Chương 3

Nay đầy tháng e guột t, đăng chúc mừng : ))

––––––––––zô–––––––––––

Diệp Tử như đang ở trong mộng hư ảo, trong mộng, hắn bị người dẫn đi qua cung điện thật dài, đi hành lang có cửa sổ hoa, đến một sân đầy hoa cỏ.

Hắn nhìn thoáng qua không thấy ai, đang nghi hoặc, đột nhiên hắn nghe được tiếng cành cây đứt gãy cách đó không xa.

.

Một đứa bé không đến mười tuổi từ trên cây rơi xuống.

Thân thể phản ứng nhanh hơn não, chờ Diệp Tử phục hồi lại tinh thần, hắn đã bật đến, ôm đứa trẻ kia vào lòng, vững vàng rơi xuống đất.

Vẻ mặt bối rối của đứa trẻ rơi vào trong mắt hắn, hắn nghe thấy bản thân khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Tiểu điện hạ, cẩn thận một chút.”

Diệp Tử bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Hắn mở mắt ra, khôi phục lại tinh thần một lúc.

Hắn chưa từng trải qua cảnh tượng giống như trong mộng, nhưng cũng không xa lạ với người trong mộng kia.

Đó là Cố Yến khi còn nhỏ.

Nhưng khi đó hắn rõ ràng còn chưa tới đây, làm sao gặp được Cố Yến?

Diệp Tử không hiểu tại sao mình lại có một giấc mộng kì lạ như vậy, vừa định ngồi dậy, liền nhìn thấy gương mặt ngủ say của Cố Yến gần trong tấc. Hắn mơ mơ màng màng chớp mắt, tầm mắt di chuyển xuống, mình thấy mình đang gác trên cánh tay Cố Yến, nửa thân trần khuất dưới lớp chăn mỏng.

!!!

Diệp Tử sửng sốt suýt chút nữa bật ra khỏi giường.

Hắn hắn hắn... Hắn biến trở lại hình người??!

Diệp Tử toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm vào mặt Cố Yến, lặng lẽ nhích mông về phía sau một chút, lại nhích một chút...

Cố Yến trong lúc ngủ mơ đột nhiên lẩm bẩm, duỗi tay ra, trực tiếp kéo Diệp Tử vào lòng ngực mình.

?!!!

Đầu Diệp Tử đυ.ng vào ngực Cố Yến, sợ đến mức muốn tắt thở, sững người tại chỗ không dám nhúc nhích. Người bên cạnh hắn mãi vẫn không cử động, Diệp Tử ngẩng đầu nhìn, người nọ vẫn ngủ say như cũ.

Có lẽ là dược hiệu tối qua vẫn chưa hết tác dụng, Cố Yến lúc này chỉ hơi nhíu nhíu mày, hoàn toàn không có biểu hiện tỉnh lại.

Diệp Tử thử đẩy ngực hắn, không di chuyển chút nào.

Tên ma ốm này ở đâu ra nhiều sức lực như vậy?

Như là bị hắn làm phiền, bàn tay Cố Yến trượt xuống eo hắn, đầu ngón tay mát lạnh không bị lớp vải che lại, trực tiếp ấn lên vòng eo thon , nhẹ nhàng xoa nắn từng li từng tí.

Diệp Tử run rẩy, vành tai đỏ hồng, chân mềm nhũn.

Người này bị gì thế, ngủ rồi còn giở trò lưu manh!

Diệp Tử buộc chính mình phải bình tĩnh lại.

Từ khi bị biến thành cỏ, Diệp Tử chưa bao giờ biến trở lại hình người, nhưng nếu có thể biến thành người, hẳn là cũng có thể biến trở lại thành cỏ.

Chỉ cần biến trở lại.

Diệp Tử nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng niệm: Làm ơn cho ta biến trở về đi, cho ta biến trở về đi, làm cho ta trở.......

