Chương 428: Đại phu già thần bí

“Ninh Nhi!”

Cơ thể Mặc Diệp đông cứng lại, sau đó hắn ra sức ôm lấy cơ thể nàng lắc mạnh.

Có vẻ như làm vậy mới có thể lắc này dậy khỏi cơn hôn mê.

“Ninh Nhi, tỉnh lại đi! Vân Quán Ninh! Nàng mau tỉnh dậy cho bổn vương, tỉnh dậy đi!”

Viên Bảo bị bắt cóc, Vân Quán Ninh lại cận kề với cái chết. Hai việc cộng lại dường như đã móc rỗng trái tim của Mặc Diệp. Trái tim hắn trống rỗng, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Vân Quán Ninh, nàng tỉnh lại đi!”

Mặc Diệp đột nhiên quay đầu nhìn về phía ám vệ phía sau, hai mắt đỏ hoe: “Đại phu đâu?!”

“Sao vẫn còn chưa tới nữa!”

Ám vệ đang chuẩn bị trả lời thì thấy một ông lão trông có vẻ là đại phu từ trong bóng tối bước ra: “Ở đây có phải là có người bị bệnh không? Ta là đại phu!”

Nói là đại phu, dáng vẻ của ông ta lại có chút kỳ quái.

Nhưng nếu nói không phải là đại phu…

Ông ta lại mang theo một cái rương thuốc!

Lúc này, Mặc Diệp không quan tâm đến việc rốt cuộc ông ta có phải là đại phu hay không, liền kéo ông ta đến bên cạnh mình: “Mau đến đây xem nàng như thế nào rồi!”

“Ngài đừng nôn nóng! Ta là một ông già hơn năm mươi tuổi rồi. Tần tuổi này rồi mà còn bị ngài kéo như vậy gãy xương thì phải làm sao?”

Vị đại phu già từ từ ngồi xổm xuống, bắt đầu bắt mạch cho Vân Quán Ninh.

Mặc Diệp nhìn chăm chú động tác của ông ta, không dám thở mạnh.

Những ám vệ phía sau đưa mắt nhìn nhau.

Vừa rồi đã có hai tên ám vệ, quay lại Dực Thành mời đại phu.

Nhung Dực Thành cách đây…

Ít lắm cũng phải mất cả ngày đường, chưa kể phải đi đi về về.

Cho dù có mời được đại phu đến, thì cũng phải là sáng mai mới đến.

Vị đại phu già này đột nhiên từ đâu xuất hiện ra thế?!

“Ôi, tình hình này khá nghiêm trọng đấy.”

Vị đại phu già rút tay về: “Làm sao lại như vậy? Ngài đã cho nàng ta ăn cái gì vậy? Mạch tượng của nàng ta không ổn. Rõ ràng là thần kinh đã bị tổn thương nghiêm trọng.”

“Tâm mạch cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Cũng may là bây giờ đã ngất xỉu. Nếu như…”

Ông ta còn chưa nói xong, Mặc Diệp đã lo lắng hỏi: “Nếu như cái gì?!”

“Nếu không ngất đi mà cứ tiếp tục gắng gượng, e rằng tim mạch sẽ càng bị tổn thương nghiêm trọng hơn!”

Vị đại phu già nghiêm nghị trả lời: “Nếu cứ gắng gượng như thế này, có lẽ sẽ không trụ được đến ngày mai.”

Nghe đến đây, sắc mặt Mặc Diệp tái mét!

Thân hình cao lớn của hắn lảo đảo, nghiến răng nghiến lợi run rẩy nói với vị đại phu già: “Ông có thể chữa khỏi cho nàng không?!”

“Nếu ông có thể chữa khỏi cho nàng, ta có thể cho ông bất cứ thứ gì!”

Giọng hắn gấp gáp.

Đại phu già nhướng mi liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt rất kỳ lại, không giống ánh mắt của đại phu già nên có… Nói tóm lại, ông ta trông có vẻ không sợ Mặc Diệp.

