Chương 3: Mua dây buộc mình.
Nhìn đường lớn ngõ nhỏ, trong lòng Thẩm Diệp Anh chưa kịp vui mừng thì đã bị câu nói của người đi đường dội một gáo nước lạnh.
Thì ra đây là phía trong thành An Nam, trấn nhỏ này được quân đội triều đình bảo hộ nên trở thành điểm tập kết giao thương và nơi trú ẩn an toàn cho người dân lưu lạc. Nàng trăm ngàn lần không ngờ An Nam thành lại theo hình vòng cung trải rộng về phía tây nam, chỗ ngoại thành nơi nàng gặp lão ăn mày ở phía đông, nàng thì hay rồi, đâm đầu chạy thẳng về hướng tây, chẳng khác nào tự chui mình vào rọ.
Đúng là mua dây buộc mình!
Thẩm Diệp Anh mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, bèn xuống ngựa đi vào một quán ăn ven đường, gọi ba cái màn thầu.
Đồ ăn ở nơi này không phong phú cho lắm, còn nhiều dầu mỡ, nàng không thích ăn, vậy nên chỉ có thể cắn răng tiếp tục ăn màn thầu.
Miếng màn thầu đầu tiên vào miệng, còn chưa trôi xuống cổ họng thì nàng đã hối hận muốn chết. Nàng ước gì mình chưa vào cái quán này ngồi thì hơn. Không phải vì màn thầu có vấn đề, mà vì người đang tiến đến ngồi đối diện nàng.
“Anh Nhi? Sao muội lại ở đây?”
Thiếu niên trong bộ áo giáp đánh trận, khí thế hùng dũng hiên ngang cất giọng đầy thân thiết hỏi.
Thẩm Diệp Anh vội nuốt miếng màn thầu trong miệng xuống, trong đầu đảo bảy bảy bốn chín vòng xoay quanh các nhân vật nàng có thể biết, xác định thân phận của người đối diện.
Gọi cái tên thân thiết như vậy, chỉ có hai khả năng, một là huynh trưởng, hai là thanh mai trúc mã. Hơn nữa còn mặc trang phục như vậy ở nơi này?
Nghĩ đến đây nàng liền xác định, người này chắc chắn là Thẩm Khải Uy. Vì Thẩm Diệp Anh chỉ là một nữ phụ mờ nhạt, lấy đâu ra thanh mai trúc mã.
Nhìn thiếu nữ trầm mặc, Thẩm Khải Uy hơi híp mắt, trong đầu đại khái đoán được nguyên do.
Nói muội muội đến đây tìm hắn chơi, hừ, có ma mới tin.
“Muội có biết hôn sự này do hoàng thượng tứ hôn không?” Hắn nghiêm mặt hỏi.
“Muội biết.” Thẩm Diệp Anh bình tĩnh đáp.
“Vậy muội có biết tội khi quân nhẹ thì bị chém đầu, nặng thì tru di tam tộc không?” Trong giọng nói của Thẩm Khải Uy cơ hồ chất chứa lửa giận.
Thẩm Diệp Anh mím môi không nói, trong lòng thì cười nhạt. Dù bây giờ nàng không đào hôn, không bao lâu nữa cả Thẩm gia cũng bị tru di, không chỉ là tru di tam tộc, mà còn là tru di cửu tộc, tội danh không phải tội khi quân nữa, mà là tội phản quốc kìa. Tham vọng của Thẩm thừa tướng quá lớn, có trời mới cản được. Nàng bây giờ không chạy thì chỉ có nước ôm nhau chết chung.
“Theo huynh về quân doanh, vài ngày nữa huynh trưởng đưa muội về.” Thẩm Khải Uy bắt lấy cổ tay Thẩm Diệp Anh, kéo nàng đứng dậy.
“Đau.” Nàng giằng tay ra, động tác quá mạnh làm nón áo choàng trượt xuống, lộ ra mái tóc đỏ bồng bềnh.
Thẩm Khải Uy sững người trong chốc lát rồi nhanh chóng trấn tĩnh, kéo nón áo choàng lên che lại cho nàng, đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Diệp Anh nhân lúc hắn sơ hở, đánh một quyền lên tay hắn, xoay người nhảy một phát, ngồi vững trên lưng ngựa.
