Chương 4-3
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, chuyện lấy vợ này thật sự là bất đắc dĩ, hắn tự biết mình chinh chiến nhiều năm trên chiến trường nên không muốn nói đến chuyện cưới hỏi, cũng không muốn làm trễ nải tuổi thanh xuân của bất kỳ một nữ tử nào, nhưng hai vị thê tử trước đều là khi hắn chinh chiến trở về phủ thì mới phát hiện là do mẫu thân chỉ hôn, đã phái người thay hắn cưới vào phủ, căn bản là không trâu bắt chó đi cày!
Hoàng đế cảm thấy chính mình đần đồn, hắn thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng: "Cá tính mẫu hậu ngươi cũng biết, người không muốn hoàng muội lôi kéo Vịnh Song tiếp cận ngươi, người chỉ hi vọng ngươi hạnh phúc."
- Ta biết, ta hiểu mẫu hậu không thể chấp nhận được chuyện ra có mệnh khắc thê, bất kể dùng phương pháp gì đều phải chứng minh ta vẫn có thể cùng một nữ tử đi đến thiên trường địa cửu, cho nên ta chỉ có thể chấp nhận, nói chuyện chính sự đi.
Hắn một chút cũng không muốn tiếp tục đề tài nhàm chán này. Hoàng đế không nói gì, lập gia đình không tính là chuyện chính sự? Trên đời này cũng chỉ có hoàng đệ mới nói được những lời này.
Chu Trần Thiệu vừa quay người, phía sau cột trụ ở hành lang vô thanh vô thức xuất hiện một nam tử áo đen, trên cánh tay có hình xăm một con rồng do Chu Trần Thiệu ban thưởng, đây là một trong những tử sĩ hoạt động dưới trướng Chu Trần Thiệu, chỉ nghe lệnh Chu Trần Thiệu, mà hắn là người đứng đầu tổ chức này.
Chỉ thấy tên tử sĩ hai tay cầm một quyển sách dày và mật thư, vô cùng cung kính dâng lên cho Chu Trần Thiệu, sau đó hướng Hoàng Thượng hành lễ rồi ẩn thân về phía sau cột trụ.
- Những chứng cớ này đủ để chứng minh hành vi tội ác của tri phủ La Đức Tài, Hoàng thượng có thể phái người tới bắt giam hắn, đảng phái Tướng gia cũng mất đi một thế lực lớn.
Chu Trần Thiệu lạnh nhạt nói.
Hoàng đế nhìn thấy nhiều chứng cớ như vậy, rõ ràng là cái này cần phải hao tốn biết bao nhiêu tâm lực và nhân lực mới có thể thu thập được, mà những sách lược này đều do hoàng đệ thập toàn trước mắt hắn lập ra.
- Nói đến thật là rung động, thường ngày Hoàng đệ đều đóng quân ở biên quan, còn phải bất chợt từ Tây Bắc âm thầm hồi kinh, điều tra những chuyện phản bội cơ mật trái pháp luật này......
Hắn thở dài một tiếng: "Loạn trong giặc ngoài đều do Hoàng đệ thay trẫm gánh vác, trẫm lại chỉ ngồi ở cái ơi cao thượng này mà hưởng thụ quyền thế vinh hoa, tín ngưỡng của mọi người."
- Thế nhưng, quyền lực tranh đấu, ngươi lừa ta gạt, những điều này Hoàng huynh đều làm tốt hơn so với thần đệ, đây mới là nguyên nhân chính huynh thích hợp làm chủ nhân của cái Long Ỷ *này.
*Ghế rồng, ghế vua.
Giọng điệu Chu Trần Thiệt khẳng định chắc nịch.
Làm việc trầm ổn không phải là tính cách của hắn, có một linh hồn bất định, hắn không thể tự giam mình vào cái l*иg sắt hoàng cung xa hoa này được.
Hoàng đế thế nào lại không biết rõ tính tình của Hoàng đệ, chính hắn cũng đã từng muốn có một cuộc sống ở bên ngoài hoàng cung. Hắn cười lắc đầu: "Ta hiểu, ta thật luyến tiếc những đại quan này, cuối cùng đều bị Hoàng đế bãi quan, lưu đày không còn một mống."
- Bọn hắn đều là khối u ác tính, sớm muộn gì cũng phải trừ khử, thế nhưng muốn trừ khử Đỗ Thiên Thức cầm đầu thì còn phải chờ một thời gian nữa.
- Trẫm hiểu, chúng ta chưa thể động vào hắn, mà lý do là gì ta và ngươi đều rõ ràng, bên người trẫm cũng chỉ có vài người tin được, mà Hoàng đệ là một người quan trọng nhất, mẫu hậu lần này thật sự để ý, cùng quốc sư.... ....
- Thần đệ về Tây Bắc trước, thần đệ cáo lui.
