Chương 16

Trong trí nhớ của ta, thiếu niên Tĩnh Vương luôn lẻ loi một mình. Hắn không thân thiết với các huynh đệ khác, cho dù chỉ là duy trì mặt ngoài mối quan hệ, hắn cũng khinh thường. Hắn cũng không có bạn bè gì, một người bạn cũng không có.

Nếu nhất định phải nói ra một chuyện miễn cưỡng không có trở ngại gì, chỉ sợ cũng chỉ có ta. Tuy là ta mặt dày cố tình dây dưa với hắn, nhưng ít nhất chúng ta cũng giao lưu nhiều hơn so với những người khác.

Có một năm, xuân về hoa nở, trong vòng 10 dặm đều có hoa đào nở rộ, ta lôi kéo hắn đi ngoài thành phía Đông thả diều. Khi đó, ta cẩn thận nắm lấy dây diều, chỉ sợ diều vuột tay bay đi, không hề chú ý dưới chân, cuối cùng vấp ngã vào một tảng đá, mắt cá chân sưng to đến mức không thể đi đường.

Khi đó, hắn cõng ta đi trên cánh đồng bát ngát, thở dài nói: “Ta thật sự không hiểu, vì sao sẽ có người lo lắng diều bay đi mất. Thật ra chỉ cần ngươi không cắt đứt sợi dây, hoặc không buông tay ra, con diều vẫn sẽ ở trong tay của ngươi, bay lang thang không có mục đích trên không trung…”

Khi đó, ta không hiểu những lời này của hắn, còn cố gắng cãi lại: “Sợi dây kia mỏng manh như vậy, ai biết được có xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm đứt dây hay không? Chỉ cần vướng phải cành cây, hoặc là gió thổi mạnh một chút, diều rất dễ đứt dây bay đi.”

Bây giờ ngẫm lại, ta mới hiểu được. Thì ra, Lý Hưng là người cầm dây diều, mà Tĩnh Vương chính là con diều bay lang thang không có mục đích trên không trung kia. Diều và người, rốt cuộc không có gân mạch liên kết. Cho nên cho dù diều bay trong gió có vững vàng đến như thế nào, người cầm dây vẫn sẽ luôn lo lắng con diều bay đi mất.

Ta thở dài.

Đối với sự không tín nhiệm của Lý Hưng, Tĩnh Vương có lẽ đã từng cảm thấy thất vọng, buồn lòng. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn tỏ ra không có việc gì mà tiếp tục giúp đỡ Lý Hưng. Xem ra quyết định của Cố Dung trước đây là chính xác, Tĩnh Vương sẽ không từ bỏ Lý Hưng, càng sẽ không ruồng bỏ hắn.

Tiếc rằng Lý Hưng n.g.u ngốc, tự cho mình có tâm đề phòng người khác, lại không biết cả nửa đời đã đề phòng sai người.

Ta đang phiền muộn, bỗng nghe Cố Dung buồn bã nói:

“Hiện tại là lúc nên đi gặp Lý Hưng.”

Lý Chẩm gật gật đầu: “Tìm cơ hội thích hợp, ta tự mình đi một chuyến.”

Cố Dung cười: “Ta xem ngày mai rất thích hợp.”

Lý Chẩm có chút kinh ngạc: “Hấp tấp như vậy?”

Cố Dung gật đầu: “Chuyện này nên nhanh không nên chậm. Đã đồng ý với Lục Sênh, nên nhanh chóng thuyết phục Lý Hưng mới được.”

Lý Chẩm muốn nói cái gì, chần chừ do dự mãi, cuối cùng lại nuốt vào, chỉ nói một tiếng “Tốt”.

Nhưng ta suy nghĩ mãi vẫn không hiểu rõ, vì vậy quay sang nhìn Cố Dung – đang vui mừng hớn hở gặm đùi gà – hỏi:

“Thật ra cho đến bây giờ ta vẫn không hiểu được, vì sao phải nhận lời Lục Sênh trước rồi mới đi tìm Dự Vương? Ngươi có từng nghĩ tới hay không, nếu Dự Vương không chịu, chúng ta muốn giải thích với Lục Sênh như thế nào?”

