Chương 4

Diệp Tử hét lên khiến Thu Đường trực tiếp cứng đờ sau bình phong, cậu vội vội vàng vàng kéo chăn của Cố Yến quấn lại lên người: "Cô..... Cô đừng hiểu lầm, ta không có ý xấu, ta chính là....."

Âm thanh của thiếu niên trong sáng sạch sẽ, mang theo chút hoảng sợ, nghe không giống người xấu chút nào. Thu Đường đánh bạo mà nhìn xuyên qua tấm bình phong, vừa lúc thấy một cánh tay nhẹ nhàng thò ra từ chiếc giường lộn xộn.

Cô chợt hiểu ra, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Có thể ngủ trên giường Thụy Vương gia, còn có thể là ai?

Diệp Tử còn chưa nghĩ ra cách để giải thích, liền nghe thấy âm thanh người phía sau bình phong quỳ xuống: "Thỉnh an Vương phi."

...... A?

Diệp Tử ngẩn ra, Thu Đường tiếp tục nói: "Nô tỳ phụng mệnh vào viện chăm sóc hoa cỏ, lúc trước không biết Vương phi ở đây, quấy nhiễu Vương phi nghỉ ngơi, thỉnh Vương phi trách tội."

Diệp Tử: “……”

Đây là một sự hiểu lầm to lớn.

Diệp Tử theo bản năng muốn làm sáng tỏ, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, lại bị cậu rút trở về.

Nếu bây giờ cậu phủ nhận, một người không rõ lai lịch, tội danh xâm phạm hoàng cung sẽ không chối bỏ được.

Không được, tuyệt đối không được.

Diệp Tử hắng giọng nói: "Không sao, ngươi đứng dậy trước đi."

Thu Đường lên tiếng: “Vâng."

……

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, một lát sau, Thu Đường thấp giọng hỏi: “Có cần nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục không ạ?”

“A? Không, không cần.” Diệp Tử vội dùng chăn đem chính mình bọc đến càng kín, không lựa lời mà nói, "Vương gia càng thích ta như vầy hơn."

Thu Đường: “……”

Còn có loại người thích người khác không mặc y phục?

Diệp Tử chân thành nói: “Ngươi không biết đâu, một số người chính là có loại đam mê này.”

“…… Vương gia các ngươi tính tình thật sự rất bá đạo, ta nếu mà không nghe lời hắn, hắn chắn chắc sẽ nổi giận.”

Thu Đường trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Tử diễn hết sức nhập tâm, càng nói càng hăng: "Cho nên ngươi ngàn vạn không được đem việc ta ở chỗ này nói ra, cũng đừng cho Vương gia biết ngươi phát hiện ra ta. Vương gia của các ngươi da mặt mỏng, nếu người ta biết hắn dính người như vậy, tất nhiên sẽ xấu hổ đến chết mất.”

Lượng thông tin trong lời nói vùa rồi thật sự quá lớn, Thu Đường nghe được có chút hoảng hốt: “Vương, Vương gia hắn…… Dính người?”

“Đúng vậy, rất dính người.” Diệp Tử ngửa đầu tựa vào giường, đĩnh đạc mà nói, nói đến mức chính mình cũng sắp tin, “Ngươi xem, đại hôn của ta với hắn cũng sắp tới rồi, nhưng còn mấy ngày hắn cũng chờ không được, thế nào cũng phải khóc lóc cầu xin ta vào phủ bồi hắn.”

“Nào có người như hắn, đem khóa ta ở trong phòng, chỗ nào cũng không cho đi, tới y phục cũng không cho mặc. Ngươi nói hắn như vậy có quá đáng không chứ?”

Một tiểu cô nương chưa xuất giá như Thu Đường nào nghe qua những việc như này, chỉ có thể đỏ mặt nhỏ giọng phụ họa: “…… Quá đáng.”

“Đúng không.” Diệp Tử lắc đầu thở dài, “Ta biết phải làm sao bây giờ, ai nói ta thích hắn như vậy chứ, còn không phải chỉ có thể chiều theo đó sao.”

Thu Đường tin tưởng không chút nghi ngờ, gật đầu thật mạnh: “Nô tỳ đã rõ, nô tỳ nhất định giúp ngài giữ bí mật!”

Diệp Tử cảm thấy mỹ mãn: “Có lời này của ngươi ta liền an tâm rồi, ngươi cứ lui xuống trước đi.”

“Vâng.”

Thu Đường cách bình phong hành lễ với Diệp Tử, quay đầu khép cửa lại rồi rời đi.

