái tên này lại được đồn đãi là nhân vật thần bí nhất trong số Mười Hai Chí Cường Giả. Chẳng nhẽ chỉ bởi vì vóc dáng to lớn và sức lực khổng lồ của hắn hay sao? Hay bởi vì cái mũi chỉ còn một nửa của hắn?

‘Phải chăng là do Jala quá mạnh?’

Cậu lắc lắc đầu, rồi chạy về phía Jala.

Hai người cùng nhau tiến về hướng chiến trường của Hội Huynh Đệ và Bang Bình Máu.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nữ bartender, Thales cũng không ngu mà đi hỏi cô về chuyện của gia tộc Charlton.

‘Dù sao mình cũng là người có bí mật.’ Người Xuyên Việt nghĩ thầm.



‘Thậm chí bí mật của mình còn lớn hơn của cô ấy nữa!’

********

Cùng thời điểm đó, bên trong tế đàn của Thần điện Hoàng Hôn, một vị quý tộc trung niên với mái tóc trắng xám đang ngồi trên một cái ghế đá và cố tỏ vẻ trấn định. Nhưng thực chất, bộ ngực đang phập phồng vì lo lắng đã bán đứng ông ta.

Ánh mắt của hắn vẫn luôn chăm chú về phía một ngọn đèn nho nhỏ đang bùng cháy mãnh liệt trên bàn thờ.

Tựa hồ như hắn sợ rằng nó sẽ bị tắt đi vậy.

Bên cạnh hắn là một vị linh mục cao tuổi đang dốc lòng cầu nguyện với sự thành kính nhất có thể.

Việc này khiến cho vị quý tộc trung niên nhớ tới Yodel. Hắn cũng là một con người trầm tĩnh như vị linh mục này, nhưng đó là sự tĩnh lặng đầy chết chóc.

‘Mặc dù bệ hạ rất tin tưởng Yodel và cho rằng: “Khi cần phải ra tay, hắn sẽ không bao giờ do dự.” Nhưng khi còn trẻ, có một lần mình đã hợp tác với cái tên suốt ngày giấu mình sau tấm mặt nạ làm bằng pha lê màu tím này. Và nó chẳng có gì vui vẻ cả.’

‘Với hiệu suất làm việc của Yodel, chắc hẳn hắn đã tìm được mục tiêu rồi.’

‘Tên kia là một người có tín niệm của riêng mình.’

‘Rốt cuộc thì mình là người thực thi ý chí của bệ hạ. Còn Yodel Cato, người đàn ông bí ẩn kia, thì lại phục vụ cho lợi ích của ngài ấy.’

‘Chỉ khác biệt một chút thôi, nhưng nó chẳng khác gì một trời một vực cả.’

‘Yodel. Liệu ngươi có lý giải được thời cơ mà bệ hạ nhắc đến không?’

………

Không lâu sau đó.

Thi thể của Sven “Trọc Đầu” bỗng nhúc nhích.

Và rồi, cổ của hắn cùng với những miệng vết thương hồi phục với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Tận cho đến khi người đàn ông này lồm cồm bò dậy.

“Đáng ghét!”

Sven mắng một câu, rồi cầm lấy cây chuỳ đầu đinh của mình.

“Người của gia tộc Charlton xuất hiện ở thành Vĩnh Tinh. Chỉ cần báo tin tức này cho toà thị chính thôi là đã được nhận 10 đồng vàng rồi, nhưng mà …”

Sven sờ sờ vào miệng vết thương trên cổ vừa mới khép lại xong.

‘Cái mạng nhỏ này vẫn là quan trọng hơn số tiền đấy.’

‘May mắn cô ta vội vã lên đường nên đã không kiểm tra kĩ.’

Sven được mệnh danh là người đứng đầu trong ‘Mười Hai Chí Cường Giả’ không chỉ bởi vì những kĩ xảo và bản năng chiến đấu hết sức điêu luyện của hắn, mà còn nhờ vào dị năng tự chữa lành vết thương không được ai biết đến này nữa. Việc giấu kín dị năng này đã giúp hắn lật ngược thế cờ vô số lần ngay khi mà đối thủ vừa mới nới lỏng cảnh giác.

“Chỉ cần đầu của ngươi, hoặc nói chính xác ra là đại não, không bị phá hư thì ngươi sẽ luôn trở về từ cõi chết.” Đây là lời nói của một trong số hai vị thủ lĩnh Bang Bình Máu, Ma Năng Sư “Huyết”.

“Chúc mừng ngươi, Sven “Bất Tử”.”

‘Còn đứa trẻ kia nữa.’ Sven “Bất Tử” nghĩ thầm. ‘Đứa trẻ gầy còm ốm yếu mà mình đã nhìn thấy trong trạng thái “chết giả”. Nó xuất hiện ở phía góc đường và đi cùng cô gái của gia tộc Charlton kia.”

