Chương 1070: Đại kết cục: Một đời không hối

Chương 1070: Đại kết cục: Một đời không hối

Bách Lý Mân Tu đúng là sống rất tốt, chí ít, lúc nhắm mắt lại, hắn cảm thấy như thế. Tiểu Bạch cũng không sống được quá lâu, sau khi rời khỏi Thần Điện, thân thể hắn ngày càng sa sút, lần trở về từ cõi chết kia đã móc rỗng thân thể hắn, hắn chỉ có thể quanh năm làm bạn với thuốc thang, nhưng may mà điều này đối với Hoa Phi mà nói cũng không quá khó khăn, nàng ta chiếu cố hắn vô cùng tri kỷ. Nàng tỉ mỉ chăm lo ăn uống cho hắn, thay hắn điều dưỡng.

Bọn họ lựa chọn ở lại một ngọn núi. Một năm rồi lại một năm. Tiểu Bạch vẫn không thể sống qua trời đông năm đó. Hoa Phi ôm hắn, nhưng bát thuốc cuối cùng này hắn không thể uống vào được, bàn tay cầm bát thuốc của nàng đều đang run rẩy, nàng tựa hồ có linh cảm gì đó. Khi đó, trong ánh mắt Bách Lý Mân Tu đã không hề tức giận, thân thể hắn dần trở nên lạnh giá.

Hoa Phi lập tức khóc to, nước mắt ấm áp từng giọt rơi trên mặt hắn.

Trước khi rời khỏi nhân thế, Bách Lý Mân Tu nói một câu: "Thật xin lỗi."

Thật xin lỗi. Thật xin lỗi..

Hoa Phi ôm hắn càng chặt, những năm này, nàng bồi bạn bên hắn, nhưng lại chưa từng đi vào trong lòng hắn, bọn họ giống như bạn bè sưởi ấm lẫn nhau mà thôi, thế nhưng nàng đã không để ý nữa, chỉ cần có thể bồi tiếp hắn là tốt rồi. Nàng biết rõ, triệt để loại bỏ hình ảnh Hàn Phỉ trong lòng chính là triệt để hủy hoại hắn, cho nên nàng chưa bao giờ dám đòi hỏi, chỉ cầu bồi tiếp bên cạnh hắn mà thôi, dù có phải chết.

"Không cần nói xin lỗi, hết thảy đều là ta cam tâm tình nguyện."

Bách Lý Mân Tu nhẹ nhàng câu lên khóe môi, chăm chú nhìn nàng, nói: "Ta nợ ngươi, đời sau.. xin bù đắp."

Đời này của hắn, người thua thiệt nhất, chính là nàng. Thế nhưng cả đời này, tình yêu của hắn chỉ dành cho một nữ nhân duy nhất, tên là Hàn Phỉ, không thể dành cho người khác nửa phần tình cảm. Vì thế chỉ đành xin lỗi, cũng chỉ có thể xin lỗi. Cả đời này không thể hồi báo, nếu như có kiếp sau, sẽ báo đáp cho nàng.

Hoa Phi nhắm mắt, đáp: "Được. Nhớ kỹ ngươi đáp ứng ta, ngươi nhất định phải tìm tới ta, nhất định.."

"Được.."

Sau đó, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt. Hoa Phi ôm thi thể hắn rất lâu, mãi đến khi nó trở nên lạnh ngắt, nàng mới chậm rãi thả xuống, sau đó cầm một chén thuốc khác trên bàn, một hơi uống cạn, nhìn khuôn mặt đã không còn sinh cơ của hắn, nhẹ nhàng nói: "Nhớ kỹ, đời sau, nhất định phải bù đắp cho ta."

Nàng nằm bên cạnh hắn, cầm tay hắn, một tia huyết dịch từ khóe miệng tuôn ra, nàng đau dớn 'a' một tiếng, cuối cùng nhắm mắt lại. Chỉ là hai bàn tay nắm chặt lấy nhau kia, chưa từng buông ra. Mà ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi trắng xóa.

Rất lâu sau đó, thi thể của họ mới bị phát hiện, lại không hề hư thối, có người mai táng cho họ ở trên núi tuyết, lập một bia mộ vô danh. Nàng coi như thực hiện được mục tiêu của mình, cùng hắn sinh tử gắn bó.

Một mảnh thái bình thịnh thế này ròng rã kéo dài trên trăm năm, cũng trở thành thời đại được hậu thế ghi chép lại trong vô số sách sử, là thời đại bách tính hạnh phúc nhất. Không có phân tranh, không có chiến loạn, có chỉ hòa bình và tín ngưỡng ôn hòa.

Một hồi đại chiến năm đó giống như một giấc mộng vậy, mà những người được dân chúng không ngừng ca tụng, đã từ từ rời đi, biến mất khỏi nhân thế.

Trên sườn núi, từng hàng mộ bia chỉnh tề, lúc còn sống bọn họ kề vai chiến đấu, chết rồi cũng trở thành đồng bạn bên nhau.

Sau khi đưa tiễn người cuối cùng, Hàn Phỉ cùng Tần Triệt gọi tất cả các con đến trước mặt. Lúc này, An Sinh đã trở thành cha của hai đứa bé, cũng trở thành một người có thể đảm đương. Tinh Lạc Lạc gả cho An Sinh làm một hiền thê lương mẫu, cũng là trợ thủ đắc lực cho chồng.