Diệp Tử nín thở nghe ngóng trong chốc lát, bên ngoài không có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm.

Cậu bò dậy, khoác chăn mỏng xuống giường, sờ soạng mở ra tủ gỗ gần giường, bên trong bày chỉnh tề y phục sạch sẽ của Cố Yến.

Tuy nói mặc trộm quần áo của người khác thật sự không đúng, nhưng so với việc cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong phòng người ta lắc lư thì tốt hơn nhiều.

“Mượn một chút, quay lại ta sẽ rửa sạch sẽ trả cho ngươi, xin lỗi xin lỗi.” Diệp Tử nhỏ giọng lầm bà lầm bầm, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ trung y bằng lụa mềm, lung tung tròng lên trên người.

Diệp Tử thân hình không thấp, nhưng y phục này tròng trên người cậu rõ ràng lớn hơn không ít, cổ tay áo mọc ra một mảng lớn, cuốn vài vòng mới miễn cưỡng có thể mặc.

Diệp Tử vừa xoắn tay áo, vừa đi đến trước gương đồng ngồi xuống.

Trong gương phản chiếu ra một dung nhan tuấn mỹ.

Thiếu niên trong gương nhìn qua chỉ mới 17-18 tuổi, có một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, con ngươi trong trẻo đầy nước, đuôi mắt hơi rũ xuống, lộ ra vài phần thuần khiết vô tội.

Diệp Tử nhìn chằm chằm người trong gương một lúc, cong cong đôi mắt, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Bộ dáng này gần giống với quá khứ của hắn, chỉ có mái tóc dài như mực bắn tung tóe xõa ra phía sau càng làm tăng thêm một chút thần sắc cho khuôn mặt này.

Diệp Tử lấy một sợi dây trên bàn buộc tóc lại, ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu quen thuộc.

Cậu nhìn lại, thấy tiểu chim sẻ đang đứng trên mép bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cậu.

Diệp Tử cười cười: “Ngươi tới rồi.”

Chim sẻ nhỏ nghe ra âm thanh quen thuộc, cả kinh trừng lớn mắt: “Lá con? Ngươi như thế nào biến thành như vậy!”

“Kỳ thật, ta cũng không biết ta vì cái gì sẽ biến thành như vậy……” Diệp Tử ở bên cửa sổ ngồi xuống, chống cằm, ngắn gọn kể cho nó nghe những gì đã xảy ra từ tối hôm qua đến giờ.

Tiểu chim sẻ hỏi: “ Vậy bây giờ ngươi định làm gì?”

Diệp Tử nói: “Ngươi giúp ta một việc.”

Một canh giờ sau, Diệp Tử mặc một bộ y phục của người hầu Vương phủ, từ tiểu viện của Cố Yến chạy ra.

Chú chim màu xám ngồi xổm trên vai cậu, ở bên tai hỏi: "Lá con, ngươi muốn chạy đi thật sao?”

“Đương nhiên, nếu không ta nhờ ngươi giúp ta ăn trộm quần áo làm gì?”

“Nhưng ngươi vì sao không muốn ở vương phủ?” Tiểu chim sẻ ở hắn trên vai nhảy tới nhảy lui, “Vương phủ thật tốt nha, có nhiều đồ ăn ngon, còn có người hầu hạ. Nếu như có nơi có thể thu lưu ta thì thật tốt, ta liền không cần tự mình đi bắt sâu tìm nước.”

Diệp Tử duỗi tay chọc nó một cái: “Chờ ngươi thật bị người nhốt lại nuôi ở nhà, liền sẽ không cảm thấy tốt như vậy nữa.”

Cậu bước nhanh xuyên qua hành lang dài, vừa muốn quẹo vào tiền viện, bỗng nhiên nghe thấy người ở sau gọi: “Này, ngươi ở chỗ này làm gì?”

Chim nhỏ bị thanh âm này làm hoảng sợ, vùng vẫy cánh bay lên cây. Diệp Tử so với nó bình tĩnh hơn nhiều, cậu quay đầu lại nhanh chóng nhìn lướt qua, nhận ra đối phương là một vị quản sự trong vương phủ.

Diệp Tử cúi đầu, trả lời: “Hà quản gia bảo nô tài đi chọn mua vài thứ, nói là tiệc cưới Vương gia phải dùng.”

“Sáng nay không phải đi một đoàn người rồi sao?” Quản sự còn đang xách thứ gì đó trong tay, hình như rất bận bịu, không thèm nhìn Diệp Tử một cái. “Quên đi, ngươi mau đi đi, động tác nhanh lên.”

