Chương 2: Hiệu trưởng rất ngon miệng

Người trong gương có một khuôn mặt dài, da tay ngăm đen, kiểu tóc húi cua sạch sẽ lưu loát để lộ ra sự trầm ổn cùng kiên nhẫn vô tận, đôi môi hơi dầy luôn luôn mím, nhìn không ra hỉ nộ ái ố. Bắp thịt rắn chắc khiến bộ tây trang mua giảm giá trên mạng bó lại có chút chật, nhưng nhìn tổng thể lại có vẻ chẳng giống ai.

"Mẹ nó chứ ra vẻ nghiêm chỉnh!" Vương Nhất Đại mắng một câu, không nhịn được cởi cúc áo trên tây trang, kéo vạt áo sơmi ra, lúc này mới chậm rãi đi ra khỏi căn phòng thuê.

Trên xe buýt chật chội, Vương Nhất Đại nắm chặt tay vịn trên trần, bỗng nhiên cảm giác phía trước một nam sinh nhỏ bé và yếu ớt đang lui lại về phía bản thân. Hắn vốn có chút không vui, tập trung nhìn vào, nhất thời sáng tỏ, cảm thấy nhóc con này có lẽ gặp phải tên biếи ŧɦái trên xe bus.

Nam sinh đối lưng với mình, trên người mặc một bộ đồng phục thoạt nhìn cũng rất đắt giá, lộ ra cái cổ nhỏ dài đỏ bừng một mảnh, bị một gã trung niên dáng dấp hèn mọn cứ vô tình hay cố ý dùng thân dưới cọ cọ. Nhóc con đứng gần thân thể của hắn run lẩy bẩy, nhìn đặc biệt đáng thương.

Vương Nhất Đại trực tiếp chụp lấy bàn tay to kia, đem nam sinh che ở bên người, dùng thân hình cao lớn cùng khí thế hung hăng ngăn trở ánh mắt hèn mọn của tên kia, từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm hắn, ý tứ uy hϊếp rất rõ ràng.

Tên biếи ŧɦái bị chụp tay lại đã hoảng sợ, lại thêm ánh mắt hung ác của Vương Nhất Đại, chỉ có thể không cam lòng mà trừng mắt một cái sau đó thoáng cái lẻn vào trong đám đông mà trốn đi.

"Cám ơn" thanh âm mềm nhẹ từ nam sinh bên người truyền đến, Vương Nhất Đại quay lại, tò mò hướng nam sinh nhìn thoáng qua.

Nam sinh dáng dấp giống như một cô gái nhỏ, da dẻ trắng nộn, hai mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm hắn, cái miệng nhỏ nhắn màu anh đào muốn bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu mê người... Ai, chỉ là có chút khúm núm, cả người đến một chút tinh thần cũng không có, tựa như một trận gió cũng có thể đem hắn thổi đi.

Có lẽ bị Vương Nhất Đại nhìn trực tiếp, khuôn mặt lớn chừng bàn tay của nam sinh thoáng liền phiếm hồng, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Vương Nhất Đại cũng không thèm để ý, tự mình tiếp tục đứng chờ đích đến, đợi đến khi có một thanh âm nói giọng cao trung truyền đến, lúc này mới lên chút tinh thần chen qua dòng người để xuống xe.

Trường học này có hơi khoa trương a, Vương Nhất Đại hai tay ôm đầu, có chút thích thú mà nhìn nơi gọi là trường cao trung của giới quý tộc.

Đằng sau cửa chính là kiến trúc nội thất cổ điển trang nhã hình mái vòm nhô thật cao, có chút khí thế, một dãy phòng học đối xứng trái phải đều tăm tắp, các loại hành lang phức tạp gấp khúc cùng một dãy đá cuội nối liền thành đường, phía bên phải là nhiều dãy nhà lớn kiểu Âu, tường gỗ hồng đỉnh, chắc là ký túc xá.

Trước cửa đỗ hàng loạt xe hàng hiệu có rèm che, từng tuấn nam mỹ nữ mặc cùng đồng phục mang theo túi hàng hiệu, giống như khổng tước hướng mặt lên trời mà đi vào cửa trường, tư thế cao ngạo khiến cho người ta không nói được lời nào.

