Chương 15

Lúc đó, những lời này của Cố Dung vô cùng càn rỡ, cũng cực kỳ mơ hồ.

Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng. Ta và Lý Chẩm hai mặt nhìn nhau.

Bị bầu không khí ép buộc, Lý Chẩm không thể không nâng ly chúc mừng. Nhưng vẻ mặt sầu khổ, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là cam tâm tình nguyện, vui vẻ muốn chúc mừng.

Bưng chén rượu kia, Lý Chẩm do dự nói: “Tĩnh Vương người này, tâm cơ thâm trầm. Muốn lợi dụng hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu muốn để hắn biết rõ mà còn cố phạm phải, vậy còn khó hơn lên trời.”

“Phải không?” — Cố Dung nhấp một ngụm rượu, cười khẽ, mắt lộ vẻ khinh thường — “Hắn thông minh, Lý Chẩm ngươi và Cố Dung ta lại n.g.u ngốc sao? Chỉ cần tìm đúng uy hϊếp, cho dù hắn biết đó là cái hố vẫn không thể không nhảy vào.”

Lý Chẩm không uống rượu, tay ngừng ở giữa không trung, phảng phất như bị ai điểm huyệt. Chỉ thấy hắn khẽ thở dài, chậm rãi nói:

“Nhưng vấn đề là, Tĩnh Vương từ trước đến nay kiêu ngạo lãnh đạm, căn bản không có uy hϊếp gì. Ngay cả An quốc công là cữu cữu của hắn cũng không thể ảnh hưởng đến hắn.”

Ta vừa dư vị hương rượu trong miệng vừa nghe hai người họ nói chuyện, bỗng dưng nhớ đến một sự kiện. Ngày xưa Cố Dung vặn ngã thái tử, tra được Tĩnh Vương đêm khuya đến thăm thái tử, sau đó lại vì ta mà không giải quyết được gì…

Giờ phút này ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, lẩm bẩm thì thầm: “Phế thái tử… Dự Vương Lý Hưng…”

Dứt lời, ta nhìn về phía Cố Dung.

Cố Dung cười: “Vẫn là Trâm Trâm thông minh.”

“Lý Hưng…” — Lý Chẩm sửng sốt một chút: “Nhưng Tĩnh Vương và hắn… cũng không tính là thân thiết…”

Ta đặt chén rượu xuống, lắc lắc đầu: “Còn nhớ rõ sao? Cố Dung nói, sau khi thái tử bị phế, Tĩnh Vương nhiều lần đêm khuya thăm viếng. Ngày thường không có gì thân thiết, vì sao lại ở thời điểm như vậy liên tiếp gặp mặt? Ta nghĩ… chỉ có 2 lý do. Một là giữa hai người họ có hoạt động ngầm không thể để người khác biết được, Tĩnh Vương sợ Lý Hưng bị phế sẽ liên lụy đến những chuyện này, vì thế tìm hắn thương lượng. Nhưng nếu là tình huống như thế này, nơi đầu sóng ngọn gió, muốn tránh còn không kịp, cho dù có kìm nén không được cũng phải chờ phong ba qua khỏi. Nóng nảy như vậy không phải là tính cách của Tĩnh Vương. Vậy chỉ có thể là lý do thứ 2, Tĩnh Vương… cùng thái tử có tình huynh đệ chân thành, hắn thật lòng quan tâm thái tử, mới cam tâm tình nguyện ngược dòng mà đến.

Lý Chẩm hơi hơi mở miệng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Hồi lâu, giống như hiểu ra cái gì, mới khe khẽ thở dài: “Triệu hoàng hậu… Là bởi vì Triệu hoàng hậu…”

Mắt Cố Dung lóe sáng, khóe miệng nhếch lên tạo thành một hình cong: “Những năm gần đây, vì tránh tai mắt của người ngoài, tuy nói mặt ngoài Tĩnh Vương và Lý Hưng không thường qua lại, nhưng sau lưng không ít lần thu thập cục diện rối rắm cho hắn. Bằng không lấy óc heo của Lý Hưng, hắn đã sớm bị phế đi, làm gì cần đến ta tự mình ra tay?”