“Hí!” Chưa kịp thúc ngựa rời đi, con ngựa đã rên lên một tiếng đau đớn, tiếp đó hai chân trước khuỵu xuống. Thẩm Khải Uy rút kiếm không chút lưu tình một nhát chém hai chân hắc mã. Hắn lấy còi hiệu trong tay áo ra thổi một cái, rất nhanh, hai hàng binh sĩ tập hợp trước mặt.
Thẩm Diệp Anh nhảy khỏi ngựa, nhặt tay nải lên phủi bụi, nhìn ánh mắt chứa đầy sát khí kia, nàng thức thời mà đi theo hắn.
Còn trẻ đã lên làm tướng quân, quả nhiên thân thủ hơn người, động tác nhanh đến nổi nàng không phản ứng kịp. Trong lòng nàng tự nhủ, không được xem thường mấy người cổ đại này nữa.
Đối với muôn vàn lời chất vấn của Thẩm Khải Uy, nào là vì sao tóc lại đổi màu, nào là vì sao lại biết võ công, tất cả đều bị nàng dùng lý do hết sức hoang đường để lấp liếʍ, đó là do bị ngã xuống vách núi. Hôm đó Thẩm Diệp Anh đi hành hương bái phật, lúc về trời nổi mưa to, đường núi trơn trợt, không cẩn thận liền ngã khỏi vách núi cao, đây đều là sự thật, cũng do vậy mà nàng mới có cơ hội tu hú chiếm tổ chim khách, sống lại với thân phận của Thẩm Diệp Anh.
Trong quân doanh canh phòng nghiêm ngặt, muốn hít thở chút không khí cũng chỉ có thể đi loanh loanh khu vực lều trại nghỉ ngơi, còn khu vực luyện tập và kho lương thực, binh khí thì tuyệt đối không thể vào. Binh lính canh gác luân phiên tuần tự, cả binh lính tuần tra cũng được sắp xếp tỉ mỉ, một con muỗi muốn lẻn vào còn khó. Thẩm Diệp Anh đi một vòng quan sát cả buổi tối, cuối cùng cũng bỏ hy vọng chạy trốn. Bỏ cuộc không phải vì nàng nản chí, mà là nàng vô cùng hiểu rõ, bố trí canh phòng thế này, muốn trốn là chuyện bất khả thi.
Trong lòng nàng cười khổ, nhϊếp chính vương Đường Chính này sử dụng hào quang nam chính cũng tốt lắm đó chứ.
Thẩm Diệp Anh tìm bừa một tảng đá, lấy khăn tay phủi sạch bụi đi, ngồi lên đó, ngước mắt nhìn bầu trời.
Mất nhiều công sức trù tính như vậy, đi một vòng lớn, cuối cùng cũng bị bắt về. Rốt cuộc là do nàng ngốc hay là do xui xẻo đây?
Nàng chạy trốn một lần, sau khi quay về, muốn trốn lần thứ hai e là khó hơn lên trời.
Dù mới đọc được nửa phần của câu chuyện, nhưng vừa hay nàng đã đọc xong đoạn binh biến, biết đại khái những gì sắp xảy ra.
Suy đi tính lại, sau khi Thẩm thừa tướng cùng con trai dấy binh tạo phản thất bại, bị tru di cửu tộc cũng không liên quan đến nàng, vì lúc đấy nàng đã gả cho Đường Chính, trở thành người Đường gia, nhϊếp chính vương phủ lại có kim bài miễn tử, nàng vốn không phải chịu tội chết. Chỉ là Đường Chính lạnh lùng tàn nhẫn, đối với một con tin vô dụng như nàng, giữ lại cũng không có ích gì, thế nên hắn mới diệt cỏ tận gốc. Hơn nữa, Thẩm gia tạo phản bất ngờ, Đường Chính bị ám sát, còn bị trọng thương, với tổn thất này, một kiếm xuyên tim đã quá nhẹ cho nàng.
Nói cho cùng thì nàng sẽ chết dưới tay Đường Chính, vậy nếu hắn không nỡ gϊếŧ nàng thì sao?
