Chương 429: Tiểu đại gia thật khó hầu hạ

Vừa nãy còn mặt cắt không còn giọt máu, lúc này đã dần dần ửng hồng.

Nàng cũng hít thở mạnh hơn, Mặc Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập mạnh mẽ ổn định của nàng.

Điều này khiến Mặc Diệp chợt vui mừng, hắn không nhịn được áp sát lại bên tai nàng nói vài tiếng: “Ninh Nhi, Ninh Nhi? Nàng có nghe thấy bổn vương nói không?”

Đáng tiếc, Vân Quán Ninh vẫn không thể phản ứng lại.

Mặc Diệp ngẩng đầu nhìn mặt nước, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định: “Lập tức lên đường!”

Cho dù con đường phía trước có thế nào, hắn cũng sẽ đưa nàng theo.

Nàng vì nhung nhớ mà bị bệnh.

Mặc Diệp phải để nàng gặp Viên Bảo ngay!



Tên to con bắt cóc Viên Bảo đi rất cảnh giác, tuy hắn đã không còn đề phòng Viên Bảo nữa, nhưng vẫn rất cực kỳ cảnh giác đối với những người khác.

Thuyền của hắn ta vốn có thể trôi dạt đến cửa sông, sau đó lên bờ chính là lối vào cổng thành Hương Thành.

Nhưng hắn ta nửa đường lại rẽ sang thượng nguồn, lên bờ sau đó vứt thuyền lại trong đám cỏ, đưa Viên Bảo tiếp tục leo rừng lội suối.

Đi qua đỉnh núi này, phía sau chính là Hương Thành.

Chèo thuyền cả một ngày, hắn ta cũng thấy hơi uể oải.

Hắn ngoảnh đầu nhìn Viên Bảo một cái, chỉ thấy thằng bé cúi đầu ủ rũ, gương mặt nhỏ nhắn hơi nhợt nhạt.

Chắc hẳn tên nhóc này chưa từng ngồi thuyền, vì vậy cả đêm không ngủ ngon, nửa đêm còn bị say sóng, lúc này mới ngủ với vẻ mệt mỏi như vậy.

“Sao vậy?”

Hắn ta đã biết còn cố tình hỏi.

Viên Bảo mệt mỏi lườm hắn ta một cái, không lên tiếng.

“Có đói không?”

Tên to con đưa điểm tâm trong tay cho Viên Bảo.

Viên Bảo không lấy, vẻ mặt “ta không thèm quan tâm đến ngươi”.

Thấy thằng bé phụng phịu quay lại lại với hắn ta, kiêu ngạo không mở lời. Tên to con hiếm khi bật cười nói: “Tên nhóc nhà ngươi, còn tức giận với ta sao?”

“Không phải chỉ là ta bắt cóc ngươi hay sao?”

Hắn ta bẻ một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa nói: “Ta không phải hầu hạ ngươi như một tiểu đại gia sao?”

“Suốt đường đi ta không cho ngươi ăn hay không cho ngươi uống chưa? Tiểu đại gia nhà ngươi thật khó hầu hạ đó!”

Viên Bảo vẫn không chịu nói gì.

Thằng bé rất nhớ mẫu thân!

Ánh mắt thằng bé buồn bã nhìn về phía con sông lớn sóng cuộn dào dạt dưới chân núi.

Tuy suốt đường đi thằng bé cũng có để lại manh mối cho mẫu thân bọn họ, cũng không biết bọn họ có thể nhận ra hay không. Nếu như vẫn tiếp tục đi đường núi, thằng bé vẫn tiếp tục để lại manh mối.

Nhưng vẫn cần phải qua sông…

Viên Bảo cũng hy vọng gặp may, mới để lại những chiếc thuyền giấy và hạc giấy.

Chỉ mong mẫu thân bọn họ có thể nhìn thấy những chiếc thuyền giấy và hạc giấy đó.

Viên Bảo thầm thở dài một hơi, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ u sầu không hợp với tuổi tác.

“Ngươi không ăn thật sao?”

Tên to con vỗ vai thằng bé nói.

“Không ăn.”

Viên Bảo không chịu thua nói.

Thằng bé nhặt một viên đá lên, sau đó lại bắt đầu vẽ lên đó… tên to con đầy thích thú nhìn viên đá nói: “Ngươi đang vẽ gì vậy?”

“Voi.”

Viên Bảo buồn bực không vui.

“Đẹp thật.”

Tên to đầu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Hắn ta nhìn về phía rừng cây, bỗng nhiên hỏi: “Có phải ngươi ăn điểm tâm ngấy rồi không? Có muốn đổi món khác không?”

Viên Bảo lúc này mới có chút tinh thần: “Vùng hoang vu hẻo lánh này, ta còn ăn được không?”

“Ăn vỏ cây sao?”

Tên to đầu: “… ngươi muốn ăn thì ta lột vỏ cây cho ngươi ăn.”

“Ta không muốn.”

Viên Bảo cúi đầu.

Ánh mắt tên to đầu chợt chuyển động: “Có muốn ăn thỏ nướng không?”

Viên Bảo không nhịn được bắt đầu nuốt nước miếng, nhưng vẫn cứng miệng: “Thỏ đáng yêu như vậy, sao ngươi có thể ăn nó?”

Tên to đầu vui vẻ nói: “Vậy thì ngươi gặm vỏ cây đi!”