Tiếu Tiếu cũng lớn lên, tìm được lang quân như ý, thành một mẫu thân. Con trai của Biên Dực và Hương Ngưng cũng trở thành Ma Vương lại hại nhất Ma Tộc, thay thế phụ thân chưởng quản toàn bộ Ma Tộc. Những đứa trẻ này đều đã lớn lên, cũng có con của mình, có một gia đình riêng.

Hàn Phỉ rất vui mừng, dáng vẻ của nàng từ tám năm trước sau khi tỉnh lại chưa bao giờ có bất kỳ biến hóa nào, thời gian dường như đã lãng quên hai người họ.

Hàn Phỉ chậm rãi nói: "Hiện tại, chúng ta cũng nên đi rồi."

Tất cả mọi người đều cố gắng nhịn xuống nước mắt, đúng vậy a, bọn họ đã lớn lên, cũng sớm nên đối mặt với kết quả này.

"Sau này, các ngươi cố gắng chăm sóc chính mình." Hàn Phỉ khẽ cười nói.

Nước mắt, vẫn không chống đỡ được, Tiếu Tiếu giống như tiểu cô nương năm đó, lôi kéo tay áo mẫu thân, hô: "Mẫu thân, đừng đi, van cầu người, không cần đi, đừng bỏ lại chúng con."

Hàn Phỉ sờ sờ mặt nàng, nói: "Ngoan, Tiếu Tiếu không khóc a, hiện tại con đã có người bầu bạn, không khóc."

Tiếu Tiếu khóc đến khàn giọng, nhưng vẫn chậm rãi buông tay ra, nàng biết mình không thể ngăn cản.

Hàn Phỉ nghe thấy, bên tai mình có một giọng nói âm già nua đang thì thầm.

【Đã đến giờ)

Đúng vậy, đã đến giờ, thời gian trộm được những năm này, cũng cuối cùng kết thúc.

Hàn Phỉ nhìn bọn trẻ một chút, liền đi về phía Tần Triệt, rúc vào trong l*иg ngực của hắn, vành mắt hồng lên.

Tần Triệt trầm thấp hỏi: "Khổ sở sao?"

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Khổ sở."

"Ngoan, bọn chúng sẽ sống tốt thôi."

"Ừm."

"Ta sẽ bồi tiếp nàng."

"Được."

"Đừng sợ."

"Ta chưa bao giờ sợ."

"Ừm."

"A Triệt, ta còn chưa từng nói rằng, ta yêu chàng."

Tần Triệt sững sờ một hồi.

Hàn Phỉ vừa khóc vừa khẽ nói: "Cùng chàng quen biết, ta dứt khoát, cùng chàng nắm tay, ta dứt khoát, trao tình yêu cùng chàng, ta, dứt khoát."

Hắn đột nhiên ôm lấy Hàn Phỉ, rất căng rất chặt.

Hắn nhắm mắt, khàn giọng nói: "Ta, luôn yêu nàng như lúc ban đầu, đời này bất diệt."

Tam sinh tam thế, hắn và nàng luôn dây dưa không rõ. Thành thần, thành ma, trưởng thành, đều chẳng qua là trong một cái chớp mắt, bao nhiêu đau khổ trong quá khứ, bọn họ nhất nhất vượt qua. Nếu có đối phương ở bên cạnh, vậy thì cái chết cũng không hề đáng sợ. Họ thản nhiên đối mặt.

Tiếu Tiếu khóc ngã vào lòng ca ca, nhìn cha mẹ dần rời xa mình mà đi. Cuối cùng, bóng dáng hai người dần biến mất trước mắt bọn nhỏ. Mà giữa bầu trời, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống, thân ảnh hai người từ từ biến mất giống tỏa ra một vòng ánh sáng. Một tiếng thở dài xa xôi vang vọng thiên địa.

"Thần thể phá toái, hóa thành gió mây mưa tuyết, thủ hộ một mảnh đại địa này."

Thì ra, vào tám năm trước, bọn họ cũng không hề phục sinh. Những năm này chẳng qua là bọn họ đã tiêu hao hết một chút lực lượng cuối cùng để hiện hóa ra thân ảnh. Giống như thật sự tồn tại. Tại sao phải cố chấp sống lại như vậy? Đại khái là bởi vì.. Bọn họ không bỏ được bạn bè, không bỏ được hai đứa trẻ, không thể nhìn thấy mọi người khổ sở, vì thế họ làm giao dịch cùng Thiên Đạo, dùng tất cả lực lượng còn sót lại chế tạo ra cảnh tượng giả dối, vờ rằng mình phục sinh, mãi đến khi những đồng bạn của họ an tâm ra đi, mãi đến tận những đứa trẻ của họ có thể một mình chống đỡ một phương. Vì vậy những năm này.. Bọn họ mới không già đi. Đợi đến khi lượng bị tiêu hao hết, bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Hiện tại, thời gian đã đến.

Trong một khắc trước khi hoàn toàn biến mất kia, một giọt nước mắt của Hàn Phỉ chậm rãi rơi xuống.

Tới đây một đời, nàng, không hối hận.

Toàn văn xong.