Chương 4
Thái tử quả nhiên rơi đài.
Chuyện này nói đến cũng sâu xa. Thái hậu vốn không thích mẹ đẻ của thái tử – cố hoàng hậu Triệu thị, nghe nói vì ân oán giữa hai gia tộc thời trẻ. Chuyện này vừa xảy ra, thái hậu đã lập tức cho người điều tra những hành vi thường ngày của thái tử, ngoài ý muốn tra được chuyện hắn tham ô ngân lượng cứu tế. Thái hậu tức giận đến ngất đi 3 lần, quyết tâm muốn phế thái tử mới chịu để yên. Hoàng thượng trước nay là người hiếu thảo, lại thêm sự tức giận nhất thời, cuối cùng ngồi bên giường bệnh của thái hậu hạ chỉ phế thái tử. Chỉ đáng thương cho thái tử phi, trong một đêm phải dọn đi khỏi Đông Cung.
Tuy nói thái tử đã bị phế, nhưng thánh thượng chưa lập tân thái tử, hiện giờ Đông Cung vô chủ, vị trí thái tử bỏ không. Các thế lực khắp nơi bắt đầu ngo ngoe rục rịch, trong đó bao gồm Hoàn Vương Lý Nguyên – người vừa phế vương phi.
Lý Nguyên là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường Cố Dung nâng đỡ Lý Chẩm lên ngôi vị hoàng đế, bởi vậy bị Cố Dung theo dõi.
Cố Dung đa mưu túc trí, đầu óc vô cùng nhanh nhạy. Ta cảm thấy mấy năm nay hắn giả nữ nhân cũng không phải hoàn toàn không tốt. Sự nhạy bén và trình độ của hắn trong chuyện bà tám buôn dưa, ngay cả ta thân là nữ nhân cũng hổ thẹn không bằng.
Lúc đó, Cố Dung được tin Hoàn Vương đi thanh lâu, mê mệt kỹ nữ Ôn Liên Nhi. Hắn âm thầm cử báo, làm Hoàn Vương bị thánh thượng quở trách, trong thời gian ngắn bị thu lại chút quyền lực. Thường xuyên xảy ra, thanh danh bên ngoài càng ngày càng xấu, thậm chí có thể xưng là ‘xú danh lan xa’, đến mức Từ quốc công vốn dĩ muốn gả đích nữ qua làm kế vương phi cũng phải gấp rút quay xe.
Hoàn Vương bên kia tạm nghỉ một thời gian, bên này, Cố Dung lại bắt đầu cân nhắc những hoàng tử khác, mấy ngày gần đây thường vuốt cằm suy tư. Bỗng có một ngày hắn hỏi Lý Chẩm:
“Tĩnh Vương… và thái tử… quan hệ tốt không?”
Lý Chẩm lắc đầu: “Không quá thân thiết. Bọn họ qua lại còn không nhiều bằng Đoan Vương và thái tử.”
Cố Dung “Hửm?” một tiếng: “Nhưng thái tử của ta báo lại, mấy ngày gần đây Tĩnh Vương hay qua đêm ở chỗ thái tử, có chút lén lút nha.”
Lý Chẩm chớp chớp mắt, khẽ liếc sang ta.
Bang một tiếng, ta một tay đập lên bàn, mắt giận dữ trừng to, ngón tay chỉ vào Cố Dung: “Cố Tây Phong, ta cảnh cáo ngươi không được đυ.ng đến Tĩnh Vương!!!”
Lúc đó, bởi vì ta la lớn, Cố Dung rất không vui. Hắn nói ta trọng sắc khinh bạn, thấy sắc quên phu quân. Hắn nói một ánh nhìn của Tĩnh Vương năm đó khi ta 15 tuổi thế nhưng không bằng tình nghĩa mười mấy năm của ta và Lý Chẩm. Hắn nói đến mức nước miếng bay tứ tung, ra vẻ bất bình vì Lý Chẩm, thở ngắn than dài tỏ vẻ tiếc h.ậ.n, làm ta giận đến ngứa răng.
Nhưng hắn cuối cùng cũng tạm thời gác lại chuyện xử lý Tĩnh Vương, quay sang chuyên tâm giải quyết Đoan Vương.
Các thế lực lần lượt xảy ra chuyện, làm nổi bật lên dòng nước trong như Lý Chẩm. Mặt ngoài, quan hệ của Cố Dung và các nữ quyến nhà quý tộc cũng không tệ, mỗi người đều nói Vân Vương Lý Chẩm cưới được một vị vương phi tốt, ngay cả trắc phi Thẩm thị cũng được thơm lây.
