Chương 27: Sinh tử chưa rõ

Sáng sớm, Vương Nhất Đại nhìn Thượng Quan Việt tắm rửa xong, mặc áo sơ mi cùng quần jean của hắn, ở trên áo còn in hình mấy con ngựa, trái lại có loại mùi vị khác.

Tóc của Thượng Quan bị máy sấy thổi rối bù cộng thêm trang phục trên người khiến hắn giống như một thiếu niên mới bước ra xã hội, hắn nở nụ cười ấm áp nhìn Vương Nhất Đại.

"Ngươi định cứ mặc như vậy đi ra ngoài?" Vương Nhất Đại buồn cười nhìn hắn, mở miệng chọc.

"Đến lúc đó sẽ có người đưa tới y phục" Thượng Quan Việt buông tay, quần trực tiếp rơi xuống đất, đôi chân thon dài thẳng tắp hiện ra khiến ánh mắt của Vương Nhất Đại có chút đỏ, trọng điểm là Thượng Quan Việt còn không mang qυầи ɭóŧ, dươиɠ ѵậŧ màu nhạt khẽ rũ xuống giữa hai chân, có mùi vị sắc tình đặc biệt.

"Nhất Đại, nếu không thì thừa dịp hiện tại..." Thượng Quan Việt liếc thấy chỗ giữa hai chân Vương Nhất Đại có chút gồ lên, lộ ra một nụ cười da^ʍ tà, sau đó một lần nữa ngồi lại trên giường, khóa ngồi ở trên tính khí của hắn.

Giữa thời khắc mấu chốt hai người đang nhiệt tình thì điện thoại di động của Vương Nhất Đại truyền đến tiếng có tin nhắn mới.

Hắn vốn tưởng là tin nhắn rác, nhưng khi nhìn đến hai chữ Trần Nặc hắn liền cầm điện thoại di động lên.

"Nhất Đại ta yêu ngươi."

Cái tin nhắn ngắn này khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái, Trần Nặc chỉ có vào lúc hai người đang trên giường ý loạn tình mê mới nói ra những lời này, nhưng khi bình thường, nhất là lúc hắn đi công tác, bỗng nhiên gửi tới kiểu tin nhắn này, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

Thượng Quan Việt cũng nhìn thấy, bật cười một tiếng, châm biếm nói " con giáp thứ mười ba ti tiện."

Vương Nhất Đại nghe xong, biết lý do Thượng Quan Việt chán ghét Trần Nặc, cũng không có cách nào biện giải cho hắn, đem điện thoại để qua một bên, trấn an hôn một cái lên môi Thượng Quan Việt.

Cảm giác hứng tình của hai người ít nhiều cũng bị ảnh hưởng một chút, Vương Nhất Đại đi phòng tắm tắm rửa, sau khi quay lại, Thượng Quan Việt đã trở lại hình tượng là một tinh anh thân sĩ mặc vest đoan chính.

"Nhất Đại, ta chờ câu trả lời của ngươi" Thượng Quan Việt thắt xong cà vạt, còn cố gắng trước khi đi làm hôn một cái trên đôi môi đang khép chặt của Vương Nhất Đại.

Vương Nhất Đại "Ừ" một tiếng, mặc dù hắn biết đáp án của mình sẽ là gì.

Ở ngoài Cửa, thư ký riêng của Thượng Quan Việt đã lặng lẽ chờ không biết bao lâu, hắn nhìn thấy Thượng Quan Việt lập tức cung kính gật đầu, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi.

Vương Nhất Đại dựa vào cửa, nhìn hai cái thân ảnh càng ngày càng xa, trên mặt lộ ra một cái nụ cười bất đắc dĩ.

"Thầy Vương, ngươi lại nhìn tiếp sẽ khiến ta thấy ghen tị" Ấn Phàm đứng ở trên con đường nhỏ bên cạnh chậm rãi xuất hiện, gương mặt cười như không cười nhìn Vương Nhất Đại.

Vương Nhất Đại không nghĩ tới Ấn Buồm sẽ có mặt tại nơi này, có chút kinh ngạc.

