Chương 2

Ngày sinh nhật thái hậu, ta cải trang đi theo xe của Vân Vương tiến cung.

Vốn dĩ ta tính hôm đó gọi một gánh hát qua phủ hát tuồng, nào ngờ Cố Dung đem ta trang điểm thành tỳ nữ, một hai muốn ta cùng đi theo tiến cung.

Ta mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, búi hai búi tóc tròn tròn kỳ quái. Ta hỏi:

“Ngươi xác định… tỳ nữ ăn mặc như thế này sao?”

Cố Dung vung tay lên: “Không cần để ý chi tiết.”

Ta lại nói: “Nhưng mọi người đều biết chuyện Vân Vương phủ không có tỳ nữ.”

Cố Dung chỉnh lại búi tóc cho ta, không chút để ý: “Không sao, cứ nói là mới tới. Nếu sau này có người hỏi, vậy nói là làm việc không cần mẫn, đuổi đi rồi.”

“Ngươi nghĩ chu đáo thật ha…” — Ta lầm bầm lầu bầu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chui vào xe ngựa.

Suốt đường đi, Lý Chẩm vô cùng sốt ruột, ta đoán hắn lo sợ Cố Dung gây hoạ. Mà Cố Dung… ngủ như một con lợn c.h.ế.t, ta đã lau nước dãi cho hắn hai lần.

Bởi vì ta chỉ là thứ nữ của một tiểu quan, lại làm trắc phi, những nữ quyến nhà quý tộc không ai quen biết ta. Đây là lần đầu tiên ta vào hoàng cung, có vẻ bỡ ngỡ háo hức. Cố Dung nhìn thấy, vô cùng ghét bỏ mà phất tay, để ta tự mình tuỳ ý đi dạo.

Sau này ngẫm lại, có vẻ Cố Dung cũng không có ý hay gì.

Yến hội còn chưa bắt đầu, ta chán chường đi dạo trong hoa viên ở một cung không biết tên. Dạo một hồi liền bước lên cầu, đi tới đi lui không ngờ đi trật.

Nhưng đi lạc không chỉ có mình ta, còn có Hoàn Vương phi.

———

Hoàn Vương phi mảnh mai mềm mại, không thể so được với ta.

Vì vậy, khi đó chúng ta nghênh diện chạm vào nhau, ta lù lù bất động, nàng toàn thân lại ngã vào trên núi giả, sau lưng bị đau không nói, còn nghe một tiếng giòn vang, vòng tay phỉ thuý vỡ tan tành.

Nàng biểu tình đau khổ, nhìn thấy ta có hơi sửng sốt, sau đó bắt đầu tìm cớ gây sự:

“Cung nữ nơi nào, không có quy củ như vậy!”

Năm đó khi ta đại hôn từng nghe qua thanh âm của nàng. Tương đối đặc biệt, chất giọng mỏng nhẹ, thanh âm mềm mại tinh tế, vậy nên nàng vừa mở miệng ta đã nhận ra.

Ta nghĩ một điều nhịn chín điều lành, vậy nên hạ thấp tư thái mà nhận lỗi.

Nhưng Hoàn Vương phi không chịu bỏ qua, nói vòng tay kia là do thái hậu ban thưởng, hiện giờ bị nát, đòi ta nhất định phải đền một cái giống y như đúc cho nàng.

Nàng đã nói vòng tay kia là do thái hậu ban thưởng, ta sao có thể tuỳ tiện lấy ra một cái giống như đúc? Ta xem nàng tâm tình không tốt, hẳn là muốn ở chỗ ta giận cá c.h.é.m thớt.

Ha hả, ta là bao cát cho nàng trút giận sao?

Ta thật sự không nhịn xuống được, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Nhưng vừa nãy rõ ràng là vương phi va vào ta trước…”

“Ngươi nói cái gì!” Hoàn Vương phi trừng mắt, dáng vẻ như muốn nuốt sống ta.

Không đợi ta nói chuyện, nàng đã trở tay cho ta một cái tát, mắng to: “Làm càn!”

Ta ngây ngốc. Gương mặt bỏng rát đau đớn, hốc mắt ta không thể kiềm chế được mà cay cay.

