Chương 1: Vương Nhất Đại

Vương Nhất Đại là MB số 1 nổi danh khắp A thị, không người không biết không người không hiểu. Người cũng như tên, Vương Nhất Đại trên người có một thứ to nhất, chính là JB phía dưới, bay liên tục cùng năng lực mạnh cộng thêm việc biết điều chỉnh lực đạo vừa phải, để cho tất cả những số 0 đã từng hưởng qua tư vị này muốn ngừng mà không được, sung sướиɠ tận cùng.

(*) số 1 : công, số 0 : thụ

MB : trai bao

Hiện tại bên trong chiếc phòng cho thuê cũ nát đang diễn ra màn đại chiến vật lộn trên giường nóng bỏng mãnh liệt đến mức đỏ mặt.

"Ưm! Thật là thoải mái... Nhất Đại, lại một lần nữa! A... Thật kí©h thí©ɧ!"

Trên chiếc giường gỗ tản ra mùi vị cổ xưa, một người thanh niên da dẻ trắng nõn, thân thể tương đối gầy yếu dường như khỏa thân bị một người ngăm đen, bắp thịt rắn chắc cùng cơ thể cao lớn đυ.ng chạm kịch liệt, đang nhắm hai mắt không chút nào kiêng kỵ mà gào lên dâʍ đãиɠ. Hai chân thon dài bị người kia dùng hai tay nâng lên thật cao, treo ở giữa không trung lắc lư lung tung, ngón chân nhẵn nhụi như không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ cuộn thật chặt mình. Giữa hai chân lộ ra cúc huyệt hồng đang bị dươиɠ ѵậŧ thật lớn không ngừng va chạm, dầu bôi trơn bị dây ra ở bọt mép vang lên tiếng "Xì xì" da^ʍ mị.

Người kia hài lòng nhìn người dưới thân vốn nên nhã nhặn cao nhã đã hoàn toàn vứt bỏ bản thân, giống như da^ʍ phụ mà kêu lên, hạ thân liền đột nhiên cử động kịch liệt, ngón tay to dài nắm đầṳ ѵú đỏ tươi vì bị kí©h thí©ɧ nên đứng thẳng, dùng sức nhéo một cái.

"Ưm a!"

Nam tử gầy yếu chợt trợn to mắt như sắp khóc hét lên một tiếng, cúc huyệt thoáng cái lại kẹp càng chặt hơn , hắn có chút si mê nhìn nam nhân đang ra sức "mở rộng" bản thân, giãy dụa thân thể hô : "A a... Nhất Đại, dùng sức, làm chết ta đi!"

"Hiệu trưởng Trần, ngươi dâʍ đãиɠ như vậy, học sinh của ngươi có biết không?" Vương Nhất Đại tà tà cười, ôm lấy nửa người trên của Trần Nặc, từ dưới thúc lên trên, giống như máy đóng cọc không biết mệt mỏi, một chút lại một chút đυ.ng vào chỗ sâu nhất.

"Ưm, thật sâu! Ta chỉ dâʍ đãиɠ với ngươi, JB của Nhất Đại thật lớn, thật thoải mái... Ưm a a a!" Thân thể bị uốn thành độ cong đáng sợ, hai đùi của Trần Nặc bị đè chặt ở trước ngực, thân thể bị Vương Nhất Đại dùng lực mà giữ ở trong ngực hắn, phần thịt đùi bị đυ.ng đến đỏ lên vô thức nghênh hợp tiết tấu đâm đâm của Vương Nhất Đại, để cho JB thô to chạm đến điểm G sâu nhất trong cơ thể. Trần Nặc cả mặt đỏ hồng, khóe mắt chảy ra nước mắt vì quá sung sướиɠ.

"Bắn hai lần, phía dưới của hiệu trưởng Trần còn cứng thành như vậy " Vương Nhất Đại lấy tay để ở đầu mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ đang không ngừng chảy nước của Trần Nặc nhấn một cái, chọc cho thân thể hắn run rẩy dữ dội hơn, "Cái động phía sau này cắn ta thật chặt, ngươi thật mẹ nó da^ʍ mà..."