Đến nỗi vì sao ta lại thơm lây, là bởi vì sau khi Cố Dung thành lập quan hệ hữu hảo với các nữ quyến, hắn bắt đầu dẫn theo ta tham gia các loại tiệc lớn nhỏ. Dần dần, các phu nhân và quý nữ trong kinh thành cũng biết đến ta, không ít người còn khen ta ôn nhu nhã nhặn lịch sự, khiến ta hổ thẹn không dám nhận.
Hôm nay là sinh nhật của Đoan Vương, Đoan Vương phi mở tiệc trong phủ mời các huynh đệ và nữ quyến đến chiêu đãi. Vân Vương phủ cũng có trong danh sách khách mời.
Trong phủ Đoan Vương, các vị vương gia nhìn thấy Lý Chẩm đều nhiệt tình hàn huyên, ngay cả Khang Vương vừa mới bị thánh thượng trách phạt vẫn tỏ ra thản nhiên như không có việc gì, thậm chí vừa thấy Lý Chẩm còn bước đến quàng vai bá cổ ra vẻ thân thiết.
Lý Chẩm cười nhạt, sắc mặt không vui.
Ta đứng cách đó không xa nhìn thấy, nhỏ giọng nói với Cố Dung: “Từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy những hoàng tử này đến gần Lý Chẩm, hôm nay thế nhưng rất giống thân huynh đệ.”
Cố Dung vô cùng kiêu ngạo mà nhìn về phía Lý Chẩm, ánh mắt từ ái như cha mẹ tự hào về con cái: “Nay đã khác xưa. Có thêm người được thánh thượng coi trọng, Chẩm Chẩm nhà chúng ta rất có tương lai.”
“Haizz…” — Ta nhướng mày — “Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện tốt, có lẽ càng phải cẩn thận hơn so với lúc trước.”
“Vì sao? Nói nghe một chút.”
Cố Dung nhìn ta, trong mắt chứa đầy ý cười, tựa như đang nhìn một sinh vật lạ.
Ta nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới nhỏ giọng nói:
“Ngày xưa khi thái tử còn tại vị, các vị hoàng tử vẫn có động tác nhỏ, nhưng không có động tác lớn. Ngươi cảm thấy vì sao bọn họ lại như vậy? Chẳng qua là vì khi đó không có hy vọng. Nhưng hôm nay thì sao? Vị trí thái tử bỏ trống, ai cũng cảm thấy có thể thử tranh giành một phen. Nói cách khác, nếu Lý Chẩm làm thái tử, hơn phân nửa sẽ vội vàng nịnh bợ, không nói chơi. Nhưng bây giờ hắn còn không phải thái tử, cho dù cách vị trí này gần như thế nào đi chăng nữa, huynh đệ của hắn và những thế lực sau lưng bọn họ cũng sẽ không chịu để yên.”
“Ân…” — Cố Dung gật gật đầu — “Trâm Trâm, ngươi yên tâm. Có ta ở đây, ai cũng không thể hại được phu quân của ngươi, ít nhất sẽ không làm ngươi trở thành quả phụ.”
Ta trừng mắt: “Phu quân của ta cái gì? Giữa ta và Lý Chẩm chỉ có tình huynh đệ thuần khiết, sao ngươi có thể nông cạn như vậy?”
Cố Dung cười: “Ngươi thật sự không thích Lý Chẩm? Vậy sao ngươi lại gả vào đây?”
Ta giận dữ vươn tay nhéo eo của Cố Dung, nghiến răng nói: “Rốt cuộc vì lý do gì mà ta gả lại đây, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?!”
Cố Dung ngoài miệng xin tha mạng nhưng lại cười vui vẻ vô cùng, vẻ mặt thật sự xứng với hai chữ ‘cười gian’.
“Hai vị tỷ tỷ có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Thanh âm nhỏ nhẹ uyển chuyển này có chút xa lạ. Ta quay đầu lại, thấy Đoan Vương phi đang mỉm cười nhìn chúng ta, bên cạnh còn đứng một thiếu nữ bề ngoài diễm lệ, mày rậm mắt to.
“Không có gì, vừa mới nói chút chuyện cười.”
Cố Dung tên sắc phôi này, tròng mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ kia, hỏi: “Vị này chính là…?”
✿ Sắc phôi: Chỉ người háo sắc.
Đoan Vương phi đảo đảo đôi mắt, giới thiệu: “Vị này chính là trắc phi vừa được Tĩnh Vương cưới vào cửa, cũng là thứ muội của ta.”
Thì ra là Tĩnh Vương trắc phi. Như vậy thì không thể gọi là thiếu nữ. Cho nên, vị phụ nhân xinh đẹp kia, khi cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh, còn rất duyên dáng đáng yêu.
Ble! Rõ ràng là đồ nam nhân dối trá! Khi xưa Tĩnh Vương từng nói không thích mỹ nhân cười lộ răng, hoá ra chỉ vì trốn ta!!!