Hôm đó, Lý Chẩm chế tạo hiện trường thành Giản Văn Đường tự s.á.t. Hình Bộ đại nhân Lưu Hạ Chương trước nay nổi tiếng cương trực công chính, sau khi nhận được thư đã vô cùng tức giận, lại phát hiện người viết thư lấy cái c.h.ế.t làm chứng, Lưu đại nhân ngay lập tức trình báo việc này.
Tuy nói bên trên cực lực đè ép chuyện này, nhưng tin tức vẫn lan truyền nhanh chóng.
Trong lúc nhất thời, dư luận xôn xao.
An quốc công tang tử, vừa đau lòng vừa giận dữ, nghiến răng nghiến lợi muốn đẩy Đoan Vương vào tử địa. Nghe nói trong vòng 3 ngày đã dâng lên cho thánh thượng 2 phong tấu chương.
Thánh thượng bị chuyện của Đoan Vương làm cho bệnh tình càng nặng hơn. Kế hậu tính thổi gió bên tai, nhưng thổi cũng không vào, nghe nói suốt mấy ngày qua đã đổi thành Lệ Quý phi hầu hạ bên người.
Thám tử của Cố Dung báo lại, Trần tiên sinh trong Đoan Vương phủ đã chạy đến phủ thừa tướng mấy lần. Mấy lần đầu là vội vội vàng vàng đi vào, lại thở dài bước ra, sau này là vừa đi vào đã lắc đầu đi ra. Sau đó ngay cả cổng cũng không thể vào được.
Thám tử nghe ngóng được tin tức, nghe nói là Lục thừa tướng ưu tư quá nhiều, đang lâm bệnh nặng.
Lục Sênh làm bộ cáo ốm, không hề lo chuyện Đoan Vương phủ, kế hậu cũng không có cơ hội thổi gió bên tai thánh thượng. Chuyện này kẹt ở đằng kia mất một thời gian, An quốc công chưa từng từ bỏ dâng tấu chương đòi lại công bằng cho nhi tử, càng ngày càng có nhiều nguyên lão trong triều dâng tấu chương thỉnh cầu thánh thượng điều tra rõ việc này.
Thật ra chuyện này cũng không ngoài ý muốn. Lục Sênh đã khoanh tay làm ngơ, những người khác tất nhiên muốn đứng thẳng lưng, lên tiếng vì chính nghĩa.
Ngay lúc mọi người đang mỏi mắt mong chờ Đoan Vương xong đời, hậu cung bỗng xảy ra một chuyện lớn.
Kế hoàng hậu dùng ba thước lụa trắng, t.h.ắ.t cổ tự s.á.t ở tẩm cung.
Nàng để lại một phong thơ, thú nhận hết thảy hành vi phạm t.ộ.i, còn nói Đoan Vương một mực không biết. Ngoài ra, còn thừa nhận chuyện 17 năm trước thu mua cung nữ Thư Nga hạ độc, thiêu cháy Nguyệt Nghiêu Cung, hại c.h.ế.t Cẩm phi nương nương.
Chuyện này xảy ra, khϊếp sợ ngây người toàn bộ hậu cung và triều thần. Cho dù mọi người đều hiểu rõ thực hư ra sao, nhưng kế hậu đã nhận tội, thánh thượng cũng cam chịu, vậy nên không ai nói gì thêm.
Kế hậu bị tước đoạt hậu vị, di thể không thể vào hoàng lăng, tang sự qua loa, ngay cả Đoan Vương phủ cũng không thể công khai xử lý hậu sự, chỉ treo hai lá cờ chiêu hồn đơn giản.
Ngày ấy, ta và Lý Chẩm ngồi xe ngựa đi ngang qua Đoan Vương phủ, nhìn thấy lá cờ phấp phới bay trong gió, thoạt nhìn thê lương vô cùng.
“Chỉ sợ… Đoan Vương sẽ không để yên.” — Ta xốc màn xe, khẽ thở dài.
“Làm sao vậy?” — Lý Chẩm nhìn theo ánh mắt của ta.
