Lại nói sau khi Hàn Phượng Nguyệt rời đi liền đổi một thân hắc y khôi phục thân phận Quỷ Đế tiến vào Vô Vong Cốc.
Bên trong Vô Vong Cốc lá phong trải khắp núi đồi như lửa đỏ, Hàn Phượng Nguyệt một thân hắc y đối lập với một rừng lá phong đỏ hai màu sắc đật đến cực hạn đối lạp nhau tạo nên bức tranh đẹp đẽ.
"Bái kiến thiếu chủ!"
"Bái kiến thiếu chủ!"
Dọc theo đường đi, khi đi qua người trong Vô Vong Cốc họ liền rối rít hành lễ với Hàn Phượng Nguyệt, trong mắt lại tràn đầy vẻ sùng bái đối với nàng.
Từ các trưởng bối, nàng cũng biết mỗi một người trong cốc đều cố gắng khắc khổ luyện tập, chuyện này là chuyện khiến cho nàng vui vẻ nhất, một người mạnh không phải là mạnh, mà một môn phái là do nhiều người tạo thành, thực lực của mọi người tăng lên, thì môn phái mới có thể chân chính cường đại.
Một môn phái bình thường nếu bị suy tàn thì sau đó chính là hoàn toàn suy tàn, mà Vô Vong cốc lại có thể quật khởi lại một lần nữa, đó chính là công lao của Hàn Phượng Nguyệt. Chính nàng là người vực dậy, nàng là nữ tử nhưng cũng không thua kém đấng mày râu mà có phần hơn chỉ cần nhìn vào cách làm việc quyết đoán công tội phân minh liền hiểu rõ.
Tuy nhiên thân phận của nàng ở trong cốc cũng chỉ có ít người biết ngoài sư phụ lão đầu kia ra thì chỉ có bốn người Mặc Huyền Minh Vũ và bây giờ cộng thêm Tiểu Đàn.
Tiểu Đàn từ khi tiến vào cốc cũng là sợ ngây người, không ngờ Đại tiểu thư lại là Quỷ Đế tàn bạo khát máu, nàng thực sự bị dọa đến ngốc luôn rồi.
"Tiểu Đàn." Hàn Phượng Nguyệt ngừng lại xoay người-, đột nhiên hỏi một câu: "Nếu có một cơ hội để em trở nên mạnh mẽ, em có nguyện ý tiếp nhận không?"
Nếu nói ra thì cả Hàn gia này, ngoại trừ cha và mẹ ra thì người nàng tin tưởng nhất không ai khác ngoài tiểu nha đầu này. Từ nhỏ nàng đã luôn đi theo bên cạnh luôn thật lòng thật dạ đối tốt với nàng.
Trở nên mạnh sao? Đương nhiên là nàng muốn nàng muốn trở nên mạnh mẽ có thể đứng bên cạnh tiểu thư chứ không phải là một phế vật ngáng chân người. Từ lần bị nhóm tử sĩ kia tập kích nàng luôn mong muốn mình trở nên mạnh mẽ cho nên khi nghe tiểu thư hỏi vậy nàng kích động khiến khuôn mặt đỏ bừng: "Tiểu thư. Nô tỳ nguyện ý!"
Ánh mắt Hàn Phượng Nguyệt dừng lại trên dung mạo thanh tú của Tiểu Đàn, nàng lại hỏi thêm một câu: "Em phải biết muốn trở nên mạnh mẽ cần cực khổ rất lớn phải huấn luyện ma quỷ, e có thể làm được không?"
Tiểu Đàn chớp chớp mắt kiên định: "Em chắc chắn làm được, em sẽ mạnh để có thể đứng bên cạnh tiểu thư."
Hàn Phượng Nguyệt gật gật đầu hài lòng: "Tốt! Bên cạnh ta không lưu người yếu đuối!" Dứt lời xoay sang nhìn Huyền ra lệnh đưa Tiểu Đàn đi bắt đầu huấn luyện ma quỷ.
