Chương 26: Say rượu loạn tính

Lâm Tư Hàn gần đây không thấy tới đi học, bề ngoài của cậu trông như bị cảm mạo rất nghiêm trọng nhưng Vương Nhất Đại theo bản năng cảm thấy đây là lỗi của bản thân, có thể do đêm kia hai người làm hơi điên cuồng.

Hắn gọi điện thoại qua, âm thanh của Lâm Tư Hàn có chút suy yếu nhưng vừa nghe được giọng của Vương Nhất Đại, Lâm Tư Hàn vẫn rất vui vẻ, mặc dù ngoài miệng cố chấp tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng giọng nói lại đầy sự vui sướиɠ khó có thể che giấu.

"Này, một cú điện thoại liền xong chuyện?"

"Lúc trở lại mời ngươi ăn cơm" Vương Nhất Đại cũng khẽ lộ ra nụ cười nhẹ.

"Được, không cho phép ngươi đổi ý."

Điện thoại di động nhắc nhở có một cuộc gọi khác đang gọi tới, số xa lạ, hắn nói với Lâm Tư Hàn lần sau trò chuyện, sau đó nhận điện thoại.

"Nhất Đại... Nhất Đại..." Giọng của Thượng Quan Việt vang lên, trong âm thanh còn có chút lười biếng, dường như là đã uống say, còn không ngừng nỉ non gọi tên của Vương Nhất Đại.

"Làm sao?" Vương Nhất Đại bất giác nắm chặt điện thoại di động lên một chút.

"Ta uống say, Nhất Đại." Thượng Quan Việt nhẹ cười, hắn cố ý làm nũng nói, "Ta đang ở trước cửa trường ngươi, ngươi tới đón ta có được hay không?"

"Bốp" Vương Nhất Đại dứt khoát cúp máy, trong lòng thầm mắng câu "Mẹ kiếp" liền cầm thêm áo khoác ra cửa.

Thượng Quan Việt vẫn ngồi ở trong xe, cả người đầy mùi rượu lái xe mấy chục km lại có thể không bị bắt coi như hắn may mắn, hắn đem điện thoại để qua một bên, lẳng lặng nhìn cửa trường học, đôi mắt có chút mơ hồ vì say nhưng dưới đáy mắt lại ẩn chứa đầy nhiệt liệt, hắn biết Nhất Đại nhất định sẽ tới.

Vương Nhất Đại quả nhiên tới, chỉ có điều sắc mặt không phải quá tốt, nhất là khi nhìn thấy tư thế ngồi của hắn ở trong xe, không chút nào ý thức được hành vi lái xe khi say rượu đầy nguy hiểm của bản thân, hắn ló đầu ra cửa sổ xe, ngây ngốc nhìn Vương Nhất Đại cười.

...

Đem xe dừng đến bãi đậu xe của trường học, Vương Nhất Đại vốn định cho hắn vài chục tệ ngồi xe bus trở về nhưng Thượng Quan Việt chết sống không chịu đi, Vương Nhất Đại đi đến chỗ nào, hắn liền bu theo đến đó, lúc đầu hắn còn có thể đi bộ bình thường, càng về sau thần trí càng không rõ, cả người lắc lư đứng lên, trong miệng còn gọi to tên Vương Nhất Đại, hành vi kì lạ như vậy trái lại khiến rất nhiều người liếc mắt nhìn họ, Vương Nhất Đại bất đắc dĩ, chỉ đành lui về đỡ lấy Thượng Quan Việt, chuẩn bị tạm thời mang hắn tới nhà trọ.

Thượng Quan Việt chính là chờ khoảnh khắc này, lập tức đem trọng lượng cả người đều đặt ở trên người hắn, mùi rượu trên người hắn rất nặng, tây trang vốn đã từng rất cẩn thận tỉ mỉ giờ đã bị nhăn đến không nỡ nhìn.

"Ta không cam lòng" Thượng Quan Việt cố gắng nhích người về hướng Vương Nhất Đại, không ngừng chà xát mái tóc mềm mại đang tựa trên cánh tay hắn, trong âm thanh khẽ lộ ra sự oan ức, "Rõ ràng không phải lỗi của ta, tại sao không tha thứ cho ta."

Vương Nhất Đại khẽ dừng bước chân, quay đầu nhìn Thượng Quan Việt, cũng cảm thấy nghẹn lời.

"Nhất Đại... Ta khát nước " hắn mới vừa đỡ Thượng Quan Việt đến trên sô pha, chân còn chưa đứng vững, Thượng Quan Việt lại kéo cổ của hắn, giọng nói có chút yếu.

"Ngươi muốn uống nước thì phải buông ta ra trước đã" Vương Nhất Đại đưa tay dò lên cổ, muốn gỡ cánh tay của Thượng Quan Việt xuống.