Đoan Vương phủ ẩn hiện ở phía sau lưng. Ta buông màn, nói:
“Đoan Vương tuy không phải thứ tốt gì, nhưng lại cực kỳ hiếu thuận. Kế hậu đã c.h.ế.t, hắn lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt, sợ là hận vô cùng.”
Lý Chẩm hơi hơi nhíu mày: “Chính là… Cho dù thế nào đi chăng nữa, kế hậu đã gánh hết ác danh, Đoan Vương phủ cũng đã mất đi đại thế, hắn không ngậm bồ hòn thì còn có thể làm gì?”
Ta lắc lắc đầu: “Đoan Vương tính tình lỗ mãng, trước nay quen thói trương dương. Hắn đã chịu làm như vậy, hiển nhiên là có mưu tính sâu xa hơn. Chỉ là ta còn chưa nghĩ ra được… Hắn muốn làm gì? Hắn có thể làm gì?”
Dọc đường đi, ta không nói thêm gì, Lý Chẩm cũng yên tĩnh ngồi đó, im lặng không lên tiếng.
Cái c.h.ế.t của kế hậu làm ta cảm thấy vô cùng bất an.
Ta cảm thấy, bề ngoài sóng yên gió lặng của kinh đô đã bị xốc lên. Tranh quyền đoạt vị tựa như lốc xoáy cuồn cuộn, mỗi người bị cuốn vào đều đang đau khổ giãy giụa, đều bị sóng gió mãnh liệt cắn nuốt, không có cách nào chạy thoát được.
———
Lúc ta và Lý Chẩm trở lại trong phủ, Cố Dung đã sớm trở về sau khi ra ngoài xử lý công việc. Hắn sai người làm một bàn đồ ăn, nói phải ăn mừng.
“Ăn mừng cái gì?” — Ta hỏi.
Lý Chẩm nhìn một bàn đồ ăn, dở khóc dở cười:
“Tuy rằng kế hậu đã c.h.ế.t, nhưng Đoan Vương phủ còn chưa hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành. Suốt đoạn đường ta vẫn luôn suy nghĩ, ta cảm thấy A Trâm nói đúng, Đoan Vương sẽ không để yên. Hươu c.h.ế.t về tay ai còn chưa biết, chúng ta… ăn mừng cái gì?”
Cố Dung nở nụ cười: “Tất nhiên là có chuyện đáng giá ăn mừng. Hôm nay Con Báo gửi tin, ta cũng đã đi gặp một người, hạ quyết tâm, suy nghĩ cẩn thận một số việc. Hươu c.h.ế.t về tay ai, rất nhanh sẽ rõ.”
Lý Chẩm nghiêng đầu nhìn Cố Dung, nheo mắt đánh giá:
“Kế hoàng hậu đã c.h.ế.t, ngươi có vẻ rất vui mừng.”
“Đúng không?” — Cố Dung ăn một miếng nấm, “Ân” một tiếng, giống như đang dư vị. Dư vị xong lại cười nói: “Nhưng nói đến cùng, người vui mừng nhất hẳn phải là Tĩnh Vương.”
Thanh âm của Cố Dung thản nhiên, nhưng tròng mắt đảo quanh, lộ vẻ quái dị.
“Cái gì?” — Ta và Lý Chẩm hoàn toàn không rõ nguyên do.
“Chuyện này thì liên quan gì đến Tĩnh Vương?” — Lý Chẩm hỏi.
Đôi mắt như trăng rằm của Cố Dung lộ ra ánh sáng âm u. Hắn nhìn Lý Chẩm, lại nhìn thoáng qua ta, nói:
“Ta vốn dĩ phái Con Báo đi tra xét thái tử… à không, hiện tại là Dự Vương. Dự Vương và Đoan Vương ở kinh thành trộm mở sòng bạc, nhưng…”
“Trộm mở sòng bạc?!” — Lý Chẩm bỗng nhiên đánh gãy lời nói của Cố Dung, chỉ chú tâm vào chuyện sòng bạc. Hắn giận dữ nói: “Từ loạn Bình Diêu Phường 30 năm trước, tiên hoàng đã ra lệnh cấm mở sòng bạc tư nhân trên khắp cả nước. Tất cả sòng bạc đều do quan phủ quản lý, lợi nhuận thu vào quốc khố. Thậm chí có lệnh, người nào dám trộm mở sòng bạc, cho dù là bá tánh, quan lớn hay hậu duệ quý tộc và hoàng thân quốc thích, đều phải c.h.é.m đầu làm gương. Bọn họ làm sao dám?!”
