Chương 3

Gần đây ta phát hiện một việc kỳ quái. Vài buổi sáng liên tiếp, ta đều bắt gặp Cố Dung bước ra từ phòng Lý Chẩm.

Theo lý mà nói, hiện giờ người hầu đều bị điều đi ngoại viện, không có lệnh sẽ không được tiến vào nội viện, hai người bọn họ cũng không cần thiết phải giấu tai mắt của người ngoài.

Ta cân nhắc trái phải, cảm thấy hai người họ càng thêm mắt đi mày lại, ngay cả ở trước mặt ta cũng không chút e dè mà ve vãn đánh yêu.

Hôm nay, lại nhìn thấy Cố Dung duỗi eo bước ra từ phòng Lý Chẩm, ta cuối cùng không nhịn được nữa, chờ Cố Dung đi rồi liền đi tìm Lý Chẩm.

“Lý Chẩm, ngươi…”

Ta đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Lý Chẩm muốn nói lại thôi.

“Ta làm sao vậy?”

“Haizz… Thôi.”

Ta phất phất tay, khuôn mặt đỏ lên, thật sự khó mà mở miệng.

Lý Chẩm nhíu mày nhìn ta: “Rốt cuộc làm sao vậy, dong dong dài dài, rất giống nữ nhân.”

“Lão tử không phải nữ nhân??” — Ta trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Chẩm, một chân đạp trên ngạch cửa.

Lý Chẩm đặt một tay lên vai ta, khẽ thở dài, tỏ vẻ khổ sở thay ta: “Ngươi nhìn xem, phản ứng đầu tiên của ngươi là tự xưng lão t.ử, không phải lão nương. Tiềm thức không lừa được người, huynh đệ, đừng bị bề ngoài của chính mình mê hoặc!”

Ta hất tay hắn xuống, cười lạnh.

“Tốt lắm, ngươi đã bất nhân bất nghĩa, vậy đừng trách huynh đệ nói thẳng.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Chẩm, ta hỏi trắng ra:

“Ngươi và Cố Dung đang yêu đương có phải hay không?”

———

Kể từ khi ta hỏi thẳng Lý Chẩm, hắn bắt đầu cố ý giữ khoảng cách với Cố Dung. Nhưng Cố Dung dường như không hề phát hiện, một bộ lì lợm la liếʍ.

Hôm nay thánh thượng nhiễm phong hàn, Lý Chẩm được miễn lâm triều, vì vậy 3 người chúng ta cùng nhau ngồi ăn sáng.

Hai người bọn họ trò chuyện đến quên trời đất, ta chán chường ngồi kẹp đậu phộng. Gắp bảy, tám lần vẫn không kẹp được một viên.

Lý Chẩm thấy vậy, gắp một viên bỏ vào chén của ta.

Viên đậu phộng này ta còn chưa nuốt xuống bụng đã suýt phun ra.

“Ngươi cũng kẹp cho ta một viên đi.” — Đôi mắt Cố Dung sáng lấp lánh. Hắn làm nũng nhìn Lý Chẩm, mắt chớp chớp.

Lý Chẩm trừng mắt: “Ngươi không có tay sao?”

Cố Dung chỉ vào ta hờn dỗi: “Nhưng nàng cũng có tay, vương gia ngươi bất công!”

Lý Chẩm đập bàn: “Cố Dung, ngươi cố ý làm cho ta g.h.ê t.ở.m phải không?”

Cái đập bàn của Lý Chẩm doạ ngây người A Giáp đang chuẩn bị bước vào đưa canh. Cố Dung liếc nhìn A Giáp, bộ dạng như muốn khóc:

Lý Chẩm cắn chặt răng, hô to:

“A Giáp, kẹp cho vương phi một viên đậu phộng!”

Haizz! Ta cảm thấy hai người này đang trong giai đoạn hờn dỗi khi yêu.