Ta hung tợn nhìn chằm chằm nàng, chuyện cũ gào thét mà đến.

Thẩm Mạnh Trâm ta một đời anh minh, tuy là thứ nữ, nhưng bằng một thân cốt cách, đánh hết Thẩm phủ cũng không có đối thủ. Ngay cả hai vị con vợ cả ca ca cũng phải kính xưng ta một câu:

“Ngô muội A Trâm, nữ trung Cố Bình Chi.”

Cố Bình Chi chính là Cảnh An Hầu.

Có thể nghĩ, thân thủ của ta tốt như thế nào. Nhưng hiện giờ ta – nữ trung Cố Bình Chi – bị một nữ tử nhu nhược tay trói gà không chặt vô duyên vô cớ đánh một cái tát, lại không thể phản kháng, chỉ có thể trừng mắt nhìn.

Mụ nội nó! Mặc kệ!

Ta c.h.ử.i thầm, khom lưng lại đang tính phát tác, chợt nghe một thanh âm nữ cao vô cùng kỳ quái:

“A Giáp!”

A… A Giáp??? A Giáp không phải là người bưng thức ăn trong Vân Vương phủ sao???

“A Giáp, thì ra ngươi ở chỗ này, khiến ta tìm mãi.”

Thanh âm kỳ quái, hơi tục tằng.

Ta sửng sốt, quay đầu lại, quả nhiên thấy Cố Dung xách làn váy bước nhanh tới. Ta thật sự không dám nhìn thẳng. Xuyên thấu qua làn váy có thể nhìn rõ sờ sờ một đôi chân to, hắn thật sự cho rằng mình là Mã hoàng hậu chân to sao???

Haizz, cũng khó được dịp mọi người có mắt như m.ù, 20 năm vẫn không nhìn ra vị mỹ nhân thân cao tám thước, chân vừa to vừa dài này là một nam nhi.

Quay lại chủ đề chính. Hoàn Vương phi giống như ngay lập tức đã nhận ra Cố Dung. Dù sao khi Hoàn Vương vẫn còn là tam hoàng tử, đã từng thèm nhỏ dãi mỹ mạo và gia thế của Cố Dung. Nhưng cho dù là “kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt”, Hoàn Vương phi dốc hết sức lực trừng ta một cái là có ý gì?

Chung quy vẫn là chọn quả hồng mềm để bóp.

✿ Chọn quả hồng mềm để bóp: Ý chỉ chọn kẻ yếu để bắt nạt.

Quả nhiên, Hoàn Vương phi híp mắt lại:

“Ta còn tưởng nô tỳ nhà ai không hiểu lễ nghĩa, thì ra là người của Vân Vương phủ. Khó trách… Vân Vương phủ từ trước đến nay không có tỳ nữ, Vân Vương phi hẳn là cũng không hiểu nên răn dạy như thế nào. Như vậy hôm nay ta sẽ thay Vân Vương phi quản giáo một chút.”

Nghe xong lời này, cơn giận của ta khi vừa nãy bị ăn một cái tát lại trào lên. Ta nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ:

“Là vương phi bước đi vội vàng, cố tình đυ.ng tới. Ta đã xin lỗi, vương phi cũng đã đánh xong một cái tát, còn muốn như thế nào?!”

“Vô pháp vô thiên!!”

Hoàn Vương phi run giọng kêu lên, cánh tay cũng đã nâng lên. Nhưng bàn tay còn chưa kịp đánh xuống đã ngừng lại giữa không trung.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Dung đang nắm lấy bàn tay của Hoàn Vương phi, sắc mặt âm trầm muốn hù c.h.ế.t người.

Cố Dung rốt cuộc là một nam nhi, vừa ném ra cánh tay của Hoàn Vương phi đã khiến nàng lảo đảo suýt nữa ngã thêm một lần.

“Ngươi… Ngươi…”

Hoàn Vương phi mở miệng, vừa kinh ngạc vừa giận dữ:

“Bổn vương phi hảo tâm vì ngươi phân ưu, ngươi làm gì vậy?”

Cố Dung mặt lạnh nhìn thẳng Hoàn Vương phi, lại tuyệt nhiên không nói một lời. Nhìn một lúc, Hoàn Vương phi cũng có vẻ sợ hãi.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì!”