Lý Chẩm vô cùng kích động, kích động đến mức tròng mắt suýt rơi vào chén rượu.
Cố Dung cố gắng trấn an Lý Chẩm đang kích động:
“Được rồi được rồi, đây không phải là trọng điểm!”
Chuyện Cố Dung âm thầm điều tra sòng bạc cũng không có nói cho Lý Chẩm. Cuộc đời này, Lý Chẩm hận nhất chính là đánh bạc, kính trọng nhất chính là tiên hoàng. Nếu để cho hắn biết có người dám ở dưới chân thiên tử trộm mở sòng bạc, kiếm lời từ giữa, hắn cho dù có xốc cả đô thành lên cũng muốn tìm được người nọ đem ra công lý, căn bản không đợi được đến lúc thời cơ chín muồi.
May mắn, Lý Chẩm còn giữ được một tia lý trí. Hắn hít sâu một hơi: “Ngươi nói tiếp đi.”
Cố Dung tiếp tục nói:
“Việc này điều tra cũng đã được một thời gian… Ta…”
“Cũng đã được một thời gian?” — Lý Chẩm trợn to đôi mắt: “Ngươi gạt ta?” — Nói xong, hắn liếc mắt nhìn ta một cái, rốt cuộc hiểu ra: “Ha?! Thì ra là hai người các ngươi cùng nhau gạt ta!”
“Ngươi rốt cuộc muốn ta nói hay không?” — Cố Dung giận dữ trợn mắt.
Lý Chẩm chợt an tĩnh: “Ngươi nói…”
Vì thế, Cố Dung tiếp tục nói: “Ta làm Con Báo đi tra…”
Nói đến đây, Cố Dung bỗng nhiên dừng lại nhìn chằm chằm Lý Chẩm.
Lý Chẩm sửng sốt, phất phất tay: “Lần này ta không nói nữa.”
Cố Dung vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục nói:
“Con Báo tra được, tuy phần lớn tiền kiếm được từ sòng bạc đều chui vào túi của Dự Vương và Đoan Vương, nhưng quản sự phía sau màn không phải bọn họ mà là một người tên Toàn Gia. Người này thần thông quảng đại, vốn dĩ làm buôn l.ậ.u ở phương Nam, từ mấy năm gần đây mới nhúng tay vào làm sòng bạc. Trong vòng 2 năm mở rộng đến kinh đô, phạm vi bao gồm sòng bạc, buôn l.ậ.u, tiền trangngầm. Có thể nói là bát mãn bồn doanh.
✿ Tiền trang (钱庄): Ngân hàng tư nhân.
✿ Bát mãn bồn doanh (钵满盆盈): Đầy bồn đầy chén, hình dung việc kiếm lời rất nhiều tiền.
Ta không hiểu lắm: “Thần thông quảng đại như vậy… Thật không nghĩ tới, lấy chỉ số thông minh của Dự Vương và Đoan Vương… còn có thể buộc chặt một cây trụ lớn như vậy.”
Lý Chẩm hỏi: “Ngươi chắc chắn Toàn Gia không phải là người của Lục gia?”
Cố Dung gật đầu: “Ta chắc chắn.”
Dứt lời, thân mình nghiêng về phía trước, chậm rãi nói:
“Ta và Con Báo tra xét rất lâu, tốn rất nhiều công sức, rốt cuộc bắt được quản sự đứng sau màn là Toàn Gia. Các ngươi đoán xem như thế nào?”
“Như thế nào?”
Ta vô cùng khẩn trương.