"Ngươi... Là giáo viên sao?" Lại là cái thanh âm như muỗi kia, Vương Nhất Đại xoay người, lại thấy người nam sinh trên xe buýt kia đang có chút kinh ngạc nhìn hắn, đồng phục trên người hắn cùng những học sinh này lại là giống nhau.

"Phải" nhóc kia chính là học sinh nơi này đi, Vương Nhất Đại nghĩ. Nam sinh có chút kích động tiến lại gần hắn, ánh mắt mong chờ nhìn hắn, cái miệng nhỏ đóng rồi mở, lại không biết muốn nói cái gì.

Vương Nhất Đại cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của hắn, ứng phó nói : "Chăm chỉ học tập cho giỏi " liền hướng bên trong bước đi.

Nam sinh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dày rộng của người kia cùng các giáo viên khác hoàn toàn khác nhau, xúc cảm ấm áp lúc được hắn che chở bên người trên xe buýt cùng với cảm giác an toàn mãnh liệt khiến cho tim cậu đập nhanh hơn.

Hắn là giáo viên... Nam sinh sờ sờ khuôn mặt nóng rực của bản thân, kia... Có phải hay không sau này sẽ thường được nhìn thấy....

Khả năng gây sự chú ý dọc trên đường đi là một trăm phần trăm, từng học sinh đều nhìn hắn giống như thấy quỷ, bị khí thế phát ra cùng thân thể hùng vĩ như núi của hắn dọa sợ đến không dám nhìn lần thứ hai.

Vương Nhất Đại vừa nhìn liền biết những tên nhóc chưa trưởng thành hoàn toàn này bị hắn dọa, hừ lạnh một tiếng, vừa nghĩ tới sau này phải cùng những công chúa nhỏ hay hoàng tử nhỏ có bệnh nhà giàu này ở chung, hắn liền có cảm giác muốn bãi công trở về làm nghề cũ.

Hắn dựa theo bản đồ vườn trường rốt cuộc tìm được phòng hiệu trưởng, gõ cửa một cái, bên trong truyền tới một thanh âm quen thuộc.

"Vào đi." Giọng điệu nghiêm túc, chăm chỉ, thực sự khiến cho không người nào có thể tưởng tượng được chủ nhân của thanh âm này kì thực là một người dâʍ đãиɠ!

Trần Nặc đang chuyên chú lật xem báo cáo của các giáo viên, trên gương mặt trắng noãn mang mắt kiếng gọng vàng nhã nhặn, động tác cẩn thận, khóe miệng không có bất kỳ độ cong, nhưng lúc cửa bị mở ra, vừa nhìn người tới sau đó bỗng nhiên liền đổi sắc mặt thành ngạc nhiên đón tiếp, thanh âm run rẩy, kéo tay hắn nói: "Nhất Đại, ngươi đã đến."

Vương Nhất Đại "Ừ" một tiếng, cẩn thận mà đóng cửa lại, nhìn gương mặt có chút đỏ lên của Trần Nặc, trên mặt mang theo mắt kính khiến hắn nhìn có vẻ đẹp cấm dục khó hiểu, hắn cũng không nhăn nhó, trực tiếp nâng cái gáy của Trần Nặc mà hôn lên.

Trần Nặc bị hôn lại càng hoảng sợ, liền lập tức nhắm mắt lại, nghe theo cơ thể mà mở miệng tùy ý để Vương Nhất Đại xâm nhập trong miệng của mình, còn bản thân thì nao núng không dám lộ ra lưỡi để quấn quít kịch liệt, xấu hổ vươn tay vòng ở thắt lưng của hắn.

Vương Nhất Đại tháo xuống mắt kính của hắn, môi nhẹ nhàng dán lên mí mắt run nhè nhẹ kia.

"A... Nhất Đại..." Trần Nặc bị cái hôn mập mờ này khiến cho thân thể đều mơ hồ mềm ở trong lòng Vương Nhất Đại, thỏa mãn mà khẽ thở dài một tiếng, nội tâm cơ hồ bị vui sướиɠ lấp đầy.

Vương Nhất Đại cảm giác được nam nhân trong lòng có một chỗ cách lớp quần tây không an phận mà chỉa vào bản thân, hài hước nói: "Hiệu trưởng, ngươi cứng rồi..."

Thân thể Trần Nặc run lên bần bật, hơi hơi mở mắt ra, lông mi thật dài đáng thương rũ xuống, nhìn hắn cầu xin.