“Vâng.”

Diệp Tử vượt qua bài kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm, vừa bước nhanh vào tiền viện, liền sững sờ tại chỗ.

Ở giữa tiền viện, con mèo màu cam mập mạp, to gấp đôi con mèo nhà bình thường, đang nằm ngửa dưới ánh nắng, hai chân dựng ngược, đôi chân mũm mĩm rung lên một chút, ngủ say sưa ngon lành...

Thứ này không phải bị nhốt lại rồi sao?

Diệp Tử nuốt nước miếng, theo bản năng lui về phía sau nửa bước.

…… Không đúng, hắn hiện tại là người, vì cớ gì lại sợ mèo?

Nhưng…… Nó có vẻ rất đáng sợ.

Diệp Tử đứng đó một lúc không dám nhúc nhích, quản sự lúc nãy nói chuyện với cậu cũng đã giao đồ về, thấy cậu vẫn đứng đó, liền lớn tiếng trách móc, "Sao còn chưa đi? Làm cái trò gì vậy hả?"

Nhỏ tiếng lại a!

Quản sự đi đến trước mặt Diệp Tử, rốt cuộc phát hiện hắn nhìn rất lạ mặt: “Ngươi tới từ nơi nào, ta trước kia lại chưa thấy qua ngươi bao giờ?”

Giọng hắn không nhỏ, mèo cam trong viện bị hắn đánh thức, lỗ tai run rẩy, thong thả mở to mắt.

“Ta…… Ta là……” Diệp Tử căn bản không rảnh để ý tới quản sự, ánh mắt cậu dừng lại ở trên người con mèo màu vàng cam, khẩn trương đến mức hô hấp đều sắp ngừng lại. Chỉ thấy mèo động động chóp mũi, như là ngửi được mùi gì đó, giơ đầu lên, một đôi mắt mèo vừa lúc đối diện với ánh mắt Diệp Tử .

——Đôi mắt giống hệt như lúc nó nhìn thấy Diệp Tử trong bộ dạng một cỏ.

Không phải chứ, sao nó có thể nhận ra được??!

Quản sự nhíu mày: “ Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi từ đâu tới——"

“Meo!” con mèo kêu to một tiếng, đột nhiên xông về phía Diệp Tử.

"A a a––" Diệp Tử bỏ chạy không kịp suy nghĩ.

Bên cạnh tường viện vừa lúc có cây hoa hoè già, Diệp Tử hoảng sợ đến mức chẳng kịp suy nghĩ mà leo tọt lên trên cây, ôm chặt thân cây không dám buông.

——Nhanh nhẹn đến kì lạ.

Con mèo màu vàng cam đuổi theo tới dưới gốc cây, nhưng không nhảy lên được, tức giận lấy móng vuốt cào vào vỏ cây.

Hai tay Diệp Tử ôm chặt thân cây cứng cáp, cả người run rẩy kịch liệt, sợ tới mức nước mắt nước mũi tèm lem.

Cố Yến mới vừa tiến vào vương phủ, liền nghe thấy trong vương phủ ồn ào nhốn nháo.

"Ồn ào cái gì?”

Cố Yến đi đến trước mặt quản sự, quản sự vội vàng hành lễ với hắn, giải thích: “ Bẩm vương gia, tiểu tử này không biết từ đâu tới, nô tài đang tra hỏi cậu ta, nhưng....”

Còn chưa kịp dứt câu, con mèo kia liền nhảy thử lên lần thứ hai, móng vuốt bén nhọn trức tiếp bấu lấy vạt áo của Diệp Tử. Nhánh cây dưới chân không thể chịu nổi trọng lượng của một người một mèo, rốt cuộc không thể trụ nổi nữa mà gãy rời.

Diệp Tử không nắm chắc, từ trên cây ngã thẳng xuống.

Cố Yến đứng dưới gốc cây nhìn lên, thấy một thiếu niên đang lao xuống chỗ mình. Mà gương mặt đó, lại giống y như đúc với gương mặt trong mộng của hắn.

–––––––––––––––

Editor: t thấy có ng lm r, và ad cx đã đăng lên đây r, nhưng mún lết thêm xíu nên đăng thêm, c này vẫn chx có xg, do đi hc bận qá vs lm biếng, t quyết định drop. Mấy ng có bộ nào ưng thì cmt bên dưới, đc thì t sẽ lm. Thank you and I love you <3