‘Đây cũng là một việc hết sức kỳ quái! Đứa bé đó có thể đi cùng với người của gia tộc Charlton thì hẳn nó không phải là một đứa trẻ bình thường!’

‘Thiên tài của một gia tộc nào đó chăng? Và nó có năng lực có thể xoay chuyển cục diện của trận chiến?’

‘Hay đó là một loại vũ khí hình người? Loại mà có sức công phá vô cùng lớn?’

‘Cũng có thể đứa bé đó không phải là người mà là giống loài trường sinh và đã sống hàng trăm, hàng nghìn năm?’

Sven nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc. Rồi hắn vác cây chuỳ đầu đinh lên.

‘Sau khi cấp báo tin tức này cho Ma Năng Sư “Khí”, ta sẽ …’



Những dòng suy nghĩ của Sven bỗng chốc bị gián đoạn.

Bởi vì một người hết sức kì quái đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Một người đeo mặt nạ.

“Ngươi đã nhìn thấy đứa bé kia.”

Người đeo mặt nạ kỳ quái kia nói với một giọng khàn khàn. Và câu nói của hắn là một câu khẳng định chứ không phải nghi vấn.

‘Đây là ai?’

‘Tại sao mình lại không phát hiện ra hắn?’

‘Kỹ năng ẩn mình? Chẳng nhẽ lại là người của gia tộc Charlton?’

‘Chiếc mặt nạ kỳ quái kia dường như được chế tạo từ một kim loại màu tím than. Những đường nét, góc cạnh của nó hết sức rõ ràng. Có vẻ như người ta đã khoan ra hai lỗ ở vị trí đôi mắt và lắp vào đó cặp thấu kính hình tròn làm bằng pha lê. Tựa hồ còn có cả máy móc trang bị màu vàng được đặt phía sau thấu kính.’

Sở dĩ Sven có nhiều thời gian để ngẫm nghĩ như vậy là bởi vì trừ nghĩ ra hắn chẳng còn việc gì khác để làm.

Người mang mặt nạ màu tím này cầm trên tay một thanh đoản kiếm có phần nối giữa lưỡi và chuôi kiếm đan chéo vào nhau.

Và thanh đoản kiếm này được chủ nhân của nó dùng để cứa đứt miệng vết thương vừa mới lành cách đây không lâu trên cổ Sven.

Bản năng “né tránh” thậm chí còn chưa được hình thành trong đầu Sven thì cổ họng của hắn đã bị cắt đứt.

‘Leng keng!’

Thi thể và cây chuỳ đầu đinh của Sven đồng thời ngã xuống.

‘Thật xui xẻo!’ Sven nghĩ như vậy trong lúc chờ đợi lần tử vong và tân sinh tiếp theo.

Nhưng khi ở trong trạng thái “chết giả”, Sven lại kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông kia không hề rời đi.

Rất khó để nhìn thấy cái nhíu mày đằng sau chiếc mặt nạ của vị quái nhân kia.

Sau đó hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, rồi nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Sven.

Một lát sau, quái nhân mang mặt nạ gật gật đầu như thể hắn đã hiểu ra điều gì đó.

Trong nhận thức của Sven, hắn tuyệt vọng phát hiện người mang mặt nạ kia nhẹ nhàng múa thanh đoản kiếm và vẽ ra một đường kiếm tuyệt đẹp.

‘Không!’

‘Không!’

Sven gào thét ở tận đáy lòng với nỗi sợ hãi tột cùng!

Sau đó, hắn trơ mắt ra “nhìn” quái nhân kia dùng đoản kiếm đâm xuyên qua huyệt thái dương và nhẹ nhàng chọc vào đại não của hắn.

Thanh đoản kiếm được rút ra.

Mũi kiếm sáng loáng. Và thậm chí nó còn không dính bất cứ một giọt máu nào.

“Chỉ cần đầu của ngươi … hoặc nói chính xác ra là đại não … không bị phá hư thì ngươi … sẽ luôn trở về từ cõi chết.”

Sven dường như lại một lần nữa nghe được giọng nói của Ma Năng Sư “Huyết” vang lên trong cơn mơ hồ.

Từ nay về sau, người đứng đầu trong số “Mười Hai Chí Cường Giả” của Bang Bình Máu, tục xưng Sven “Bất Tử”, đã không bao giờ tỉnh lại thêm một lần nào nữa.

Quái nhân đeo mặt nạ ngồi xổm xuống và dùng tay phải quét qua một vệt kiếm trên mặt đất.

Đó là dấu vết mà dao quắm KuKri để lại khi nó chém vào mặt đất.

Sau đó hắn đứng lên.

Và đột ngột biến mất.

Tựa như một hồn ma.