———

Sau khi ‘toả sáng’ ở sinh nhật của thái hậu, Đông Cung thái tử phi liền nhìn trúng Cố Dung, cứ cách 2-3 ngày sẽ sai người đưa chút đồ hiếm lạ lại đây. Ví dụ chuỗi ngọc mã não Tây Cương, vòng ngọc tím Uyển Châu, son phấn Tuyên Hà,… Những vật này chỉ cần nhìn thôi cũng khiến Cố Dung đau đầu. Kết quả không cần phải nói, đương nhiên là ta nhặt của hời. Sau này, tất cả lễ vật thái tử phi tặng cho vương phủ, ngoại viện luôn trực tiếp đưa vào viện của ta, thậm chí không cần hỏi qua Cố Dung.

Hiện giờ ở bên ngoài, Cố Dung vô cùng có hiền danh, được miêu tả như một vị tiên tử hạ phàm uyển chuyển điềm đạm, cẩn thận cần kiệm.

Lại vài ngày trôi qua, thái tử phi muốn theo thái hậu đến chùa Vạn An cầu phúc, vậy nên sai người qua phủ mời. Thật ra chuyện này vốn không liên quan đến ta, nhưng ta lại không chịu nổi Cố Dung mỗi ngày đều đến gõ cửa phòng nài nỉ.

“Cầu ngươi huynh đệ, ngươi đi cùng hắn đi.”

Lúc đó, Lý Chẩm mang theo hai quầng thâm mắt đau khổ cầu xin ta. Nghe nói bởi vì Cố Dung luôn gõ cửa hô to, hắn đã liên tiếp 3 ngày chưa có một giấc ngủ an ổn.

Hai người này mang theo mục đích khác nhau lải nhải ngày đêm, cuối cùng thành công lải nhải đưa ta đi chùa Vạn An.

Chùa Vạn An là chùa thuộc hoàng gia Chu quốc, hiển nhiên phi thường khí phái. Nghe đồn đương nhiệm trụ trì – Tuệ Minh đại sư – còn là huynh đệ kết nghĩa của tiên hoàng.

✿ Khí phái (气派): Khí phách, có khí thế.

Lúc đó là buổi sáng sớm, chúng ta đang ngồi ngay ngắn nghe Tuệ Minh đại sư giảng. Giảng một lúc thì đại sư nhắc đến tiên hoàng, sau đó còn nhắc đến lão Cảnh An Hầu, cuối cùng khóc nức nở nói:

“Nửa đời Cố huynh trông mong một nữ oa, sống đến cuối đời cũng chỉ thấy một đống nam nhi. Nếu hắn vẫn còn ở trên đời, nhất định sẽ vô cùng thích Vân Vương phi nương nương.”

Nhắc đến lão Cảnh An Hầu, Cố Dung liền kích động. Bởi vì hắn chưa từng gặp mặt tổ phụ, từ nhỏ đến nay chỉ có thể nghe chuyện do người khác kể lại, trong lòng vẫn luôn có tiếc nuối. Giờ phút này nghe vậy giống như gặp được tri âm, run rẩy nắm lấy tay của Tuệ Minh đại sư.

Thái tử phi chưa từng gặp qua trường hợp nào như thế này, nhìn lấy hai đôi tay đang chân thành tha thiết nắm lấy nhau mà không biết nên mở lời như thế nào. May mắn đại sư đã ở tuổi gần đất xa trời, nếu không nhất định sẽ không tránh khỏi hiểu lầm.

Cố Dung thở dài: “Nếu như tổ phụ còn ở trên đời, ta nhất định phụng dưỡng thật tốt, không dám qua loa.”

“Hảo hài tử…”

Tuệ Minh đại sư vô cùng cảm động, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Cố Dung. Trong nháy mắt, khuôn mặt đầy nước mắt của đại sư hiện lên vẻ do dự:

“Chỉ là… hài tử… tay của ngươi có chút thô to ha…”

———

Chúng ta ở lại chùa Vạn An hai ngày. Ngày thứ 3, Cố Dung bỗng dưng nói muốn đi chùa Linh Ngọc làm lễ tạ thần.

Chùa Linh Ngọc cách chùa Vạn An cũng không xa, nhưng chùa không lớn, cũng không được nhiều người dâng hương khói. Vương công quý tộc đều đến chùa Vạn An, mà bình dân áo vải cũng không muốn đến chùa Linh Ngọc.