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, có người nhẹ nhàng gõ cửa: “Vương gia, ngài đã dậy chưa?”

Là giọng nói của lão quản gia.

Giọng nói này vẫn chưa đánh thức Cố Yến hoàn toàn, hắn trong lúc ngủ say nghe thấy gì đó, cánh tay đang ôm Diệp Tử thắt chặt hơn, thậm chí vùi đầu vào cổ Diệp Tử.

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai Diệp Tử, Diệp Tử cảm thấy người mình sắp bốc cháy.

Mau biến trở về đi, mau biến trở về đi mà!!!!

Cho dù là bị phát hiện ra một người không rõ lai lịch đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường Vương gia, hay tiểu tiên thảo Thụy Vương nuôi biến thành người, hắn đều sẽ chết.

Làm ơn biến trở về đi a a a a a a...

Lão quản gia không được đáp lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Lão đi đến trước tấm bình phong, thấp giọng nói: “Vương gia, Thái vương phi đợi ngài đã lâu, hôm qua ngài đã đồng ý cùng nàng lên phố.”

Trong phòng vẫn không có tiếng trả lời, lão quản gia muốn đi vòng qua bình phong, Cố Yến đột nhiên thấp giọng nói: “..... Ta đã biết, đi xuống đi.”

Lão quản gia dừng lại, lên tiếng: “Vâng.”

Cố Yến vẫn không ngồi dậy, nghe thấy lão quản gia đóng cửa rời đi, y kéo chăn trở người lại, tựa hồ muốn tiếp tục ngủ.

Dưới giường, tiểu cỏ xanh bám vào mép giường, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn vô lực trượt toàn thân xuống, nằm trên mặt đất thành hình chữ “đại” (大).

Ngay lúc lão quản gia mở cửa ra, Diệp Tử cuối cùng cũng biến thành tiểu cỏ xanh sau trăm ngàn đắng cay, còn không kịp quay trở về chậu hoa trên bàn làm việc. Cũng may Cố Yến đúng lúc đuổi lão quản gia đi, mới không bị phát hiện.

Một hồi lăn lộn khiến Diệp Tử kiệt sức, chậm rãi chui vào chậu hoa, bới bùn đất lên chôn bản thân lại.

Một lát sau, Cố Yến vẫn còn buồn ngủ ngồi dậy rời khỏi giường.

Ý thức thanh tỉnh lại, Cố Yến nhớ tới dường như mình vừa có một giấc mộng đẹp.

Y nhìn xuống bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, như thể vẫn còn chút cảm giác ấm áp và mềm mại trên đó. Cố Yến nhớ lại làn da mỏng manh và căn bóng trong mộng, vòng eo nhỏ đến mức y chỉ cần một cánh tay cũng có thể ôm trọn, cùng với..... Khuôn mặt khiến hắn nhớ đến phát điên.

Hắn hoàn toàn không có buồn ngủ, ngược lại hoàn toàn tỉnh táo, còn có......

Biểu tình Cố Yến ngưng lại, dưới lớp quần áo mỏng, bộ phận nào đó tinh thần phấn chấn.

Cố Yến đỡ trán, cảm thấy bản thân gần đây đây có chút dục cầu bất mãn, trong mộng làm loại chuyện này không nói, sáng sớm lại vẫn.....

Diệp Tử nằm trong chậu hoa, hồn nhiên không biết Cố Yến suy nghĩ gì. Chỉ thấy người kia sau khi tỉnh lại liền ngồi trên giường ngốc một lúc, sau đó lại nhanh chóng đứng dậy lấy áo khoác choàng lên người, vội vàng vào tịnh thất, như sợ bị ai nhìn thấy.

Trong phòng này không có ai khác ngoài hắn, sao người này lại thẹn thùng như vậy.

Cố Yến rửa mặt đơn giản ở trong tịnh thất(*), một tỳ nữ bưng đồ ăn sáng đến. Cố Yến dùng bữa xong, ngồi trước gương đồng, ánh mắt nhìn qua gương đồng, dừng lại ở tiểu cỏ xanh đang ở trên bàn phía sau.