Nghe đến đây, Lý Chẩm bỗng dưng cười nhẹ: “Tam ca này của ta, từ trước đến nay thanh cao kiêu ngạo, ta cho rằng đối với ai hắn cũng lãnh đạm lương bạc, không nghĩ đến lại có tình nghĩa với phế thái tử như vậy.”

Cố Dung nhếch mày, khẽ hừ một tiếng: “Như thế nào? Luyến tiếc đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn?”

Lý Chẩm bĩu môi, run run bả vai: “Nếu ta không tranh ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ còn chưa c.h.ế.t trong tay mấy cái huynh đệ của ta đã c.h.ế.t trước trong tay người nào đó.”

Cố Dung gật gật đầu: “Biết là tốt rồi. Ngoan ngoãn một chút cho ta.”

Lý Chẩm bị uy h.i.ế.p, liên tục gật đầu. Sau đó, hắn bỗng nhiên nhìn về phía ta: “Nghe thấy không? Ngươi cũng ngoan ngoãn một chút.”

“Ta…?” — Nhất thời, ta cạn lời. Không nghĩ bản lĩnh đánh trống lảng của tên Lý Chẩm này lại cao siêu đến như vậy.

Quả nhiên, Cố Dung nghe vào trong lòng. Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến cái gì, nhíu mày nhìn chằm chằm vào ta, nói:

“Trâm Trâm, lúc trước ta đồng ý với ngươi không đυ.ng đến Tĩnh Vương. Nhưng lúc này đây, ngươi phải nghe lời ta.”

“Ta…?” — Ta khổ mà không nói nên lời. Nghẹn một hơi, ta ngồi thẳng lưng, trịnh trọng nói: “Các ngươi yên tâm, ai lạ ai quen, ai nặng ai nhẹ, ta đều hiểu rõ. Về sau chuyện liên quan đến Tĩnh Vương không cần nghĩ cho ta. Ta và hắn, không hề liên quan.”

“Hả? Chậc chậc, A Trâm của chúng ta quả nhiên là Quỷ Kiến Sầu vô tình.” — Lý Chẩm cười khó coi vô cùng, đôi mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn Cố Dung.

Cố Dung mặt mày hớn hở, đập tay lên bàn hét to một tiếng:

“Tốt!”

Chỉ thấy hắn sắc mặt hồng hào, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời lộng lẫy, nói từng chữ:

“Cho nên, giống như năm đó Triệu hoàng hậu tính kế Tĩnh Vương và An công công, hiện giờ chúng ta chỉ cần tính kế phế thái tử, như vậy chẳng khác nào tính kế Tĩnh Vương. Hắn chịu cũng chịu, không chịu cũng phải chịu!”

Khi đó, ta chạm ly cùng hai người họ, lại giương mắt sâu kín nhìn về phía Cố Dung:

“Cố Dung, ngươi thật thông minh ha. Ngày xưa còn biết tính kế ta một nhân tình.”

“Cái… Cái gì?” — Cố Dung chớp chớp mắt.

Ta dám cá là hắn đang giả n.g.u.

Ta hừ một tiếng, nhếch mép cười: “Ngày xưa, ngươi bán cho ta một nhân tình, làm ta cho rằng ngươi vì ta nên mới tạm thời bỏ qua Tĩnh Vương. Trên thực tế, khi đó ngươi còn chưa tra rõ quan hệ giữa Tĩnh Vương và phế thái tử, muốn chờ một chút khi thời cơ chín muồi mới ra tay, đúng hay không? Bởi vì chuyện này, ngươi bắt ta khao 6 bữa ăn ở Thuý Trúc Hiên, xài hết 7-8 lượng bạc của ta. Ngươi cũng giỏi lắm!”

“Ha?” — Cố Dung gãi gãi chóp mũi, ậm ừ một hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu nhìn Lý Chẩm, nói: “Lý Chẩm, không phải ngươi nói có bức tranh mới muốn cho ta xem sao…”

Lý Chẩm đang ăn ngon miệng, nghe vậy liền nở nụ cười trào phúng: “Đột nhiên nói cái gì…”

Lý Chẩm mới nói được một nửa, Cố Dung đã cười to, vỗ vỗ tay Lý Chẩm: “Đừng dây dưa nữa, đi thôi.”