Chu Trần Thiệu chắp tay vái chào, xoay người rời đi, một đạo bóng dáng hắc sắc chợt lóe, bay vυ"t ra khỏi hoàng cung.
Hoàng đế trừng mắt không nói gì, thật là, nói chuyện hôn sự là bỏ chạy, thật không biết giống ai!
Nửa tháng sau, người Quốc Công phủ cung kính quỳ xuống, nghe thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng, nhất thời, bên trong phủ Quốc Công là một mảnh sương mù.
Nhất là lão thái quân, sau khi nhận thánh chỉ, mắt lúc nào cũng ửng hồng.
Ô Hi Ân không thèm đếm xỉa tới tin vui giáng từ trên trời xuống này, chỉ vội vàng an ủi lão nhân gia.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng nước mắt lã chã, thấp giọng bênh vực kẻ yếu, không sợ bị chém đầu. Cao thấp trong phủ đều tràn đầy đồng cảm, thê tử Cảnh Vương liên tiếp chết hai người, rõ ràng là mệnh khắc thê, Hoàng thượng tại sao có thể lấy thánh chỉ tứ hôn để áp bức, rõ ràng là muốn Hi Ân chịu chết! Nhưng cho dù là trong lòng nghĩ vậy, bọn họ cũng không dám nói ẩu nói tả, sợ là họa từ miệng mà ra.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới Ô Hi Ân không có khả năng sống được bao lâu, trong lòng mọi người đều rất khó chấp nhận.
Nhưng tâm mỗi người đều khác nhau, có người là thiệt tình thích nàng, có người là vì nghĩ đến nhân tài trong phủ như cỏ khô, vất vả lắm mới có một tài nữ, trừ bỏ y thuật, công phu cao, mà nữ công gia chánh đều biết, tương lai cũng có thể chống đỡ cho gia tộc.
Nàng bình thường giúp không ít người, bởi vậy bọn họ hy vọng nàng có thể gả tới Lương Vương phủ, bởi vì Vương Phủ nằm ở vùng ngoại thành kinh thành, nếu có xảy ra chuyện gì cũng có thể tới đây hỗ trợ. ( Toàn chỉ biết nghĩ cho mình, cái tên bánh bèo Lương Văn Khâm đó, có cho ta cũng ứ cần a!!!! )
Cảnh Vương phủ tuy rằng ở trong nội thành, nhưng thời gian Cảnh Vương ở kinh thành cũng không nhiều hơn được một tháng trong năm, mà xuất giá tòng phu, Hi Ân không phải đi đến Cảnh Vương phủ, mà là đi quân doanh Tây Bắc, Quốc Công phủ thiếu nàng, tình cảnh có thể thảm hại hơn.
Nhưng mặc kệ tình nguyện hay không, bọn họ sao có thể kháng chỉ, căn bản chỉ có thể chờ cuộc chia ly tử biệt này!
Ngày hôm sau, sau khi nhận được tin tức, Lương Văn Khâm tức tốc lao tới Quốc Công phủ, hắn quên đi thân phận của mình, bắt được người nào đều hỏi tin tức Ô Hi Ân.
- Hi Ân cô nương đang ở hậu viện của gia nô*.
*Nô tài trong phủ.
Một nha hoàn bị ánh mắt hắn dọa sợ, chân mềm nhũn.
Lương Văn Khâm đi nhanh tới hậu hiện, khi thấy một đám nô tài vây quanh nàng, kẻ khóc người mếu, còn có người khóc thành tiếng.
(Xin hãy truy cập diendanlequydon.com, thư mục Truyện cổ đại để đón xem chương mới sớm nhất. Đồng thời ủng hộ mình, mỗi bình luận của các bạn là động lực to lớn đối với mình :) )
Ô Hi Ân nắm tay một lão thái bà: "Đừng khóc, ta không phải nói ta tốt lắm sao? Ta rảnh nhất định sẽ thường xuyên trở lại chăm sóc các người, cũng nhất định phải ăn cháo tự tay Khang bà bà nấu, cho nên, các người nhất định phải khỏe mạnh."
- Nhưng mà....
Trong lòng Khang bà bà khổ sở nghĩ, không biết nàng có thể sống được bao lâu, còn kịp ăn cháo mình nấu hay không, tiểu thư là người thiện lương tốt bụng, vì sao phải gả có Vương gia có mệnh khắc thê? Ông trời thật không có mắt!
Khang bà bà nhịn không được mà rơi lệ, hốc mắt nhi tử ở bên cạnh cũng phiếm hồng.
Bỗng dưng, một bóng dáng cao lớn xuyên qua đám người, cầm cổ tay Ô Hi Ân lôi đi chỗ khác.
"Đường tỉ phu?" Ô Hi Ân hoảng sợ.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa theo trực giác đi theo sau.