Mắt Cố Dung sáng lên. Hắn thong thả nói:
“Toàn Gia quát tháo 6 thành phương Nam suốt 10 năm, chỉ nghe danh chứ không biết mặt kia, thế nhưng chính là An công công bên người Nguyệt Nghiêu Cung Cẩm phi nương nương năm đó, An Phúc Toàn.”
“An… An công công?” — Lý Chẩm hơi hơi sửng sốt — “Chẳng phải 17 năm trước hắn đã c.h.ế.t theo Cẩm phi nương nương trong trận lửa lớn kia sao? Ngay cả thi t.h.ể cũng tìm được rồi, sao có thể còn sống?”
Cố Dung buồn bã nói: “Đừng quên, người làm chủ hậu cung lúc đó là Triệu hoàng hậu. Cũng chính là nàng, một tay nuôi lớn Tĩnh Vương sau khi Cẩm phi c.h.ế.t.”
“Ý ngươi là… Triệu hoàng hậu che giấu việc này, lặng lẽ đưa An công công xuất cung?” — Ta hỏi. Hỏi xong, ta lại lắc đầu: “Kinh thành to như vậy, chẳng lẽ không một ai có thể nhận ra hắn?”
Cố Dung cười khẽ: “Trong cung kín kẽ, hắn vốn không thường xuyên tiếp xúc với bên ngoài. Sau này lại vì vụ hoả hoạn năm đó mà bị bỏng mắt, làm lại là buôn bán ngầm, ngươi nói còn ai có thể nhận ra hắn?”
Lý Chẩm hồi lâu không nói gì, mãi mới do dự mở miệng:
“Nhưng nếu nàng đã có tâm bất bình thay cho Cẩm phi, sao không trực tiếp…”
Lẩm bẩm một lúc, Lý Chẩm bỗng dưng trừng to mắt, lắc lắc đầu: “Thật là một bàn cờ hay.”
Cố Dung cười gật đầu, gắp một miếng thịt kho vào trong chén, gắp phần mỡ xuống xong lại đem phần nạc bỏ vào trong chén của ta. Vừa mân mê vừa nói:
“Không thể không nói, Triệu hoàng hậu thật sự rất thông minh. Nàng để lại một thân tín cho Lý Hưng, lại được Tĩnh Vương kính trọng. Đáng tiếc, nàng sinh một đứa con trai n.g.u ngốc, bởi vì kẻ hèn sòng bạc mà triệu hồi An công công từ phương Nam về kinh đô. Tự cho là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. N.g.u không để đâu cho hết… Trên đời này, nơi nguy hiểm nhất vĩnh viễn sẽ không thay đổi thành nơi an toàn nhất.”
Toàn bộ quá trình, Lý Chẩm đều nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Cố Dung:
“Nàng chỉ ăn một miếng thịt mỡ, cũng không độc c.h.ế.t nàng được. Sao ngươi lại muốn làm những chuyện này trong thời khắc kích động như thế này?”
Cố Dung liếc mắt nhìn ta một cái, lại liếc mắt nhìn sang Lý Chẩm: “Được rồi được rồi, ta cũng kẹp cho ngươi một miếng.”
Nói xong, Cố Dung gắp cho Lý Chẩm một miếng thịt kho.
Lý Chẩm nhìn miếng thịt trong chén, nhíu mày:
“Cố Dung, ta cũng không ăn thịt mỡ.”
Lúc đó, Cố Dung nói chuyện người đứng phía sau sòng bạc và tiền trang ngầm kia là An công công năm đó bị kết luận đã c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn ở Nguyệt Nghiêu Cung. Dựa theo manh mối mà Con Báo thám thính được, Cố Dung rốt cuộc gặp được An công công, cũng biết được chân tướng của trận lửa lớn năm đó.
✿ Tiền trang (钱庄): Ngân hàng tư nhân.