Thượng Quan Việt cả người mềm xèo dựa vào sô pha nhưng lực đạo trên tay lại rất lớn, cố ngồi dậy, ngẩng đầu muốn hôn hắn, "Nhất Đại, hôn hôn ta..."

"Đừng quậy, Thượng Quan..." Vương Nhất Đại cố gắng kéo Thượng Quan Việt đang dính như keo con chó trên người hắn, tiếc rằng đối phương đang hăng như mới được uống thêm rượu, sống chết cũng không chịu buông ra, hắn cũng không có thể cậy mạnh, chỉ đành phải tận lực mềm giọng khuyên hắn.

"Từ khi ta về nước, ngươi chưa từng hôn ta, Nhất Đại " Thượng Quan Việt ôm chặt cổ của hắn, giọng đầy chua xót nói.

"Ngươi nghỉ ngơi một chút, sau khi tỉnh rượu, ở nơi đó có phòng tắm có thể tắm " Vương Nhất Đại ôm lấy hắn, bàn tay to khẽ vuốt ve lưng của Thượng Quan Việt, chờ đến khi Thượng Quan Việt dần dần có chút bình tĩnh trở lại, buông hắn ra.

Vương Nhất Đại vừa mới mới vừa vào phòng ngủ, chợt nghe âm thanh Thượng Quan Việt chạy đến toilet nôn mửa, hắn nghe tiếng chạy ra ngoài, ở toilet cạnh phòng khách thấy cả khuôn mặt của Thượng Quan Việt đang chìm trong bồn rửa tay, tây trang cùng cà vạt bị ném qua một bên.

"Có ổn không?" Vương Nhất Đại vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, lo lắng hỏi.

"Không ổn" Thượng Quan Việt dường như đã thanh tỉnh một chút, khó khăn mở miệng.

"Ta đã pha cho ngươi ly sữa nóng để giải rượu."

Thượng Quan Việt lắc đầu, dựa đầu lên bả vai của Nhất Đại, u buồn nói, "Nhất Đại, khi đó ta đã không ở cạnh ngươi, thực sự xin lỗi."

"Cũng không phải lỗi của ngươi."

"Là lỗi của ta " Giọng của Thượng Quan Việt có chút nghẹn ngào, "Ở khoảng thời gian ngươi đau khổ nhất ta lại không có ở bên cạnh ngươi cùng ngươi vượt qua, là lỗi của ta."

Vương Nhất Đại vốn nghĩ là mình sẽ không còn thấy đau khổ khi nhớ về lúc ấy nữa, nhưng hóa ra lại không phải vậy.

Dường như kí ức vốn đã niêm phong bằng màng bảo vệ thật dày rồi cất vào kho ở một góc trong trí nhớ của hắn lại bị vạch ra, cha mẹ qua đời, em trai bị thương nặng, Thượng Quan Việt bỗng nhiên biến mất, lập tức toàn bộ xuất hiện ở trước mắt hắn, cặp mắt của Vương Nhất Đại bỗng nhiên có chút đỏ lên.

"Nhất Đại..." Thượng Quan Việt đau lòng nhìn Vương Nhất Đại, đưa tay sờ khuôn mặt hắn, giống như quá khứ, khẽ dùng môi hôn lên môi hắn an ủi, một bên hôn, một bên khẽ lầm bầm, "Ta nhớ ngươi... Ta nhớ ngươi..."

Hai người ôm nhau, môi cùng môi kề sát nhau, đợi cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, không có cách nào hô hấp mới buông ra.

Chuyện xảy ra quan hệ dường như đã là chuyện nước chảy thành sông (*), hai người nhìn nhau nửa ngày, một lần nữa quấn quít lấy nhau, lảo đảo đi đến phòng ngủ.

(*): một chuyện đã xảy ra quá quen thuộc, như một thường lệ.

Thượng Quan Việt một bên cởi y phục, một bên đáp lại nụ hôn sâu của Vương Nhất Đại, thân thể càng lúc càng nóng, cả người hắn bị Nhất Đại sờ lại càng phấn khởi.

"Ưʍ... Sờ ta..." Thượng Quan Việt không kịp cởϊ qυầи đã bắt đầu đem hai chân dùng sức quấn lên người Vương Nhất Đại, đũng quần đã sớm dựng lên thành một cái lều tấn công nửa người dưới của Vương Nhất Đại.

Vương Nhất Đại sau khi thoát ra khỏi ác mộng năm đó, nhìn thấy Thượng Quan Việt đã bắt đầu gấp rút tới gần, bộ dáng đầy đói khát sờ lên l*иg ngực của Vương Nhất Đại, hai người giống như củi khô lửa bốc cháy bừng bừng, không thiêu đốt sạch cơn khát này thì không cách nào sống được.