“Đã hơn nửa đêm, ngươi xem cái…”

Lý Chẩm vừa nói được một nửa, bỗng dưng đau đến hét toáng lên.

Ta biết, là Cố Dung giẫm lên chân hắn.

Nhìn vẻ mặt mỉm cười hiền từ của ta, Lý Chẩm bỗng dưng hiểu được. Hắn đứng phắt dậy, nói năng lưu loát: “A Trâm, chúng ta đi ngắm hoa. Gặp lại sau ha.”

Dứt lời, hai người bọn họ kề vai sát cánh, song song bước đi như hai con rối gỗ. Thoạt nhìn bọn họ, ta dìu ngươi ngươi dìu ta, phí sức chín trâu hai hổ mới bước ra khỏi cửa.

Ta đứng ở cạnh cửa, nhìn bóng dáng của hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, mơ hồ nghe thấy cách đó không xa, Cố Dung nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nhi chất vấn Lý Chẩm:

“Ngắm hoa cái gì… Là tranh!! Ngươi là tên ngốc sao Lý Chẩm?!!!”

Từ khi Cố Dung và Lý Chẩm trở về từ Bà Nhược Thành, lại âm thầm tuyên chiến với Đoan Vương phủ, chúng ta gần như không có thời gian nhàn rỗi.

Ban ngày làm bộ như không có việc gì, ban đêm hoặc là nghĩ cách tính kế người khác, hoặc là nghĩ cách để không bị người khác tính kế.

Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, cuối cùng cũng đã hơn một tháng. Trong lúc này, Lý Chẩm nhờ Cố Dung trở về Cảnh An Hầu phủ một chuyến, nhờ Cảnh An Hầu ra mặt bảo đảm nhằm tính kế Lục Sênh. Bàn cờ này làm Lục Sênh cho rằng cả Cảnh An Hầu phủ và Vân Vương phủ đều quy phục dưới trướng Dự Vương, làm hết thảy mọi chuyện để giúp Dự Vương đoạt lại vị trí thái tử, thuận lợi đăng cơ. Cũng cam kết rằng, Dự Vương sẽ nâng đỡ nữ nhi Lục thị thành chính phi, ngày sau hoàng hậu cũng chỉ mang họ Lục.

Khi đó, Lục Sênh hỏi: “Vì sao là Dự Vương mà không phải Vân Vương?”

Cảnh An Hầu đáp: “Mẹ đẻ của Dự Vương Lý Hưng, cố hoàng hậu Triệu thị, là vợ cả của thánh thượng. Lý Hưng quý vì đích trưởng tử, cũng là chính thống.”

Nhớ tới hết thảy mưu tính của chúng ta, những lời này nghe buồn cười vô cùng. Nhưng bởi vì được Cảnh An Hầu nói ra, nghe vào lại vô cùng chân thật. Dù sao trong mắt của người đời, Cảnh An Hầu trung thành chính trực, quan niệm cổ hủ.

Thật ra Cảnh An Hầu tuy nhìn thành thật nhưng tâm nhãn cũng không ít, chỉ là không có ai nhìn thấu thôi. Nếu không năm đó thánh thượng cũng sẽ không dễ dàng bị lừa đến như vậy.

✿ Tâm nhãn (心眼): Chỉ tâm kế.

Lý do này tuy nghe có phần gượng ép, nhưng lại vô cùng phù hợp với hình tượng chính bảo thủ tỏa ra ánh sáng chính nghĩa của Cảnh An Hầu. Vì thế, nhờ có Cảnh An Hầu ra mặt, Lục Sênh bị thuyết phục thành công, tin đến sái cổ.

Đến nỗi vì sao nhất định phải là Cảnh An Hầu ra mặt, nói ra vừa kỳ quái vừa thú vị. Ngày xưa, Lục Sênh và lão Cảnh An Hầu chán ghét nhau nhất, phủ thừa tướng và Cảnh An Hầu phủ trải qua vài thập niên như nước với lửa. Nhưng người thật sự có thể lọt vào mắt của Lục Sênh, cả đời này chỉ sợ cũng chỉ có một mình lão Cảnh An Hầu. Cho nên cũng chỉ có Cảnh An Hầu phủ ra mặt, Lục Sênh mới tin tưởng.