Khi đó, ta có chút khó hiểu. Ta cả ngày đều ở bên cạnh Cố Dung, cũng chưa nghe hắn nói qua muốn đi chùa Linh Ngọc cầu phúc gì gì đó.

Thế nhưng Cố Dung lại nói trước đây nghe qua võ Phật của chùa Linh Ngọc vô cùng linh nghiệm, từng cầu phúc vì Cảnh An Quân và toàn bộ Đại Chu. Hiện giờ Xích Vũ Quân đắc thắng, Đại Chu và Lương quốc ở thành Nam Dận định ra minh ước, tương lai vài thập niên tới biên cảnh phía Nam sẽ bình yên vô ưu, cho nên Cố Dung muốn đi tạ lễ.

Lời này ngay cả ta nghe được còn không thể từ chối làm lơ, huống chi là thái hậu và thái tử phi.

Vì thế, nguyên một đội nhân mã chúng ta lên đường đi chùa Linh Ngọc cúng lễ tạ thần.

Chùa Linh Ngọc trước nay chưa từng gặp qua nhiều quý nhân như vậy, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống. Bởi vì ngày thường trong chùa vẫn có bá tánh lui tới, lại có sự nhắc nhở của Cố Dung, vậy nên thái hậu ra lệnh không được lộ ra, tránh làm quấy nhiễu những người khác trong chùa.

Trong chùa tuy không để lộ ra nhưng vẫn nhường ra chỗ ngồi và phòng ở tốt nhất. Nhưng cho dù là tốt nhất thì vẫn không thể so được với chất lượng trong cung, vậy nên thái hậu trằn trọc không thể yên giấc.

Đêm vừa xuống, thái hậu được thái tử phi đỡ đi tản bộ trên đường mòn, lang thang không có đích đến. Chân trước vừa khen biểu hiện của thái tử gần đây không tệ, thánh thượng giao cho nhiệm vụ cứu tế cũng được sắp xếp thoả đáng; chân sau đã thấy một nam một nữ ôm nhau triền miên ở bên ao cách đó không xa. Thái hậu ngẩn ra, thái tử phi ngây ngốc không nói nên lời.

“A di đà phật, Phật gia thánh địa, như thế nào…”

Lời nói còn chưa nói xong, thái hậu liếc mắt một cái, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, đôi tay phủ kín nếp nhăn run rẩy.

“Ngươi… Các ngươi!”

Thái hậu đã nhìn thấy gì? Ta rất tò mò, cũng chăm chú nhìn theo.

Cách đó không xa, thái tử và Hoàn Vương phi sắc mặt trắng bệch, hai người run rẩy, sợ tới mức ngay lập tức quỳ xuống đất.

Lại nhìn sang thái tử phi, sắc mặt đã thành màu tương, biểu cảm như h.ậ.n không thể giấu mặt vào trong đất.

“Nghiệp chướng!!!”

Thái hậu dùng sức cầm trượng gõ lên mặt đất. Âm thanh vàng vọng trong bóng đêm sâu thẳm, khiến trái tim ta cũng theo đó mà run lên.

✿ Trượng: Quải trượng, tương tự như gậy mà người già dùng để chống, chẳng qua cách gọi và thiết kế tinh xảo hơn thôi (dành cho gia đình phú quý quyền thế).

Khi đó, ta và Cố Dung trốn sau núi giả, lặng lẽ nhô đầu ra như hai tên t.r.ộ.m.

“Này… Này… Này này này…”

Ta nói chuyện đều lắp bắp, này này này không ngừng.

Ta kinh ngạc đến không thể khép miệng được, vừa nghiêng đầu lại thấy Cố Dung vẻ mặt bình tĩnh, thong dong nhìn hết thảy mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.

Ta ngạc nhiên không thôi: “Ngươi đừng nói là ngươi đã sớm biết?”

Cố Dung nhướng mày: “Ta thông minh như vậy, có chuyện gì có thể tránh được pháp nhãn của ta?”

✿ Pháp nhãn (法眼): Mắt thần, theo Phật giáo thì đây là đôi mắt có thể nhìn thấu hết thảy chân tướng.

“Vậy ngươi biết chuyện từ khi nào…” — Ta vô cùng tò mò.