(*) Tịnh thất: là một am thất nhỏ trong tịnh xá dành cho các cá nhân.

Sau khi tỉnh táo lại, Cố Yến có chút tự trách mình.

Tại sao hắn không làm nhiều hơn trong giấc mộng của mình?

Nếu người nọ thật sự tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường hắn, sao có thể để người ta rời đi dễ dàng như vậy được.

Ít nhất...... Cũng phải ăn được một ít đậu hủ.

Ánh mắt Cố Yến từ từ đánh giá tiểu cỏ xanh, phát hiện ra chút manh mối.

Vẫn như mọi khi, tiểu cỏ xanh nằm trong chậu hoa thong thả vươn cành lá, trông không khác gì đêm hôm qua. Nhưng rễ cây rõ ràng đã bị chôn nông hơn một chút, bụi đất tràn ra từ chậu hoa cũng lộ ra rõ ràng.

Cố Yến thở dài một tiếng, đã quen với kiểu làm việc của tên cẩu thả này rồi.

Mỗi lần chuồn ra khỏi chậu hoa đi chơi, đều không nhớ giải quyết hậu quả, không phải ném phiến lá ở góc tường, cũng là làm rơi một ít đất xung quanh chậu hoa. Nếu không phải Cố Yến giúp hắn dọn dẹp, đứa ngu ngốc này đã bị bọn hạ nhân phát hiện ra mấy lần.

“Vương gia, đã xong rồi ạ.” Tỳ nữ chải tóc cho Cố Yến thấp giọng kéo hắn từ trong suy nghĩ ra.

Cố Yến gật đầu, đứng dậy đi đến bên bàn. Lau sạch đất xung quanh chậu hoa, nhặt bức thư dày cộm đã viết tối hôm qua, dặn dò: “Giao cái này cho quản gia, đại hôn sẽ chuẩn bị như trong này, cố vấn đề gì thì trực tiếp hỏi ta, không thể có sai sót.

“Nô tỳ đã hiểu.”

Cố Yến phân phó xong liền rời đi cùng tỳ nữ, phía trước hắn vừa mới đi, phía sau Diệp Tử đã nhảy ra khỏi chậu hoa.

Hắn ngủ một giấc dậy biến thành người, lại có thể biến trở về thành cỏ, Diệp Tử ngứa ngáy không biết bản thân có thể biến thành người một lần nữa không.

Tuy rằng Diệp Tử sống trong vương phủ mười năm, nhưng thực ra hắn không hề thoải mái như bề ngoài.

Diệp Tử sinh ra trong một gia đình bình thường. Hắn là con một trong nhà, cha mẹ tuy rằng thu nhập không cao nhưng đối xử với hắn rất tốt. Từ nhỏ, hắn luôn cảm thấy hắn hạnh phúc hơn rất nhiều người.

Nhưng hắn không nghĩ trời cao sẽ trêu đùa hắn như vậy.

Những năm đầu hắn không thể biến thành người, tuy rằng có thể rời khỏi chậu đất đi lại, nhưng không thể không có đất và nước trong thời gian dài. Rời khỏi Vương phủ, tại thế giới xa lạ này, đối với hắn chính là đường cùng.

Nhưng bây giờ đã khác.

Nếu hắn có thể biến thành người, điều đó có nghĩa là hắn có thể làm nhiều việc hơn mà trước đây hắn không thể làm được, chẳng hạn như.... Nghĩ cách rời khỏi nơi đây, tìm đường trở về.

Mười năm trôi qua, ý nghĩ muốn quay về của Diệp Tử thực ra không còn mạnh mẽ như những năm trước, nhưng mà nếu không thử, trong hắn sẽ như có một cái nút thắt.

Quan trọng hơn, chỉ cần biến thành người, hắn liền không còn sợ hãi con mèo ngu ngốc ở tiền viện kia!