“Ngài thực sự cái gì cũng sẽ cho ta à?”

Lời nói này, xem ra là có thể chữa khỏi.

“Bổn vương nói được làm được!”

Mặc Diệp nghiêm túc: “Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho nàng!”

“Được!’

Vị đại phu già cũng là một người nhanh nhẹn, ngay lập tức lấy trong tay áo ra một viên thuốc màu đen, định đút cho Vân Quán Ninh.

Nhưng lại bị ặc Diệp ngăn lại: “Đây là loại thuốc gì? Nàng uống vào liệu có hại cho thân thể không?”

Viên thuốc trông đen như mực, lại được lấy trực tiếp từ tay áo của vị đại phu già này, không hề có lọ sứ hay giấy gói gì cả!

Có thể uống không?!

“Ngài đừng thấy viên thuốc của ta trông xấu xí, nhưng là vật tốt đàng hoàng đấy!”

Vị đại phu già “hừ” một tiếng, liếc hắn một cái: “Không biết nhìn hàng!”

Ông ta trực tiếp nhét vào miệng Vân Quán Ninh, sau đó duỗi ngón tay ra điểm vào mấy huyệt đạo trên người nàng.

Khoảng một lúc sau, thân thể Vân Quán Ninh khẽ run lên, sau đó nôn ra một ngụm máu lớn!

Cô rêи ɾỉ một tiếng rồi lại hôn mê.

“Ninh Nhi!”

Mặc Diệp cũng hoảng sợ, nhanh chóng ngồi xổm xuống: “Nàng sao vậy? Sao nàng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh? Ban nãy đã nôn ra máu rồi, có phải là triệu chứng xấu không?”

“Ngài đừng nôn nóng!”

Vị đại phu già không nói nên lời: “Thuốc của ta không phải là linh đan diệu dược, không phải chỉ cần uống vào là sẽ tỉnh lại ngay.”

Nói xong, ông ta lại liếc mắt nhìn Mặc Diệp: “Ngài là phu quân của nàng ta sao? Không phải ta nói ngài, ngài làm phu quân của người ta như thế nào vậy? Ngài đã cho nàng ta ăn cái gì thế?”

Mặc Diệp: “…”

Hắn thề!

Lão già tệ hại trước mặt này, thật sự là người thiếu đòn nhất mà hắn đã gặp phải trong những năm qua!

Chưa nói đến việc ông ta dám trách hắn, chính là ánh mắt của ông ta…

Hắn đường đường là Minh vương, có bao giờ bị người ta nhìn bằng ánh mắt như vậy chứ?!

Lão hìa không chỉ liếc hắn một cái, mà nội trong đêm nay đã liếc hắn tận hai lần!

“Ta không cho nàng ăn bất cứ gì cả.”

Mặc Diệp hít sâu một hơi, sau đó đè nén sự không vui trong lòng lại, cau mày nói. “Cái gì?”

Đại phu già lại giật mình: “Đã là lúc nào rồi? Ngài không cho nàng ta ăn bất cứ cái gì sao? Phải là muốn cho nàng ta chết đói đó chứ? Còn có thể dùng ý niệm để nó bụng hay sao?”

Mặc Diệp: “… Ý ta là, ta không cho nàng bất cứ thứ gì không tốt.”

Ba bữa một ngày đương nhiên sẽ đảm bảo không để nàng bị đói rồi.

Mặc dù Viên Bảo đã bị người ta bắt cóc, Vân Quán Ninh không có cảm giác thèm ăn.

Nhưng Mặc Diệp đều ép nàng ăn để không thì cơ thể nàng sẽ không thể chịu đựng được.

“Vậy thì thật là kỳ lạ! Rốt cuộc thì sau đó nàng ta đã ăn cái gì nhỉ? Làm thế nào mà lại làm cơ thể của mình bị tổn thương đến mức độ đó?’