"Có chuyện gì sao?"

"Tình trạng hiện tại của Hiệu trưởng vẫn chưa biết sống chết, các giáo viên trong trường đang tổ chức hội nghị." biểu tình của Ấn Phàm có chút nghiêm túc, hắn đưa điện thoại di động của mình cho Vương Nhất Đại, là tin tức hot nhất trên trang nhất.

Tiêu đề của tin tức là: Trường quý tộc ở Nước Mỹ xảy ra vụ đấu súng, tạo thành thương vong lớn cho nhiều người.

Vương Nhất Đại rất nhanh kéo xuống xem nội dung tin tức, đập vào mắt chỉ có mấy chữ "Hiệu trưởng trường cao trung Diệu hoa - Trần Nặc".

Ngay lập tức hắn liền cảm thấy đầu "oanh" một tiếng, đầu óc như mất đi năng lực suy nghĩ.

"Hắn đang được phẫu thuật, tình huống rất không lạc quan" Ấn Phàm nhìn phản ứng kịch liệt của Vương Nhất Đại, lập tức đoán được điều gì, trên mặt lộ ra ánh mắt kỳ quái, " Thầy Vương, lẽ nào ngươi và hiệu trưởng Trần cũng rất thân?"

"Cái kia... Ngươi xác định là Trần Nặc... A... Cũng có thể lầm..." Vương Nhất Đại đưa điện thoại di động nhét về lại tay Ấn Buồm, lại móc từ trong túi ra điện thoại di động của mình, ấn phím mở khóa, tay có chút run rẩy, nhiều lần ấn sai, hắn nôn nóng đến thiếu chút nữa khóa luôn điện thoại, rốt cuộc hắn cũng tìm được cái tin nhắn"Nhất Đại ta yêu ngươi" của Trần Nặc, sẽ không phải như hắn nghĩ...A... Hắn tìm được dãy số, gọi lại...

"Xin lỗi, số điện thoại ngài đang gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau."

Gọi mấy chục lần, ngay cả Ấn Buồm cũng nhìn không được, tiến lên ngăn cản hắn, "Ngươi làm vậy cũng không ăn thua gì, đừng gọi nữa."

"Hắn... Hắn... Trước đó không lâu... Còn gửi tin nhắn cho ta" Vương Nhất Đại cảm thấy âm thanh khi mình nói chuyện cũng bắt đầu run lên, hắn nói với Ấn Buốm vài lời, rồi lại giống như đang tự trấn bản thân, "Chuyện này quá hoang đường."

Tâm tình của Ấn Buồm càng lúc càng không tốt, người hắn thương vì một nam nhân mà hắn tưởng là người lạ lại bị mất khống chế thành như vậy, cho dù hắn đối với chuyện tình cảm của Vương Nhất Đại rất thoáng, cũng không khỏi cảm thấy buồn bã thương tâm, thậm chí nghĩ rằng nếu như bị thương người ấy là bản thân, liệu Nhất Đại có vì hắn mà thương tâm như vậy không?

Thượng Quan Việt vừa gọi điện thoại đến, đã ngay lập tức nói, "Nhất Đại, chuẩn bị sẵn hộ chiếu, ta ở cửa trường học chờ ngươi."

Cuối cùng Ấn Buồm, Thượng Quan Việt và Vương Nhất Đại cùng nhau ngồi phi cơ đến New York.

"Sao ngươi cũng tới?" Thượng Quan Việt thấy Ấn Buồm đến gần định ngồi, hiển nhiên hắn rất không vui khi nhìn thấy người này, lúc ở phi trường thời gian quá cấp bách cho nên hắn không tiện nói gì, nhưng bây giờ hai người lại ngồi chung một chỗ, hắn cảm thấy cực kì khó chịu.

"Tại sao ta không thể tới, người xảy ra chuyện cũng là cấp trên của ta." Ấn Buồm có chút không nhịn được nhắm mắt, tùy ý đáp lại một câu, "Ta muốn ngủ, đừng quấy rầy, cảm ơn."