Cố Dung thả chiếc đùi gà xuống, xoa xoa tay, lắc lắc đầu, vô cùng nghiêm túc giải thích:

“Lục Sênh người này, thủ đoạn ngoan độc tàn nhẫn, ra tay cực nhanh. Trong 《Lục Sênh công lược》do tổ phụ của ta để lại có nhắc tới, vạn sự đều muốn nói cho hắn trước. Nếu muốn tính kế hắn, nhiều nhất là trong vòng 5 ngày phải có hành động tương ứng, nếu không hắn sẽ phản công, cắn ngươi đến c.h.ế.t mới thôi. Trước đây trong phong thư của Giản Văn Đường chỉ nhắc đến Tĩnh Vương, không hề nhắc tới Vân Vương. Trong cơn thịnh nộ, Lục Sênh có thể cho rằng chuyện này là do kế hậu nhằm vào chuyện Lục gia gả nữ nhi, cho rằng Vân Vương phủ chỉ bị liên lụy. Nhưng chờ Lục Sênh bình tĩnh ngẫm lại, sẽ hiểu ra chính mình đang trúng bẫy rập. Chuyện này xảy ra đến ngày thứ 5, Cảnh An Hầu mới đến phủ thừa tướng, đây đã là phạm quy rồi.”

Cố Dung nói một hơi nhiều như vậy, nhưng ta chỉ nghe được phần mở đầu, còn lại cái gì cũng chưa nghe lọt. Ta tin Lý Chẩm cũng giống như vậy.

Lúc đó, đôi ta ngây ra như phỗng, đồng thanh:

“Lục Sênh công lược???!”

Cố Dung không chút nào để ý, ánh mắt nhìn chúng ta như đang nhìn hai tên ngốc:

“Tổ phụ ta nói, Lục Sênh người này, âm hiểm xảo trá, chiêu số quỷ quyệt. Thiên hạ này, người có thể nhìn thấu Lục Sênh cũng chỉ có một mình hắn. Hắn sợ sau khi hắn c.h.ế.t, Cảnh An Hầu phủ không thể đấu được với Lục Sênh, vì vậy lưu lại quyển bút ký này. Bằng không ngươi cho rằng Cảnh An Hầu phủ chúng ta lấy cái gì để đấu lại Lục Sênh? Dùng niềm tin sao?”

Ta và Lý Chẩm không còn lời nào để nói.

Ta cảm thấy thế giới của ta sụp đổ. Nhìn Cố Dung trước mắt ta đang quơ chân múa tay, ta thậm chí có một chút xíu hoài nghi, Cố gia có thể có bệnh điên di truyền.

Một ngày mùa xuân ấm áp, Lý Chẩm đến thăm Dự Vương phủ. Nghênh ngang, trắng trợn, táo bạo.

Đến giữa trưa, Lý Chẩm trở về.

Lúc đó, ta và Cố Dung đang dựa vào lan can trong đình cho cá ăn. Cá con bơi thành đàn, ép tới ép lui. Có mấy con to bự, đớp thức ăn nhanh nhẹn vô cùng, hơn phân nửa thức ăn đều bị bọn nó ăn hết. Những con cá khác chi có thể trơ mắt nhìn, ngượng ngùng bơi đi. Mới đầu, ta cảm thấy bọn nó đáng thương nên rải thêm thức ăn. Nhưng sau 2 lần như vậy, ta mới phát hiện, cho dù thả thức ăn nhiều bao nhiêu, luôn có mấy con cá không giành được miếng nào.

Cố Dung nhìn ao bật cười: “Trâm Trâm ngươi nhìn, ngay cả cá cũng là cá lớn nuốt cá bé. Không phải chỉ cần đồ trong ao nhiều là mọi người sẽ nhận được nhiều. Vĩnh viễn đều là nhiều càng nhiều, thiếu thành không có.”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Lý Chẩm, cười nhạt.

“Như thế nào?” — Ta hỏi, xoay người đổ một chén trà nhỏ cho Lý Chẩm.

Lý Chẩm lắc lắc đầu, vội vàng uống một ngụm, sau đó nói: “Tin tức tốt và tin tức xấu, muốn nghe cái nào trước?”

“Xấu.”

“Tốt.”

Ta và Cố Dung cùng lúc mở miệng, câu trả lời lại hoàn toàn trái ngược nhau.

“Vậy nghe tin xấu trước đi.” — Cố Dung nói.

“Không được không được…” — Ta vẫy vẫy tay — “Vẫn là nghe tin tốt trước đi.”

“Không không không… Nghe tin xấu trước mới đúng.”

“Nghe tin tốt nghe tin tốt.”

Bang!

Lý Chẩm đập tay lên bàn, sắc mặt hơi tím, mắt lạnh nhìn hai chúng ta:

“Hai người các ngươi có bệnh?! Ngày thường lúc nào cũng tranh cãi, hôm nay sao lại vì chuyện vô vị như thế này mà khiêm nhường vậy?!”

Dứt lời, hắn dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn ta rồi lại nhìn Cố Dung, sau đó nói: “Tin tức tốt là Lý Hưng đồng ý lập thứ nữ Lục gia làm chính phi, hơn nữa giúp chúng ta đối phó với Lục Sênh.”