Vương Nhất Đại đè ngã Thượng Quan Việt xuống giường, liếʍ cổ của hắn, ngón tay thuần thục kéo ra phẹc mơ tuya đầy cản trở, bàn tay rất có kỹ xảo nắn bóp vật cứng đã thức tỉnh kia, Thượng Quan Việt sớm đã bị khıêυ khí©h đến dâng lên từng luồng lửa dục, thân thể tựa như con mèo bị nhịn đói đã lâu thấy thịt không ngừng hướng về phía Vương Nhất Đại sáp tới, trong miệng còn lộ ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, "A... Nhất Đại..."

Thân thể trước mắt này cực kì mê người, làn da màu đồng ấm áp trơn mịn, bắp thịt vừa đủ không bị lộ ra quá kinh người, lúc sờ lại vô cùng co dãn, Vương Nhất Đại cắn điểm đỏ trước ngực hắn, hàm răng như muốn nghiền nát đầṳ ѵú mềm mại.

Thượng Quan Việt nhẹ giọng rên, hai tay luồn vào giữa tóc Vương Nhất Đại, thân thể run rẩy kịch liệt, đầu ngón chân bị căng đến thẳng tắp.

Sau khi đùa giỡn xong đầṳ ѵú, Vương Nhất Đại cởϊ qυầи của hắn, ngón tay nắm hai quả bóng nhỏ nhẹ chà xát, Thượng Quan Việt trợn to hai mắt, đưa tay đè lại bả vai của Vương Nhất Đại, đầu chống ở hõm cổ của hắn, hô hấp nóng bỏng khẽ phun ở trên da hắn.

Vương Nhất Đại cầm lấy tính khí thật lớn vốn đang im lặng của bản thân, đem dươиɠ ѵậŧ của hai người nắm chung lại với nhau, vuốt lên vuốt xuống liên tục, hai cây đồ vật ma sát lẫn nhau, càng ngày càng ướt, phần lông ở hạ thể của hai người cũng bi nhiễm ướt theo, Thượng Quan Việt hô hấp càng ngày càng trầm, hai tay không ngừng vuốt ve trên mình Vương Nhất Đại, "A... Ta sắp.... sắp bắn..."

Động tác trên tay của Vương Nhất Đại càng ngày càng trót lọt nhờ dịch thể tiết ra của hai người, cuối cùng, hắn đem ngón cái đặt ở trên lỗ nhỏ của Thượng Quan Việt, dùng sức ấn vào.

Âm thanh của Thượng Quan Việt bỗng nhiên kích động, bụng dưới lập tức buộc chặt, tính khí khẽ run rẩy, ngay lập tức bắn ra.

"Nhất Đại..." Thượng Quan Việt vô lực ngã xuống giường, mỉm cười nhìn Vương Nhất Đại, "Mau đi vào..."

Hai đùi bị mở rộng ra hai bên, miệng hậu huyệt thấm đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống phát ra màu sáng bóng nhàn nhạt, theo động tác chân khẽ ngọa nguậy, mê hoặc đến khó tin.

Vương Nhất Đại đặt một cái gối đầu ở eo của Thượng Quan Việt, để dươиɠ ѵậŧ vừa cứng vừa thẳng ngay miệng huyệt của hắn, đâm thẳng vào lút cán, "Phụt" một tiếng, toàn bộ tính khí đã đi vào bên trong hậu huyệt của Thượng Quan Việt.

Thượng Quan Việt bị đâm mạnh đến cả người bị lùi về phía sau, hắn cố ngửa đầu thật cao, trên trán cũng toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, hắn đưa tay chống ở đầu giường, ngăn cho đầu của mình bị đυ.ng vào, nhờ gối lót giữa eo mà nối liền chỗ giữa thân dưới của hai người hoàn hoàn được phơi bày ở trước mắt Vương Nhất Đại, nhìn người đàn ông trước mặt đã nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, Thượng Quan Việt thỏa mãn nở nụ cười, giơ lên hai đùi, để tính khí củaVương Nhất Đại càng tiến vào sâu thân thể bản thân hơn, "A... Nhất Đại, thật sâu... Lại dùng lực..."

Hắn giữ chặt thắt lưng của Thượng Quan Việt, để người kia quỳ ngồi ở trên giường, liên tục đâm dươиɠ ѵậŧ của bản thân vào nửa người dưới của hắn, mị thịt mềm mại không ngừng ôm chặt tính khí cứng ngắc của hắn, tràng thịt vì bị cắm rút liên tục nên cứ điên cuồng ngọa nguậy thít chặt hắn thoải mái tới cực điểm.

Thượng Quan Việt gần như không mở mắt nổi, khẽ khép con ngươi mơ màng nhìn Vương Nhất Đại, tùy ý Vương Nhất Đại bá chủ khu vực yếu ớt nhất thân thể hắn. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, thở hổn hển gọi tên Vương Nhất Đại.