Làm thế nào để khiến hắn không nỡ ra tay gϊếŧ nàng? Hoặc là nàng phải có giá trị lợi dụng đối với hắn, nhưng nàng thì có gì hay để lợi dụng chứ? Vậy chỉ còn một cách, chạy không thoát, nàng bèn làm cho hắn đem lòng yêu nàng, không nỡ ra tay gϊếŧ nàng nữa.
Như vậy, dù Thẩm gia có bị tru di cửu tộc thì nàng vẫn sẽ an nhàn mà sống tiếp. Nghĩ thì nghĩ vậy, trong lòng lại không hề nhẹ nhõm. Nhớ đến ánh mắt hiền từ của Thẩm phu nhân, sự quản giáo nghiêm khắc của Thẩm thừa tướng, còn người huynh trưởng ngoài mặt trách móc nhưng lại vô cùng quan tâm, còn cả Tiểu Hồng một tiếng tiểu thư hai tiếng tiểu thư, bỗng thấy có hơi khó chịu.
Chỉ có điều, nàng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, trên vai không gánh nổi nhiều mạng người như vậy, nàng chỉ muốn bảo toàn cái mạng nhỏ của mình thôi.
Trong lòng mâu thuẫn phiền muộn, nàng ngồi xổm xuống, lấy cành cây khô vẽ hình tròn trên mặt đất, từng đường cong nối liền nhau tạo thành một đống hỗn độn như tơ vò, hệt như ý nghĩ trong đầu nàng hiện tại.
“Thẩm Diệp Anh?”
Nghe giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu, nàng ngước mặt lên nhìn.
Thiếu niên một thân trường bào đen thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nhưng trên người lại toát ra khí chất thành thục, ổn trọng. Đôi mắt đen láy sâu thẳm cùng gương mặt cương nghị không chút biểu cảm làm người khác khó lòng đoán được hắn đang nghĩ gì. Đặc biệt là bờ môi mỏng kia cho thấy hắn là một kẻ vô tình.
Hắn đứng chắp hai tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống nử tử đang ngồi xổm dưới đất, bộ dáng cao cao tại thượng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc nãy hắn gọi tên nàng không phải để xác nhận, mà hắn đã xác định nàng chính là Thẩm Diệp Anh.
“Chào vương gia!” Trong quân doanh có thể tùy tiện đi đi lại lại thế này chẳng được bao nhiêu người, hơn nữa khu vực này là khu lều trại của thống lĩnh, ăn mặc như vậy ngoài nhϊếp chính vương ác ma ra thì không còn ai nữa.
Lời tuột ra khỏi miệng nàng muốn nuốt lại cũng không kịp. Bây giờ nàng đứng lên hành lễ còn kịp nữa không?
Nhìn hắn khẽ nhíu mày, chắc là không kịp nữa rồi. Nàng cúi đầu dùng cành khô tiếp tục vẽ lên đất, che giấu nội tâm đang gào thét. Kế hoạch lấy lòng còn chưa kịp thực hiện kia mà?
Xung quanh yên lặng, Thẩm Diệp Anh nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lòng ngực. Trước hào quang nam chính, nàng quả nhiên vẫn lép vế một chút, thế là nàng trộm ngước nhìn hắn.
Thiếu niên mặc trường bào đen dáng đứng thẳng tắp, mặt hơi ngước lên, tầm mắt xa xăm. Hồi sau hắn cất giọng ôn hòa:
“Bồ đào mỹ tữu , dạ quang bôi
Dục ẩm , tỳ bà mã thượng thôi
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?”*
Thê lương như vậy là đang cảm thán về tình hình chiến sự?
Trong lòng Thẩm Diệp Anh có quỷ, nghe kiểu nào cũng giống hắn đang hù dọa nàng vậy.
“Được mấy ai quay về” sao? Nhiệt độ xung quanh dường như giảm thấp cực độ, nàng bất giác rùng mình.
*Bài Lương Châu từ (Vương Hàn): Dịch:
Rượu bồ đào trong chén lưu ly
Chưa kịp nhấp tỳ bà đã giục đi
Say rượu nơi sa trường, người chớ cười chê
Xưa nay chinh chiến được mấy ai quay về?
-------3-------