"Nhất Đại, Nhất Đại!" Trần Nặc nghe tiếng nam nhân trêu đùa, có chút xấu hổ đem đầu vùi vào bả vai của Vương Nhất Đại, khát cầu mà ghé vào lỗ tai hắn khẽ kêu, "Ta là của ngươi, Nhất Đại, làm ta, làm ta..."

"Như ngươi mong muốn!" Vương Nhất Đại cầm thắt lưng của đối phương, từ trên ấn xuống dưới, tại thời điểm mỗi lần rơi xuống liền hung hăng đẩy lêи đỉиɦ đầu, đem Trần Nặc mới ra lại thét lên bắn ra một lần nữa.

Vương Nhất Đại mới không đi quản đối phương có còn có thể bắn hay không, tiếp tục duy trì lực đạo chọc đủ hướng vào tao huyệt nóng rực mềm mại.

Trần Nặc cả người xụi lơ, cả người vô lực tùy ý người kia đùa bỡn bản thân, chỉ có thể mơ hồ thốt ra vài tiếng rêи ɾỉ.

...

Lúc sau, Vương Nhất Đại châm một điếu thuốc, dựa vào phía sau tường thích ý thở ra, bàn tay to thô ráp tùy ý xoa bóp l*иg ngực trắng như tuyết của người trong lòng.

"A ... Nhất Đại..." Trần Nặc thở hổn hển, cao trào vừa qua đi thì thân thể hư nhược vì bị bóp lại bắt đầu nóng lên, chỉ có thể đáng thương mà nhìn người không nhúc nhích chút nào kia, "Ngày mai ta còn có thể nữa tới sao?"

"Xin lỗi" Vương Nhất Đại nhàn nhạt phun ra hai chữ, "Ngày mai ta đã có hẹn."

Trần Nặc thoáng cái liền đổi sắc mặt, chống người lên, kích động hướng Vương Nhất Đại kêu, "Nhất Đại, đừng cùng người khác lên giường, ta không thể để cho ngươi tiếp tục làm công việc này!"

"Nực cười " Vương Nhất Đại đẩy ra Trần Nặc, cười nhạt, "Ta làm việc gì, ngươi có thể quản được sao? Bản thân ngươi không phải cũng là người dùng tiền đi cầu ta làm sao!"

"Ta..." Trần Nặc bị thái độ đột ngột thay đổi của Vương Nhất Đại sợ đến khóe mắt phiếm hồng, thanh âm run rẩy khẩn cầu, "Nhất Đại, ngươi đừng chán ghét ta, ngươi biết là ta thích ngươi mà."

"Ha ha ha..." Vương Nhất Đại cười to, dập tắt tàn thuốc vứt trên mặt đất, đưa ngón tay chọc vào tiểu huyệt mới vừa bị yêu thương của Trần Nặc, tùy ý ra vào vài cái, bởi vì mới vừa bị làm qua, cho nên không có đau đớn, ngược lại khiến cho Trần Nặc sảng khoái đến cuộn mình.

"Nhất Đại, ngươi tới trường học của ta làm giáo viên có được hay không" Trần Nặc chật vật đỡ lấy vai của Vương Nhất Đại, lung tung hôn lên mặt hắn, tiểu huyệt phía dưới lần thứ hai bị chọc khẽ vang lên kiều diễm tiếng nước, "Ưm a... Ta muốn mỗi ngày có thể thấy ngươi..."

Vương Nhất Đại dừng lại, nhìn bộ dáng Trần Nặc bị bản thân làm đến quên hết tất cả, nghĩ đến câu nói mới vừa rồi kia liền trầm mặc.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến tiền học phí đắt đỏ của đứa em trai còn đang học năm hai trung học và khuôn mặt non nớt thường xuyên cười lạc quan kia. Lại nói, loại công việc hiện tại này của hắn tự nhiên là sẽ khiến em hắn hổ thẹn.

Vương Nhất Đại rút ngón tay ra, nâng cằm Trần Nặc lên, nghiêm túc hỏi: "Trần Nặc, ngươi xác định sao?"

"Ừ, xác định" Trần Nặc nhìn phản ứng của hắn, có chút mừng rỡ như điên, thân thể cũng to gan hơn mà ngồi dựa sát vào người Vương Nhất Đại, "Ưʍ... Ngươi lúc nào có thể dạy liền tới, Nhất Đại... Ta yêu ngươi..."