Thượng Quan Việt cũng mất tâm tư cùng hắn đấu võ mồm, nhìn một chút Vương Nhất Đại đang ngồi ở một bên khác không nói được một lời, thở dài, đột nhiên cảm giác tâm tình cực kỳ nặng nề.

Vương Nhất Đại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu tất cả đều là câu nói của Trần Nặc "Nhất Đại ta yêu ngươi" .

Đối với kí ức về Trần Nặc, hắn vẫn luôn chưa từng cố gắng nhớ lại.

Khi mới gặp gỡ hắn ở đại học, chỉ đơn giản chào vài câu, sau đó là một đoạn thời gian rất dài không có trò chuyện. Trần Nặc luôn mang một cặp mắt kiếng thật dày, lúc nào cũng ăn mặc thật chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Trần Nặc cũng không khá lắm, có lẽ bởi vì hắn là thể dục sinh, đối loại mọt sách chỉ biết học không quá thiện cảm.

Một lần khi chơi bóng rổ, hắn thấy được Trần Nặc đang im lặng đi tới, mặc dù bị cặp kính thật dày cản trở, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ thanh tú, có rất nhiều nữ sinh luôn luôn trộm ngắm hắn, nhưng cái con mọt sách này lại một chút cũng không có chú ý tới, chỉ lo đi bộ.

Bất quá hắn rất nhanh dời đi ánh mắt, tiếp tục chơi bóng, không nghĩ tới mãi đến đánh xong, hắn từ bên ngoài thấy được Trần Nặc cứ đứng lại nơi đó chuyên chú đang nhìn mình, ánh mắt kia chăm chú đến mức làm hắn có chút kinh hoảng, lại ngoài ý muốn khiến Vương Nhất Đại cảm thấy nam sinh này thực ra cũng thật thú vị, nếu đυ.ng phải, khó tránh khỏi chào một tiếng, tiện thể cùng nhau trở về phòng ngủ.

Trần Nặc không hề khó gần giống như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại là một nam sinh rất ấm áp, sau khi quen thuộc sẽ phát hiện hắn thực sự rất tốt, nhiều lần Trần Nặc vì hắn chuẩn bị cơm hộp, không nói câu nào, chờ hắn cùng nhau ăn. Khi chỉ hắn làm bài tập, âm thanh cũng rất dịu dàng, khuôn mặt chẳng biết tại sao đỏ ửng nhè nhẹ. Mỗi lần sau khi chờ hắn ra cửa sẽ đem ký túc xá quét dọn sạch sẽ, sau đó chờ hắn mới vừa đi tới trước cửa túc xá lúc sẽ thích hợp mở cửa cho hắn. Cho dù sau khi biết quan hệ giữa mình và Thượng Quan Việt, vẫn như trước cố chấp dựa theo thói quen ban đầu chờ hắn quay về ký túc xá, nếu hắn đi qua đêm và trở về vào ngày hôm sau sẽ thấy hộp cơm đã lạnh trên bàn, có là kẻ ngu cũng có thể đoán được tâm tư của Trần Nặc, nhưng dù hắn có biết thì phải làm thế nào đây?

Dù vậy, ngay cả khi tất cả mọi người rời khỏi hắn, không hiểu hắn, Trần Nặc lúc nào cũng bồi ở bên cạnh hắn, có lúc Vương Nhất Đại bởi vì tuyệt vọng nên không thèm để ý tới hắn, Trần Nặc cũng lúc nào cũng cố gắng hướng hắn mỉm cười, cho dù mỗi lần đều bị đẩy ra, vẫn như trước cố gắng tới gần. Trước đây lúc nào hắn cũng cảm thấy việc đó là đương nhiên, lần lượt tiêu xài sự quan tâm của hắn, nhưng bây giờ thì sao? Nếu như Trần Nặc không có ở đây... Vương Nhất Đại chôn khuôn mặt vào trong tay, dùng sức hít mũi một cái...

"Nhất Đại... Đừng rời bỏ ta, đừng đi, ta mệt mỏi quá... Quá mệt mỏi..." tiếng khóc bị khàn đi của Trần Nặc dường như còn vang vẳng bên tai khiến tim hắn thấy đau nhói không ngừng.