"Minh. Từ hôm nay ngươi là thϊếp thân nha hoàn đi theo ta!" Nghe nàng nói vậy Minh cau may thắc mắc: "Tiểu thư. Tiểu Đàn chỉ sợ.."
Chưa nói hết Hàn Phượng Nguyệt đã ngắt lời: "Tiềm năng của Tiểu Đàn rất mạnh ta tin vào mắt của mình sau lần huấn luyện này nàng sẽ lột xác." Dừng một lát Hàn Phượng Nguyệt tiếp tục nói: "Bảo Huyền chỉ khi nguy hiểm đến tính mạng nếu không không được can thiệp, phải để nàng tự thân."
"Vâng. Nô tỳ sẽ đi truyền lời ngay." Minh cung kính xoay người hướng khu rèn luyện đi.
Hàn Phượng Nguyệt chưa kịp đi tới viện của Lăng Ngạo thì một trận gió quét đến tay Hàn Phượng Nguyệt vươn ra đẩy lão nhân đang hướng nàng lao tới "Lão bất tử, người gọi con về là có chuyện gì?"
"Nha đầu. Con càng ngày càng chẳng đáng yêu chút nào." Lăng Ngạo ai oán liếc Hàn Phượng Nguyệt: "Còn không mau tháo mặt nạ xuống, thật phiền toái."
Hàn Phượng Nguyệt nhún nhún vai hừ lạnh tháo mặt nạ xuống trực tiếp đi qua lão nhân tiến vào trong phòng.
Lăng Ngạo sờ sờ mũi cúi đầu, hắn đây là bị đồ nhi bảo bối ghét bỏ a.
Vừa đi vào phòng liền thấy nam tử một thân tuyết trắng, y bào rộng thùng thình được buộc bởi một cái thắt lưng làm từ ngọc phỉ thúy, vạt áo cùng cổ áo được thêu từ chỉ bạc, mái tóc đen như mực đơn giản chỉ búi lại bởi một cây trâm.
Khuôn mặt kia cũng không giống phụ thân anh tuấn chín chắn lại không giống Hiên Viên Dạ yêu nghiệt mà là một nam tử như trích tiên, trắng như ngọc ánh mắt toát lên lạnh lùng xa cách lại vì ánh mặt trời, khiến cho người hắn phủ thêm một lớp ánh sáng vàng óng ánh, đem sự lãnh đạm của hắn phiêu tán chi một chút.
Lại nhìn đôi mắt phượng thâm thúy như hàn đàm ngàn năm, hẹp dài như đao, đẹp như điêu khắc.
Đôi mắt kia, trong đến thấy đáy, lại bị cỗ ánh sáng lóng lánh che lại, khiến cho người khác chẳng thể nào nhìn thấu, cũng khiến cho ai thầm nhìn trộm không dám tiếp tục thăm dò, chỉ cần không cẩn thận một chút, liền bị đôi mắt này hút hồn, bị chủ nhân của đôi mắt này nhìn thấu tâm can.
Một thân quần áo trắng như tuyết, nhưng mà thân tuyết trắng này vừa vặn làm dung mạo hắn càng thêm nổi bật, tựa như trời sinh ra màu trắng chính bởi vì hắn.
"Mỹ nhân ca ca. Huynh trở về từ khi nào vậy?" Hàn Phượng Nguyệt vừa thấy nam tử liền vui mừng đi tới.
Nam tử như trích tiên quanh năm một sắc mặt lạnh lùng tuy chỉ duy nhất cuất hiện trước mặt vị tiểu sư muội này mới phá lệ ôn nhu, hắn xoa tóc nàng: "Nguyệt Nhi, muội cũng đã lớn chừng này rồi."
Nam tử cảm khái, thời gian thật nhanh mới đó mà tiểu sư muội đã mười lăm tuổi rồi, hắn rời đi cũng đã bảy năm. Bảy năm không gặp nàng lại càng cinh đẹp động lòng người. Không vòn là tiểu cô nương luôn chọc điên hắn nữa. Hắn có chút lưu luyến thời gian trước.