Chuyện này trì hoãn suốt 10 ngày.

Hiện giờ nghe tin, lời trong lời ngoài của Lục Sênh đều ra vẻ đồng ý.

Lúc ăn tối, ta im lặng gặm một cái chân giò, Lý Chẩm và Cố Dung vẫn đang thảo luận kế hoạch ngày hôm sau, tính đi đến Dự Vương phủ thảo luận, nói rõ bố cục mọi việc.

Rốt cuộc chuyện Lý Hưng được nâng đỡ thành hoàng đế, chính hắn còn chưa biết.

Lý Chẩm sợ Cố Dung quá mức xúc động mà sinh hồ đồ, hỏi:

“Vì sao ngươi cảm thấy Dự Vương sẽ đứng về phía chúng ta? Lừa Lục Sênh, đối với hắn có chỗ tốt gì?”

Cố Dung gắp một miếng rau, chép chép miệng: “Nhiều dầu quá…”

Nói xong, vẻ mặt ghét bỏ mà buông đũa, lại nói tiếp:

“Từ khi bị phế, Lý Hưng bị thánh thượng vắng vẻ đã lâu, khó có ngày xoay người. Lấy tình trạng hiện giờ của hắn, lấy cái gì để tranh với Tĩnh Vương và ngươi? Ngay cả Đoan Vương, nếu có thể xoay chuyển mối quan hệ với Lục gia, cũng đủ để bỏ xa hắn. Hươu c.h.ế.t về tay ai cũng sẽ không c.h.ế.t trong tay Lý Hưng hắn. Chuyện tới nước này, hắn làm sao còn lựa chọn nào khác? Vị trí trữ quân tô son điểm phấn, miêu tả sinh động, nếu hắn lo cho tương lai của bản thân, nhất định sẽ động lòng. Mỡ dâng lên tận miệng, hắn sẽ không bỏ qua không ăn.”

Ta hàm hồ “Ân” một tiếng, nói:

“Nếu hắn chỉ ra và xác nhận Đoan Vương, nhất định có thể lập công. Nhưng có 2 vấn đề. Thứ nhất, làm sao hắn đem bản thân bứt ra ngoài? Thứ hai, cho dù lập công, hắn cũng không có cơ hội làm thái tử, vô duyên vô cớ lập công lại không thể dùng. Chẳng lẽ chỉ vì lấy lòng Lý Chẩm hay sao?”

Lý Chẩm gật gật đầu:

“A Trâm nói đúng. Nếu Dự Vương nhất định phải chọn một trong các huynh đệ để dựa vào, vì sao hắn không chọn Tĩnh Vương? Vì sao hắn phải hợp tác với chúng ta?”

Khi Lý Chẩm nói câu đó, ta bị một ngụm rau nghẹn ở cổ họng, suýt chút nữa tắt thở.

“Ta đã nói món này quá nhiều dầu mỡ, dính dính nhớp nháp! Ngươi còn sống c.h.ế.t phải ăn, bây giờ nghẹn rồi! Đáng đời!”

Cố Dung nhíu mày, một bên lải nhải một bên vỗ lưng cho ta. Hắn dùng sức lớn vô cùng, sợ là muốn vỗ c.h.ế.t ta. Một lát sau, miếng rau kia cuối cùng cũng trôi xuống, nhưng ta cũng bị vỗ đến mức không ngừng ho khan.

Ta cũng không phải tự nhiên mà mắc nghẹn. Ta nghẹn, là bởi vì lời nói của Lý Chẩm gợi lại một chút hồi ức trước kia của ta.

Lúc đó, ta thở hổn hển, đôi mắt đỏ au, còn rưng rưng nước mắt, vừa ho vừa kiên trì nói:

“Bởi vì… Khụ khụ… Bởi vì hắn… Khụ khụ… Hắn không tin Tĩnh Vương.”