“Không, ta ăn!”

Viên Bảo vẽ xong đuôi voi, tiện tay vứt xuống đất, phủi mông đứng dậy nói: “Nhưng chúng ta đi đâu bắt thỏ đây?”

“Chuyện này không phải rất dễ sao?”

Tên to đầu tiện tay kéo Viên Bảo lên vác trên vai.

Mùa xuân, vạn vật sinh sôi.

Những con thỏ ngủ đông cũng bắt đầu ra ngoài tìm thức ăn.

Tên to đầu võ công cao cường, chớp mắt đã bắt được hai con thỏ.

Sau khi xử lý thỏ xong, hắn ta đốt lửa bắt đầu nướng.

Có lẽ sắp đến Hương Thành rồi, vì vậy cả người hắn cũng nhẹ nhõm một chút. Chốc chốc hắn lại nhìn Viên Bảo đang vẽ vời trên mặt đất: “Con mọt sách!”

“Ngươi là đồ thô kệch!”

Viên Bảo tức giận nói: “Nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ biết dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề.”

Tên to đầu nhún nhún vai, không hề tức giận: “Nhãi ranh, đợi ngươi lớn lên sẽ biết, có thể dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề là một chuyện thoải mái cỡ nào.”

“Ngươi không đánh lại phụ thân ta đâu.”

Viên Bảo bỗng nhiên nói.

Suốt dọc đường đi, tên to đầu lần đầu tiên nghe thấy thằng bé nhắc đến phụ thân.

Hắn ta cau mày nói: “Sao ngươi không nhắc đến mẫu thân ngươi?”

“Mẫu thân ta không biết võ công! Nhưng võ công của phụ thân ta rất cao cường, chắc chắn ngươi sẽ không đánh lại người ấy đâu.”

Viên Bảo chăm chú nhìn hắn.

Thằng bé thầm tưởng tượng, đợi Mặc Diệp đuổi kịp bọn họ, sẽ đè tên to con này dưới đất, đánh hắn ta một trận tơi bời!

Tên to đầu không phủ nhận, chỉ thuận miệng hỏi: “Vậy cũng chưa chắc! Nếu như phụ thân ngươi có võ công hơn người thật sự, cũng không đến nỗi lúc này không tìm được chúng ta.”

“Đó là bởi vì ngươi xảo quyệt!”

Viên Bảo biện bạch cho phụ thân nhà mình: “Nếu như ngươi đứng trước mặt phụ thân ta, người ấy chắc chắn sẽ đánh ngươi sưng như cái đầu heo!”

Tên to con không nói gì thêm nữa.

Hắn ta đưa thịt thỏ đã nướng xong cho Viên Bảo: “Ăn, ăn đi rồi lên đường.”

Viên Bảo không muốn làm khó cái bụng của mình

Thịt thỏ nướng rất thơm!

Thằng bé vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói: “Mẫu thân ta nói, có thời gian thì đưa ta đi chơi xuân, sau đó chúng ta sẽ nướng thịt bên bờ sông.”

“Ta cũng coi như được trải nghiệm trước một chút, chơi xuân và nướng thịt, còn có phiêu lưu!”

“Chuyến đi” lần này chính là cuộc phiêu lưu ngắn ngủi.

Thằng bé tin chắc phụ thân và mẫu thân chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được thằng bé.

Tên to con tiếp tục im lặng, sau khi hai người ăn no, Viên Bảo vẫn dùng cách cũ, lấy bùn đất nhão rắc lên đống lửa, lúc này mới rời đi cùng với tên to đầu.

Đi trong rừng rậm hết nửa ngày, tên to đầu bỗng nhiên lại thay đổi phương hướng.

Viên Bảo thấy hắn ta lại thay đổi ý định, vội vàng gọi hắn ta: “Chân ta đau quá, chúng ta nghỉ một lát rồi đi.”

Tên to đầu không nói lời nào, chỉ cúi người bế Viên Bảo lên, để thằng bé ngồi lên người hắn ta.

Chiến thuật câu giờ thất bại!

Thằng bé nắm lấy tóc tên to đầu, nhìn nhánh cây trên đỉnh đầu…

“Đợi đã! Có tổ chim!”

Viên Bảo vui mừng hô lên, vội vàng giơ tay chỉ vào tổ chim trên cành cây được làm bằng nhánh cây, bảo tên to con nhìn.

“Hóa ra tổ chim sẽ trông như thế này sao? Trời mưa có bị ngấm nước không?”

Hắn ta líu ríu nói trên đỉnh đầu tên to đầu, giống hệt như một chú chim sẻ.

“Chưa từng thấy tổ chim sao?”

Tên to đầu ngẩng đầu lên nhìn, cười nhạo nói: “Đúng là điện hạ cao quý!”

Hoàng trưởng tôn điện hạ, vốn rất cao quý.

Thường ngày cũng chưa từng ra khỏi cổng thành, sao lại thấy tổ chim được?

Tên to đầu “tốt bụng” đứng im tại chỗ, để thằng bé ngắm cho đã.

Viên Bảo chọt liền mấy cái tổ chim, lúc này mới vỗ đầu hắn ta nói: “Đi thôi, ta xem đủ rồi!”

Tên to đầu nghe lời đi về phía trước.

Nào ngờ vừa đi được vài bước, một bóng người đã rơi từ trên trời xuống, yên lặng chặn trước mặt bọn họ…