Vị đại phu già cau mày suy nghĩ.

Thấy vậy Mặc Diệp lo lắng nhìn Vân Quán Ninh, ánh mắt không hề rời mắt khỏi người nàng… Vị đại phu già mới nói: “Ngài đừng lo lắng, ban nãy vừa mới nôn ra máu, đã tống hết chất độc còn sót lại trong người ra ngoài rồi.”

“Hiện tại đã không còn vấn đề gì lớn nữa! Chỉ là thân thể bị hao tổn rất lợi hại, có thể ngày mai mới tỉnh lại.”

Chất độc còn tồn lại?

Hai mắt Mặc Diệp chấn động: “Chuyện này làm sao mà có thể được?!”

Cơ thể của Vân Quán Ninh gần như mọi chất độc đều bất khả xâm phạm, vậy tại sao trong cơ thể nàng vẫn tồn tại chất độc?!

“Ngài còn không biết làm sao ta biết được?”

Đại phu già không sợ chết, lại liếc hắn thêm một cái nữa: “Ngài là phu quân của nàng ta, còn ta đâu phải.”

Mặc Diệp: “…”

Đêm nay hắn đã bị ông già này trả treo lại bao nhiêu lần rồi?!

Ông già này có biết hắn là ai không?!

Thôi bỏ đi!

Nể mặt ông ta đã ra tay cứu Vân Quán Ninh, hắn nhịn!

Vẻ mặt Mặc Diệp lạnh lùng: “Ông thực sự có thể đảm bảo ngày mai Ninh Nhi sẽ tỉnh lại, hiện tại nàng đã không còn gì đáng lo ngại rồi đúng không?”

Đại phu già chế nhạo nói: “Chủ yếu là do ta ra tay, không có người nào là không cứu được. Nếu ngài không tin thì cứ tìm người chữa trị lại là được!”

Nói rồi, ông ta đứng dậy và rời đi.

Trong nháy mắt, bóng người biến mất trong bóng đêm.

Mặc Diệp ôm lấy Vân Quán Ninh, nhìn về phía vị đại phu già biến mất, hơi nheo mắt: “Người đâu.”

“Lập tức đuổi theo! Xem vị đại phu già này rốt cuộc là có điều gì kỳ quái!”

Đáng tiếc là… vị đại phu già vừa bước đi, ám vệ đã đuổi theo ngay lập tức, tìm kiếm suốt mấy dặm vẫn không hề tìm thấy vị đại phu già bí ẩn này.

Ám vệ lập tức đoán rằng: Chẳng lẽ đại phu già này là yêu tinh trên núi biến thành hình người sao?!

Hay là, ông trời còn không thể nhìn nổi nữa nên đã đặc biệt cử một thần tiên xuống trần gian để chữa trị cho vương phi của bọn họ?!

Sau khi ám vệ quay về báo lại với Mặc Diệp, hắn cũng bày tỏ sự hoài nghi.

Tuy nhiên, hắn không bao giờ tin vào cách nói quỷ thần này.

Hắn chỉ lạnh lùng nói: “Cho dù là người hay ma, chỉ cần cứu được Ninh Nhi, bổn vương sẽ xem ông ta là ân nhân!”

Hắn liếc nhìn dòng sông, thủy triều đã xuống thấp rồi.

Ngài mai Vân Quán Ninh mới tỉnh dậy…

Lúc này Mặc Diệp có chút do dự, cuối cùng vẫn đưa Vân Quán Ninh đang hôn mê bất tỉnh tiếp tục lên đường, ném thân mình vào mặt nước tối đen và nguy hiểm dồn dập bốn bề này.

Hay là ra lệnh cho người đưa nàng về, hắn sẽ lập tức đuổi theo Viên Bảo?!

Hắn cúi đầu nhìn xuống Vân Quán Ninh.

Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra, cả cơ thể của nàng đều đang thay đổi…