Cố Dung mặt không có biểu tình, thanh âm lạnh lùng:

“Cũng không có gì. Ta chỉ suy nghĩ, ít ngày nữa Hoàn Vương phải xuất chinh phía Nam, ai ai cũng nói chuyến đi này hung hiểm vạn phần. Nhưng Hoàn Vương phi dường như không chút nào lo lắng, còn có tâm tình ở chỗ này vì ta phân ưu.”

Hoàn Vương phi sắc mặt giận dữ, đôi mắt trừng to như chuông đồng. Ta nhìn thấy vậy vui mừng ra mặt, lại cố ý cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói:

“Hoàn Vương phi nương nương tất nhiên là không cần lo lắng. Mọi người đều nói chuyến đi này của Hoàn Vương có thần tiên mở đường, tất nhiên là một đường bình an vô ưu, có thể vẻ vang thắng trận.”

Cố Dung “Ân?” một tiếng lộ vẻ nghi hoặc: “Thần tiên cái gì?”

Ta khiêm tốn trả lời: “Bẩm Vân Vương phi nương nương, nghe nói trận chiến này sẽ do Xích Vũ Quân đánh trước, sau đó mới hội họp với quân đội của Hoàn Vương ở Hồ Khẩu.”

Lại liếc mắt nhìn, Hoàn Vương phi sắc mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt, mắt hơi liếc liếc, tựa như muốn nói cái gì. Nhưng không đợi nàng mở miệng, Cố Dung bỗng nở nụ cười, lộ vẻ bừng tỉnh:

“Thì ra là một chi của Cảnh An Quân nhà ta. Như vậy Hoàn Vương phi cứ yên tâm đi, Xích Vũ Quân là do nhị ca ta đích thân dẫn dắt, từ trước đến nay đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Chẳng trách Hoàn Vương phi còn có tâm tình ở chỗ này… trò chuyện vui sướиɠ.”

Hoàn Vương phi tức giận đến mức vươn tay run rẩy chỉ về phía hai chúng ta:

“Chủ tớ các ngươi kẻ xướng người hoạ, là đang muốn uy hϊếp bổn vương phi hay sao?!”

Cố Dung hừ nhẹ một tiếng, không muốn đáp lại, kéo tay ta rời đi.

Nào ngờ Hoàn Vương phi không chịu buông tha, nhìn về phía bóng dáng hai ta mà la to:

“Ngươi có rằng nếu Hoàn Vương xảy ra chuyện, Xích Vũ Quân có thể thoát t.ộ.i sao!”

Vốn dĩ Cố Dung không nghĩ trả lời, nào ngờ nàng miệng lưỡi nhanh nhảu, cười lạnh nói: “Vân Vương phi tính toát thật tốt, vì một tỳ nữ đê tiện không liên quan mà hy sinh nhị ca của mình!”

Cố Dung bị chọc giận đến mức bật cười. Hắn chậm rãi buông ra tay của ta, xoay người lại, lời nói thấm thía mà giải thích:

“Hoàn Vương phi, vừa thấy ngươi chính là xuất thân văn nhân thế gia. Chuyện đánh giặc trước nay nói dễ nghe nhất cũng chỉ có thể dùng từ ‘nắm chắc cơ hội’, làm gì có chuyện ‘chắc chắn trăm phần trăm’ sẽ thắng? Cho dù là đại thắng đi chăng nữa thì chuyện tướng quân và binh lính t.ử trận hoặc bị thương cũng khó mà tránh khỏi. Nếu Hoàn Vương chuyến này có gì không ổn, ngươi lại ăn vạ toàn bộ Xích Vũ Quân, như vậy thật không thể nào nói nổi. Về sau ai còn dám đứng ở phía Hoàn Vương?”

Hoàn Vương phi sửng sốt, tay chặt chẽ nắm chặt làn váy.

“Ngươi có ý tứ gì!”

Hoàn Vương phi tức giận đến phát run, Cố Dung lại giữ dáng vẻ hoà khí như cũ. Hắn nhẹ nhàng cười, thanh âm trầm thấp:

“Trên đời này không thú vị nhất chính là cá lớn nuốt cá bé, tôn ti có khác. Thời điểm ngươi giẫm đạp người khác có từng nghĩ đến sẽ bị người khác đạp lên lòng bàn chân?”