Khát vọng trả thù mãnh liệt thôi thúc hắn, Diệp Tử đứng ở giữa phòng, nhớ lại dáng vẻ buổi sáng, nghiêm túc tự nhủ: Hãy để ta trở thành người, cho ta biến thành người, cho ta biến...

……

Không có gì xảy ra.

Diệp Tử tức giận dậm dậm rễ cây, sáng nay còn có thể biến, sao đột nhiên bây giờ lại không được. Hắn tức giận đến mức đi đi lại lại trong phòng, còn đại nghịch bất đạo nhảy lên đường Thụy Vương, ngã xuống chăn bông mềm mại lăn qua lộn lại.

Rốt cuộc phải làm sao hắn mới có thể biến thành người, phải làm sao...

Đột nhiên, cành lá nhỏ hiện ra một tia sáng nhỏ mờ nhạt, nhấp nháy vài cái như đom đóm. Diệp Tử dừng lại, ngơ ngác nhìn người hắn biến hoá. Ánh sáng kia giống như nước suối ấm áp, chạy khắp thân thể hắn, bao phủ hắn.

Sau khi ánh sáng mất dần, một thanh niên không mảnh vải che thân quỳ xuống giường, vẻ mặt có phần mờ mịt.

Diệp Tử nhất thời không phản ứng, hắn chớp mắt, cúi đầu nhìn tay mình.

Đôi bàn tay xinh đẹp, trắng nõn thon dài, gần giống như đôi bàn tay trong trí nhớ của hắn, chỉ khác là trên đầu ngón tay có vết chai mờ nhạt, giống như dấu vết do cầm vũ khí lâu năm.

Mái tóc đen như mực xõa xuống, che lại cơ thể trần trụi của hắn.

Diệp Tử nhìn đến chiếc gương đồng gần đó.

Hắn vừa muốn đứng dậy xem bản thân thế nào, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Diệp Tử run cả người, bỗng nhiên nhớ ra, giờ này, chính là lúc hai tỳ nữ chăm sóc hoa và cây cối ra sân tưới hoa.

Diệp Tử thu mình trên giường Cố Yến, nín thở chờ đợi.

Hai tỳ nữ này chỉ đến đây tưới hoa, không có lý do gì đặc biệt, họ không dám tùy ý vào phòng Thụy Vương, chỉ cần hắn không phát ra âm thanh gì.....

Diệp Tử vừa tự an ủi mình xong, liền nghe một tỳ nữ nói: “Hừ, sao tiểu tiên thảo không có ở đây, Vương gia hôm nay không ôm tiểu tiên thảo ra ngoài phơi nắng sao?"

Diệp Tử: “……”

Có người trả lời nàng: “Có lẽ do thái Vương phi hối thúc, đã quên mất.”

“Vào thôi, cái cây nhỏ kia một ngày không phơi nắng lá cây sẽ khô rồi chết mất. ”

Tỳ nữ kia vừa nói vừa đẩy cửa phòng.

Bước vào phòng là tỳ nữ lùn hôm trước giúp Diệp Tử tưới nước, tên là Thu Đường, bị bán vào ương phủ từ nhỏ, hiện giờ vừa mới 15-16 tuổi. Nàng đẩy cửa ra, nhìn xung quanh không thấy chậu hoa quen thuộc, trực tiếp đi vào trong.

Không đợi nàng đi đến bình phong, Diệp Tử ở trong phòng hô lớn: “Ngươi đừng tiến vào!”

.

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Thu Đường: Vương, Vương phi? Σ(⊙▽⊙

Diệp Tử: Ta không phải, ta không có, ngươi nghe ta giải thích……

Thu Đường:??? Vậy tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Diệp Tử:…… À.. Ta là...

Chúc mừng tiểu tiên thảo, Vương phi uy vũ.(chém)

––––––––––––––––––

Edit: bình luận đi nào :)))