"Không được đi theo!" Lương Văn Khâm quát.
Hai nha hoàn muốn theo nhưng lại không dám, cho đến khi thấy chủ tử lắc đầu, các nàng mới đành phải đứng ở tại chỗ, nhìn Lương Văn Khâm kéo tiểu thư đến đình viện*.
*chỗ để nghỉ chân.
Nhưng chưa tới đình, Ô Hi Ân đã rút tay về: "Hành động này không quy củ."
Lương Văn Khâm chỉ có thể mãnh liệt ức chế khát vọng mang nàng rời khỏi Quốc Công phủ, cùng nàng đi đến sau đình, ánh mắt đưa tình nhìn nàng nói: "Đừng gả, ngươi sẽ bị khắc chết." Hắn luyến tiếc, có trời mới biết hắn muốn ôm nàng vào lòng bao nhiêu, trân trọng nàng, bảo hộ nàng. ( Ta khinh -_-! Đồ bánh bèo )
Gả cho ngươi mới là con đường chết !
Nàng thản nhiên nhìn hắn: "Nếu đúng như vậy, đó cũng là số mạng Hi Ân."
- Nhưng mà ta....
Hắn xoay người tiến lên, mê đắm cầm hai tay nàng.
Nàng lập tức rút tay mình về, cứng rắn nói: "Đường tỷ phu thỉnh tự trong, Hi Ân đã nói cử chỉ này không hợp quy củ."
- Ngươi không thể không biết ta yêu ngươi, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn lại, Lương gia ta là một gia tộc lớn, có công với triều đình, có lẽ Hoàng thượng sẽ suy nghĩ lại...có thể là.....
- Cảm ơn đường tỷ phu, nhưng mà Hi Ân nguyện ý gả cho Cảnh Vương.
Nàng tình nguyện gả cho người chưa gặp mặt lần nào, cũng không nguyện gả cho hắn.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, hắn không thể chấp nhận được, cỏi lòng tan nát.
- Thỉnh đường tỷ phu đối xử tử tế với thê thϊếp của mình, bọn họ mới là người cần ngươi.
Nàng lại nói tiếp.
Cho nên nàng không cần hắn! Hắn cười khổ, sắc mặt tái nhợt xoay người rời đi.
Những ngày tiếp theo, hôn lễ vô cùng náo nhiệt được chuẩn bị, Hoàng thái hậu rất coi trọng việc này, vì vậy cái gì cũng đều phải là tốt nhất, áo dài hỉ* của tân lang, mũ phượng của tân nương, còn có cách bố trí tân phòng, chọn mua các thứ gì gì đó, nhất thời cung nhân trên dưới tất cả đều tất bật.
*Áo cưới mà tân lang hay mặc giống trong phim.
Về phần tân lang còn đang ở Tây Bắc, Hoàng thái hậu mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Hoàng đế, một tháng qua ngày nào cũng thúc giục người đưa tin đến Tây Bắc, muốn Chu Trần Thiệu trở về thành thân.
Dù sao chiến sự ở Tây Bắc cũng tạm thời ổn, Hoàng thái hậu biết rõ việc này, bà thậm chí còn tìm vài tên lão tướng thay nhi tử đảm nhiệm một thời gian, đánh bại ngoại tộc xâm lăng để cho hắn ít nhất được nghỉ ngơi một lúc, hai tháng sau mới có thể trở lại chiến trường, trong khoảng thời gian này muốn hắn trở về thành thân, nói không chừng còn có thể may mắn có hỉ!
Nhưng mà có người lại không muốn hợp tác, khiến cho Hoàng thái hậu nổi trận lôi đình, tự tay viết một phong thư, phái người truyền đến Tây Bắc.
- Ai gia cũng không tin hắn không trở lại!
Nàng kích động đến độ muốn đánh người.
- Mẫu hậu đừng tức giận, Hoàng đệ nhất định sẽ trở về.
Hoàng đế kìm nén không dám cười to, dù sao vẫn còn vài tên nô tài đang đứng kế bên, nhưng mà mẫu hậu cũng thật là đuổi cùng gϊếŧ tận, thư tín lại chỉ viết mấy chữ ngắn ngủn...
Ngày thành thân mà không trở về, ngoài chính thất còn có thêm năm tiểu thϊếp, cùng ngươi kề vai sát cánh, hoan hỉ tuổi già.
Đây căn bản là uy hϊếp, Hoàng đệ nếu không trở lại bái đường, mẫu hậu liền thay hắn nạp thêm năm tiểu thϊếp, hắn có thể không trở lại sao?
Sự thật chứng minh, uy hϊếp quả nhiên hữu hiệu, có điều Chu Trần Thiệu phi ngựa một ngày một đêm mới tới kinh thành, phong trần mệt mỏi trở lại Cảnh Vương phủ.