Ngày xưa, Cẩm phi nương nương đoan trang thanh tú, dung mạo xinh đẹp, tính tình điềm tĩnh ôn nhu, nhiều năm nhận được thánh sủng, lại có An Quốc Công nâng đỡ, nhất thời ở trong nhóm hậu cung phi tử phong cảnh vô cùng, có một không có hai. Anh Quý phi âm hiểm ngoan độc, ỷ vào phía sau có phủ thừa tướng chống lưng, âm thầm mua được cung nữ bên người Cẩm phi, hạ mê dược cho nàng, rồi sau đó dùng một mồi lửa đốt toàn bộ Nguyệt Nghiêu cung, Cẩm phi nương nương bởi vậy c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng. An công công từng chính mắt nhìn thấy việc này, sau đó bởi vì vọt vào đám cháy cứu người mà bị bỏng. Cuối cùng được người của Triệu hoàng hậu cứu, cũng tạo hiện trường giả là đã bị lửa thiêu c.h.ế.t, bí mật đưa đi tĩnh dưỡng ở phương Nam.
✿ Anh Quý phi là kế hoàng hậu sau này, cũng là mẹ đẻ của Đoan Vương, cháu ngoại gái của thừa tướng Lục Sênh. Cẩm phi là mẹ đẻ của Tĩnh Vương, Triệu hoàng hậu là mẹ đẻ của phế thái tử – nay là Dự Vương.
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Lý Chẩm hít sâu một hơi: “Tĩnh Vương thật sự không đơn giản.”
Cố Dung cười lắc đầu: “Ta đã sớm biết hắn không phải thứ gì tốt.” — Hắn cố ý liếc mắt nhìn ta một cái, nói thêm — “Hắn đem bản thân và Trâm Trâm cột vào nhau, mượn tay chúng ta ném xuống người hắn không thể vứt bỏ được, xử lý người hắn xử lý không được. Mà nay, hắn bò lên theo cái thang này, lấy mạng kế hậu, trả t.h.ù cho mẫu phi của hắn. Ta vẫn luôn cho rằng mục tiêu của hắn chỉ có Đoan Vương, không nghĩ tới đây mới là mục đích cuối cùng của hắn. Không thể không thừa nhận, hắn tuy không phải thứ gì tốt, nhưng lại rất thông minh.”
“Ngươi nói… là Tĩnh Vương… đi tìm kế hoàng hậu?” — Ta hỏi.
Cố Dung vẫn cười: “Chưa chắc là tự mình gặp mặt. Có lẽ là thông qua tờ giấy, có lẽ là thư từ, cũng có lẽ là… lần đó hắn tiến cung, cũng đã gặp qua kế hoàng hậu.”
“Thật là… tính toán không bỏ sót…” — Ta ngạc nhiên hít sâu một hơi, cảm giác toàn thân đều không thoải mái.
Cố Dung lắc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ lạnh lẽo:
“Tuy biết rõ Tĩnh Vương lợi dụng chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể không làm theo tính toán của hắn. Đây mới là điểm hắn làm người ta vừa chán ghét lại vừa khâm phục.”
Lý Chẩm thở dài hỏi: “Ngươi muốn làm như thế nào?”
Lý Chẩm quá hiểu Cố Dung, hắn không phải quả hồng mềm, để mặc cho người khác bóp nắn. Vẻ mặt và ánh mắt như vậy, rõ ràng lộ vẻ không vui, rõ ràng đang nói cho chúng ta: Hắn sẽ không để yên.
Quả nhiên, Cố Dung giật giật khóe môi, lộ ra một nụ cười xảo quyệt: “Ta hận nhất là bị tính kế. Nếu Lý Tự hắn thích tính kế người khác như vậy, ta sẽ làm cho hắn nếm thử cảm giác biết rõ là bị lợi dụng nhưng không thể không làm theo là như thế nào.”
Dứt lời, Cố Dung nâng lên chén rượu, vừa cười vừa chậm rãi gằn từng chữ:
“Hôm nay ăn mừng chính là vì Tĩnh Vương Lý Tự ngày mai, khổ mà không nói nên lời cùng… thân bất do kỷ.”
✿ Thân bất do kỷ (身不由己): Không thể làm chủ chuyện của bản thân.