Cố Dung cười: “Còn nhớ hôm sinh nhật thái hậu sao? Sau khi về, ngươi nói với ta lúc ngươi gặp được Hoàn Vương phi, thần sắc của nàng rất hoảng loạn.”

Ta gật đầu: “Đúng vậy, là ta nói.”

Cố Dung tiếp tục nói: “Chờ lâu không thấy ngươi quay lại, ta lo sợ ngươi lạc đường nên đi tìm. Sau đó ta gặp thái tử đằng sau hoa viên ở Vãn Hoa Cung. Hắn có vẻ tức giận, vẫn luôn…”

“Từ từ…” — Ta nhịn không được mà ngắt lời Cố Dung — “Ngươi nói… hoa viên ta đi ngang qua là Vãn Hoa Cung?”

Cố Dung gật đầu.

“Chẳng trách… Ta đi cả một đoạn đường cũng không thấy bóng người.” — Ta bừng tỉnh hiểu ra.

Vãn Hoa Cung là nơi ở cũ của Vãn Hoa – phi tần của tiên hoàng. Vốn tên là Lan Nguyệt Cung, nhưng kể từ khi hoàng phi nhân bệnh tật mà qua đời, tiên hoàng thương tiếc, đổi tên thành Vãn Hoa Cung để tưởng nhớ người xưa. Có tin đồn, mỗi đêm, hồn ma của hoàng phi sẽ ngồi ở xích đu trong hoa viên ngâm nga ca khúc đính ước với tiên hoàng. Cho nên Vãn Hoa Cung trở thành cung điện bị ma ám, trừ khi tất yếu, cho dù là ban ngày cũng sẽ không có ai dám bén mảng đến gần.

“Thái tử đi chỗ đó làm gì…” — Ta lẩm bẩm tự nói.

Cố Dung nhìn ta, khóe miệng giương lên.

Ta vỗ đầu: “Hoàn Vương phi! Khi đó hắn đi gặp Hoàn Vương phi! Hơn nữa hai người giận dỗi! Cho nên nàng mới trút giận lên ta!”

Cố Dung nhẹ nhàng búng đầu ta: “Còn không tính là quá ngốc.”

Ta vươn chân nhìn qua, trò khôi hài đã kết thúc. Chỉ sợ thái tử và Hoàn Vương phi bây giờ đã bị nhốt vào phòng tối. Cũng không biết Long Đầu Trảm và l*иg heo có chuẩn bị tốt hay không.

✿ Long Đầu Trảm dùng để c.h.é.m đ.ầ.u hoàng thân quốc thích khi phạm tội, l*иg heo ý chỉ hình phạt dành cho phụ nữ nɠɵạı ŧìиɧ thời cổ đại – dìm l*иg heo thả trôi sông.

Ta chép miệng lắc đầu: “Xem ra thái tử sắp bị phế.”

Cố Dung “Ân” một tiếng: “Nếu thái tử không bị phế, nỗ lực của ta không phải là uổng phí?”

Ta ngẩng phắt lên: “Ngươi nói cái gì?”

Nháy mắt, ta đã hiểu rõ.

“Là ngươi cố ý làm nhóm người thái hậu lại đây? Căn bản không có lễ tạ thần gì cả, có phải hay không?”

Cố Dung lộ vẻ hiểu rõ, ưỡn ngực kiêu ngạo: “Bằng không ngươi cho rằng ta cam tâm tình nguyện cùng hai nữ nhân đi chùa cầu phúc? Nhiều ngày trôi qua, ta đã sớm tra được thái tử luôn nhân lúc thái tử phi không có mặt mà lén hẹn hò với Hoàn Vương phi ở chùa Linh Ngọc này. Lần này, thái tử phi đi chùa Vạn An cầu phúc, Hoàn Vương lại không ở trong kinh, chẳng phải là thời cơ tuyệt hảo hay sao?”

“Đừng nói là chuyện thái hậu không thể ngủ yên, muốn ra ngoài tản bộ cũng nằm trong kế hoạch của ngươi?”

Nhìn ánh mắt của Cố Dung, ta nhịn không được muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nhưng ta bỗng nghĩ đến một vấn đề quan trọng.