Phần eo của Vương Nhất Đại dẻo dai cứ như ngựa chạy nước rút, điên cuồng đánh vào nhục huyệt khiến người phát điên không biết mệt, hắn cứ luôn cảm thấy không đủ, làm sao cũng không đủ.

Hắn bế thân thể của Thượng Quan Việt lên, tựa ở đầu giường, giơ hai đùi hắn đặt ở trên bả vai mình, mình thì dùng hai tay chống đỡ, khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại rất tiện cho việc di chuyển trước sau, hai người mặt đối mặt, Vương Nhất Đại thậm chí có thể nhìn thấy rõ hai mắt Thượng Quan Việt bị bản thân va chạm mạnh mẽ nhiều lần dần bắt đầu tan rã, nơi cổ họng cũng thốt ra vài tiếng rêи ɾỉ vô nghĩa.

Tư thế này khiến cả người Thượng Quan Việt đều bị khóa trong ngực Vương Nhất Đại, thân thể thon dài bị cong thành một góc độ khó tin, đôi chân dài trên vai lúc ẩn lúc hiện, ngón chân cuộn chặt lại, hai cái miệng trên dưới sướиɠ đến mức mở to không cách nào khép lại.

"Nhất Đại, sướиɠ quá... A..." Thượng Quan Việt duỗi thẳng hai tay, đỡ lấy bả vai của Vương Nhất Đại, khe mông bị đυ.ng không ngừng phát ra tiếng nước, cảm giác vừ tê dại vừa chua xót xen lẫn khiến hắn không chịu nổi, hắn ngước nhìn khuôn mặt Nhất Đại đầy mồ hôi, dáng vẻ đầy sảng khoái, si ngốc hôn lên.

Vương Nhất Đại ngăn lại môi hắn, đoạt lấy tiếng rêи ɾỉ mê người, phần eo tiếp tục dùng sức đâm vào, mỗi một lần đều cố đưa vào sâu muốn chạm đến điểm khiến Thượng Quan Việt điên cuồng ấy, tiếng kêu bị ngăn bởi nụ hôn sâu, gương mặt hắn phiếm hồng, khóe mắt ướŧ áŧ, miệng huyệt giữa hai chân liên tục phát ra tiếng róc rách mỗi khi bị cắm vào.

Vương Nhất Đại vừa rời khỏi môi hắn, Thượng Quan Việt liền kêu lên, tiếng nói khàn khàn hết sức câu dẫn, "Nhất Đại, phía dưới muốn hư... Không được... A..."

Vương Nhất Đại đã cắm đến quên hết tất cả, cứ như trước nhanh chóng ra vào trong cơ thể hắn, không u ám như lần ở trong xe, lần này, thân thể của Thượng Quan Việt cộng thêm mỗi một biểu tình trên mặt hắn đều có thể thấy rất rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn bị thao mất thần trí, mồ hôi ướt đẫm trên thân thể màu lúa mạch, đầṳ ѵú đỏ tươi mê người ở trước ngực, không có chỗ nào không hấp dẫn người đối diện. Hắn càng cắm vào càng sâu, càng cắm vào càng dùng sức, hậu uyệt ra nước cũng càng càng nhiều, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt tăng lên, hai người đều gần như đạt tới ranh giới cao trào.

"A... Nhất Đại, ta không được... A a a a..." Chân Thượng Quan Việt khẽ căng, bụng dưới bỗng ướt nhẹp, tính khí khẽ run rẩy bắn, nhưng cây côn ŧᏂịŧ trong cơ thể vẫn tràn đầy sức mạnh như cũ, hắn rút ra gần như hoàn toàn lại tiến vào lút cán, nhiều lần đều chính xác đâm vào tuyến tiền liệt, để Thượng Quan Việt thét chói tai liên tục, dư âm cao trào cộng thêm sung sướиɠ cực hạn khi bị đâm sâu vào khiến hắn khó khăn khoác chặt cổ Vương Nhất Đại, lấy một loại tư thái vặn vẹo cực độ ôm lấyVương Nhất Đại, nửa người dưới bị treo trên không trung, hậu huyệt thèm khát không ngừng ngậm thật sâu cự vật vào.

Nhất Đại dùng lực đỡ lấy thân thể Thượng Quan Việt, mạnh mẽ cắm xuống đến tận cùng, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm phun ra trong cơ thể Thượng Quan Việt khiến thân thể hắn co giật run rẩy liên tục, tiếng kêu lanh lảnh bỗng kéo dài, trên khuôn mặt đầy nước mắt.

-------------

H văn khó edit dã man đã vậy tác giả còn viết dài quá trời! Tui edit một chương cũng phải tầm 3-4 tiếng tùy độ dài =((((