Văn Án (Tác giả): Đỗ gia có một người nữ nhi đã xuất giá. Nhận được lệnh của Hoàng Thượng xuất trận, lúc trở về, phu quân nàng đã tử trận và trở về được bọc trong tấm da ngựa. Nước mắt nàng rơi, sự hi …
Văn Án (Tác giả):
Đỗ gia có một người nữ nhi đã xuất giá. Nhận được lệnh của Hoàng Thượng xuất trận, lúc trở về, phu quân nàng đã tử trận và trở về được bọc trong tấm da ngựa.
Nước mắt nàng rơi, sự hi sinh đổi lấy một cổng vòm phong trinh tiết, bức tượng Thanh Đăng Cổ Phật và một đứa con nuôi. Đây là vinh quang của cuộc đời nàng, nhưng cũng là xiềng xích của cuộc đời nàng.
Khi về già, nàng nhận ra rằng cái chết của hắn là một âm mưu, nhưng nàng không có gì để trả thù được.
Nàng nhìn thấy trong sân đầy hoa, giống như ngày hắn nâng khăn trùm đầu, và nàng nghe thấy tiếng cười sảng khoái, giống như những năm hắn ở bên cạnh mình. Nàng biết mình không sống được bao lâu, nàng đứng dưới cổng cô đơn, ôm cột đá lạnh lẽo. Nàng không muốn danh tiếng trinh tiết, nàng chỉ muốn hắn cùng nàng đến già.
Nàng không muốn nuôi con của người khác, nàng muốn con của chính mình. Nếu có thể quay về quá khứ, nàng tuyệt đối sẽ không để phu quân chết oan, tuyệt đối sẽ không để kẻ thù của mình mồ yên mã đẹp
Văn Án (Editor):
Mục Liên Tiêu và Đỗ Vân Lạc có hôn ước định sẵn, do sự sắp đặt trong việc tranh đoạt quyền vị trong Mục gia. Vì tính tình cố chấp, Đỗ Vân Lạc không những khiến chết sớm, gia đình 2 bên ghẻ lạnh, sống trong cô độc đến cuối đời.
Trọng sinh lần nữa, nàng cố gắng yêu người mình yêu, thủ người cần thủ.
Một giấc mộng phù sinh
Cả cuộc đời hối tiếc
Trọng sinh thêm lần nữa
Tác hợp đôi uyên ương