Ta chớp chớp mắt: “Cho nên hắn… Có đồng ý cùng chúng ta hợp tác lâu dài hay không?”

Lý Chẩm hít một hơi, trong giọng nói còn mang theo cảm xúc bất mãn mới ban nãy: “Đúng là đồng ý hợp tác, nhưng chỉ là hợp tác tạm thời về chuyện liên quan đến Lục Sênh. Mà chuyện sòng bạc… chỉ sợ không thể thực hiện được. Lý Hưng hắn không đồng ý chuyện sòng bạc. Nói đúng hơn là, hắn không hề thừa nhận chuyện sòng bạc, cũng không thừa nhận quen biết Toàn Gia hay An công công. Đây là tin tức xấu.”

“A?” — Cố Dung giật giật khóe mắt — “Hắn có còn nói gì hay không?”

Lý Chẩm nghĩ nghĩ, nói: “Hắn nói… Nếu chúng ta có chứng cứ… Có thể trực tiếp trình lên thánh thượng.”

“Ha…” — Cố Dung híp híp đôi mắt, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn — “Thật thú vị… Lý Hưng n.g.u ngốc từ khi nào mà trở nên thông minh hơn rồi…”

Lý Chẩm suy tư một lúc, gật đầu: “Đúng là kỳ lạ, cũng không giống như phong cách của Lý Hưng.”

Haizz…

Ta thở dài.

Thật ra chuyện ép Lý Hưng bán đứng Đoan Vương, vứt bỏ sòng bạc này vốn dĩ rất đáng tin cậy. Rốt cuộc dựa theo kịch bản cũ của Lý Hưng, đầu óc không quá nhanh nhạy, sợ nhất đe dọa, cực dễ cắn câu.

Nhưng hắn bỗng dưng lại trở nên thông minh khác thường.

Lại nói tiếp, chuyện sòng bạc vô cùng kín đáo, nơi tìm ra manh mối của chúng ta cũng không thể nói rõ. Mấy tên thám tử kia của Cố Dung, cho dù là thân phận nào, có thể tra được những chuyện này, chỉ sợ cũng không phải là nhân vật đơn giản. Nhưng nhân vật không đơn giản như vậy lại cam tâm tình nguyện sống trong bóng tối, hơn phân nửa là thân phận có vấn đề hoặc làm những chuyện không thể gặp ánh sáng.

Lý Hưng đúng là bắt được điểm này, mới có một câu kia:

“Nếu có chứng cứ, có thể trực tiếp trình lên thánh thượng.”

Cố Dung thoạt nhìn không chút nào kinh ngạc. Hoặc là nói, hắn không hề sầu lo vì chuyện này, giống như vừa nghe một tin tức không liên quan nào đó.

Lý Chẩm nhìn Cố Dung, chậm rãi hỏi: “Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Cố Dung cười: “Ngươi biết ta còn muốn làm cái gì?”

Lý Chẩm không kiêu ngạo không nóng nảy, thần sắc trầm tĩnh, ngữ khí bằng phẳng:

“Ngươi cố ý làm ta mặc kệ những người khác, ban ngày đi tìm Dự Vương, nhất định có lý do của ngươi. Ngươi biết rõ Đoan Vương nhất định sẽ phái người nhìn chằm chằm, chẳng lẽ là cố ý cho hắn biết?”

Cố Dung nhếch miệng, gật gật đầu: “Đương nhiên, chính là cố ý.”

Cố ý…

Ta bỗng nhiên có loại dự cảm điềm xấu sắp xảy ra. Lá cờ chiêu hồn treo trước cổng lớn Đoan Vương phủ bất chợt xuất hiện trong đầu ta.

Ta nhăn nhăn mày: “Ta không rõ… Đoan Vương, đã đứng bên cạnh vực sâu, nếu không nắm chắc một phát diệt trừ hắn, như vậy hiện tại ép hắn… chưa chắc đã là chuyện tốt.”

Cố Dung “Ân” một tiếng, lại nói:

“Chúng ta muốn đẩy hắn một cái, ép hắn giãy giụa lần cuối cùng.”

“Cuối cùng… Giãy giụa… Cuối cùng…” — Lý Chẩm lẩm bẩm trong miệng, giống như đang tự nói chuyện với bản thân mình.

Cố Dung không nói tiếp, chỉ nhìn về phía ta. Ánh mắt như điện mang theo một tia u oán. Hắn nói:

“Còn có… Nếu ta đoán không sai, rất nhanh thôi, ngươi sẽ phải nhìn thấy Tĩnh Vương.”