Hoàn Vương phi ngực phập phồng lên xuống, ta thậm chí cảm thấy giây tiếp theo nàng sẽ ngã nhào trên đất, bị nâng vào Thái Y Viện. Ánh mắt nàng lập loè lộ ra vẻ ác độc, run giọng nói:

“Cảnh An Hầu phủ các ngươi làm phản rồi! Ta đây ngay lập tức đi nói cho phụ hoàng, Cảnh An Hầu phủ mưu hại Hoàn Vương, Vân Vương phủ cũng không thoát được!”

Cố Dung nhướng mày: “Thật là tin đồn vô căn cứ. Ai làm chứng cho ngươi? Chỉ sợ người khác sẽ cho rằng vương phi có bệnh tâm thần.”

Nói xong, Cố Dung liếc mắt nhìn ta, trong mắt lộ vẻ vui mừng đắc ý. Ta cũng không nhịn được, thấp giọng cười vui vẻ.

Hoàn Vương phi thấy đôi ta cùng một giuộc, đôi mắt đỏ lên, nước mắt rưng rưng, môi mỏng khẽ cắn, muốn nói lại thôi. Hoàn Vương phi là một mỹ nhân mảnh mai, trong nháy mắt kia trái tim ta run lên một chút, một khắc đó ta đã quên sắc mặt đáng ghê tởm của nàng trước đây.

Cũng may Cố Dung từ nhỏ trà trộn giữa nữ nhân, so với ta càng thêm bản lĩnh, tâm địa cũng sắt đá hơn. Nhìn mỹ nhân nhu nhược khóc đến lê hoa đới vũ, hắn chỉ khinh thường bĩu môi.

✿ Lê hoa đới vũ (梨花带雨): Hoa lê dính hạt mưa, thường dùng để miêu tả cảnh mỹ nhân khóc.

“Không có tiền đồ.”

Bỏ lại một câu như vậy, hắn lôi kéo tay của ta, ngẩng đầu kiêu ngạo rời đi.

———

Ngày sinh nhật thái hậu, Cố Dung là người nổi bật nhất.

Nói đi nói lại, có lẽ cũng do vận mệnh an bài. Hắn dành nửa tháng chuẩn bị bài múa đều không ra gì, tứ chi cứng đờ, mỗi một động tác đều vô cùng gian nan, giống như một củ sen biết di chuyển. Vì thế, nghe theo sự khuyên bảo của Lý Chẩm, Cố Dung từ bỏ.

“Ngay cả hắn còn không sợ mất mặt, chẳng lẽ ta sợ?” — Đây là nguyên văn lời nói của Cố Dung.

Sau đó, hắn mượn kiếm của hộ vệ hoàng cung, đổi tiết mục từ múa thành võ. Cố Dung cầm kiếm múa vô cùng xinh đẹp lưu loát. Đôi mắt của Hoàn Vương dính chặt lên người Cố Dung, Hoàn Vương phi ngồi bên cạnh, sắc mặt đã chuyển thành màu tương.

Quan trọng nhất là, chúng ta đều đã quên thái hậu nàng lão nhân gia xuất thân từ tướng môn. Phụ thân mất sớm, sau khi nàng gả cho tiên hoàng đến nay đã rất lâu không nhìn thấy cảnh múa đao lộng kiếm.

Một màn múa kiếm này của Cố Dung khiến cho thái hậu xem đến lệ nóng doanh tròng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Thái hậu vừa vỗ tay, tất cả những người khác cũng đi theo vỗ tay reo hò.

Cố Dung vui mừng vô cùng, Lý Chẩm lại như bị nghẹn ở cổ họng. Thật ra ta cũng lo lắng, sợ Cố Dung cao hứng quá độ mà chắp tay, dùng giọng nam nhi hô to một câu: “Đa tạ chư vị!”

Cũng may Cố Dung không đắc ý vênh váo. Sau khi hắn quay lại chỗ ngồi, ta và Lý Chẩm đều nhẹ nhàng thở ra.

Cố Dung nghiêng đầu, hướng về phía chúng ta dựng lên ngón tay cái.