“Không đúng, Cố Dung, vì sao ngươi phải gấp gáp làm thái tử rơi đài như vậy?!”

Cố Dung liếc ngang liếc dọc nhìn xung quanh núi giả, cuối cùng mới mở miệng nói: “Ngươi biết cái gì… Thái tử không ngã xuống, Lý Chẩm làm sao lên làm thái tử?”

“Cái gì??!”

Cố Dung nhanh chóng bịt miệng ta lại: “Kêu cái gì kêu, nhìn xem dáng vẻ chưa hiểu việc đời của ngươi.”

Ta kéo tay hắn ra, thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn để Lý Chẩm làm thái… không đúng… làm hoàng đế?!”

Cố Dung hừ một tiếng: “Ngươi ngốc sao? Lý Chẩm không làm hoàng đế, ta làm sao có ngày xoay người?”

Xoay người??? Chẳng lẽ Cố Dung tên tiểu t.ử này lòng muông dạ thú, đã nhắm trước ngôi vị hoàng hậu??? Thật là dám nghĩ dám làm, không hổ là xuất thân từ Cảnh An Hầu phủ.

Thấy ta ngây ngốc, Cố Dung tiếp tục giải thích:

“Cho dù không phải thái tử, nhưng những nhi tử khác của thánh thượng, bất kỳ ai bước lên ngôi vị hoàng đế đều đồng nghĩa với việc ta phải giả trang nữ nhân cả đời. Chỉ có Lý Chẩm không giống vậy! Hắn làm hoàng đế, ta mới có thể khôi phục thân phận.”

Ta ngẩn ra, hoài nghi nhìn chằm chằm Cố Dung: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”

Cố Dung chân thành tha thiết gật đầu.

Ta vô cùng khó hiểu, nhìn Cố Dung, hỏi: “Nhưng nếu ngươi khôi phục thân phận nam nhi thì không thể ở bên Lý Chẩm…”

Cố Dung sửng sốt: “Vì sao?”

Haizz, Cố Dung của chúng ta thật là một đứa nhỏ ngây thơ. Ta không muốn nói trắng ra làm tổn thương hắn, chỉ có thể chậm rãi uyển chuyển giải thích:

“Tuy rằng tư tưởng của ta vô cùng rộng rãi phóng khoáng, sẵn sàng tiếp thu, cũng tuyệt đối giơ hai tay hai chân tán thành chuyện của hai người các ngươi. Nhưng những người xung quanh, đặc biệt là người xấu, sẽ không nghĩ giống như ta. Đúng vậy, chính là như vậy.”

Cố Dung nhíu mày nhìn chằm chằm ta: “Chuyện của đôi ta là chuyện gì?”

Ta đang muốn mở miệng, chợt nghe tiếng bước chân. Trong nháy mắt, gió lạnh vυ"t qua, Cố Dung đã ôm lấy ta trốn vào sau núi giả.

Lúc đó, đầu ta hơi cúi xuống, kề sát vào ngực của Cố Dung, gần đến mức ta có thể nghe được tiếng tim của hắn đập. Ta nhẹ nhàng ngẩng lên, nhìn thấy yết hầu của Cố Dung hơi run run.

Haizz, yết hầu đẹp như vậy, suốt ngày lại bị khăn quàng hoặc cổ áo che mất, thật là đáng tiếc. Ta chép miệng lắc đầu.

“Đừng nhúc nhích!”

Cố Dung bỗng nhiên đè lại đầu ta, ánh mắt sắc bén đánh giá tình cảnh bên ngoài.

Thật ra tiếng bước chân đã sớm biến mất, nhưng Cố Dung vẫn cảnh giác vô cùng, lấy tay che lại đầu ta. Ánh mắt hắn lộ vẻ sắc bén, nhưng ta lại có cảm giác khoé miệng hắn đang giương lên?

Trái tim đập nhanh, tựa như rung động trong nháy mắt.

Nhưng ta còn không kịp hưởng thụ cảm giác này, cổ đã cứng ngắc. Ta đành vỗ vỗ tay hắn:

“Cố… Cố Dung… cổ… cổ ta rút gân rồi…”