Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô nương bình thường đều ưa thích son phấn bột nước, quyết tâm tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa. Ấn Hoan lại yêu thích đao kiếm, lập chí đi khắp Nam Bắc học hỏi cho bằng hết võ công trong thiên hạ. N …
Xem Thêm

“Vậy sao? Cũng tốt, Hoàng thượng có nhãn lực tốt như vậy, lần này ngự giá thân chinh Thương Lang quốc, chắc chắn có thể vừa đánh đã thắng, khải hoàn trở về, hiện giờ vi thần chúc mừng Hoàng thượng trước.”

“Sao Hoàng thúc lại biết việc này?” Hoàng Phủ Thao sửng sốt, tiếp theo vội vàng giải thích. “Đó chẳng qua là do đám cựu thần Ban Lỗ ngu ngốc kia nói xằng nói xiên, nhưng mà ta cũng không có đồng ý.”

“Một khi đã như vậy, kể từ giờ, tốt nhất là ngài nên bắt đầu tự suy nghĩ.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt có điều ngụ ý.

“Suy nghĩ cái gì?”

“Suy nghĩ xem nên làm thế nào để đối phó đám cựu thần kia.” Chắp tay sau lưng, đôi mắt sâu thẳm mênh mông gợn sóng, chậm rãi lộ ra ý cười.

“Trận đánh Thương Lang, tấu sớ dâng lên đã mấy ngày, ngài lại chậm chạp không phúc đáp, hai hôm nay lại ‘viện cớ’ thân thể vi thần bệnh nhẹ mà ở lại Vương phủ không về. Nghĩ đến tình nghĩa đồng liêu, nửa canh giờ trước, Ban đại nhân đã dẫn theo một nhóm cựu thần tới thăm hỏi vi thần, thuận tiện lĩnh tấu sớ gấp, hiện giờ đang ở trong sảnh, chờ ngài cùng thương lượng việc này.”

“Cái gì?” Không ngờ đám người Ban Lỗ lại đuổi tới tận đây, Hoàng Phủ Thao tức giận tới nỗi kêu oa oa. “Đám người kia ngay cả nơi này cũng không buông tha, ta mới không gặp!”

“Hoàng thái hậu cũng tới.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhàn nhạt bổ sung.

Lúc này, người nào đó không rên một tiếng, chỉ có sắc mặt trở nên bi thảm vô cùng.

Thân là Hoàng thượng, trên đời này y là lớn nhất, theo lý mà nói, y hẳn không có gì phải sợ, nhưng cố tình, y lại sợ nữ nhân khóc. Vừa khéo, mẫu thân y rất thích khóc, hơn nữa, đã khóc lên là trời long đất lở không dứt. Mấy ngày nay, y vì trốn đám lão tặc kia mà bơi tới nơi này, bà lại dẫn theo đám Ban Lỗ chạy tới, đây là tuyên bố muốn bắt người sao? Biến sắc, không nói hai lời, lập tức vận công đề khí, ngay lúc y tính nhảy lên đầu cành bỏ trốn thì hai cung nữ đã im hơi lặng tiếng xuất hiện hai bên y. Cả hai mỗi người một bên, nhẹ nhàng dìu tay y, khiến y trong nháy mắt không thể động đậy, có chạy đằng trời.

“Hoàng thượng cát tường.” Hai cung nữ mỉm cười rạng rỡ, cung kính đúng mực mà cúi chào Hoàng Phủ Thao.

“Nô tài to gan, dám vô lễ với Trẫm! Còn không mau buông Trẫm ra!” Phát hiện hai nha hoàn này chính là tỳ nữ bên người Hoàng thái hậu, Hoàng Phủ Thao lập tức thầm kêu không ổn, ngoài mặt lại làm ra bộ dáng nghiêm nghị.

“Nô tỳ mạo phạm Thánh thượng, tội đáng muốn chết, có điều Hoàng thái hậu cho mời, thỉnh ngài trước tiên vẫn nên theo nô tì đi thôi.” Hai người chẳng những không sợ, không ngại, không buông tay, mà còn cuốn chặt hơn.

Mắt thấy mình chạy trốn thất bại, Hoàng Phủ Thao vội tìm viện binh. “Hoàng thúc, người đừng khoanh tay đứng nhìn chứ, mau tới cứu ta đi!”

“Hoàng thái hậu cho mời, Hoàng thượng nên đi thì tốt hơn.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mỉm cười, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa từng nhúc nhích. “Mặt khác, cho dù là ở phủ đệ của vi thần, xin ngài cũng đừng quên thân phận, sau này vạn lần đừng bỏ mặc hộ vệ bên người, một mình đi dạo chơi khắp nơi. Nếu không, sau này có xảy ra chuyện gì, vi thần thực sự là lực bất tòng tâm.” Hắn chân thành khuyên can, trong mắt lại tràn ngập nghiêm khắc.

Lúc này, Hoàng Phủ Thao mới hiểu, rõ ràng hai cung nữ này là do Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mang đến.

“Hoàng thúc, bỏ lại hộ vệ đùa loạn khắp nơi là ta không tốt, lần sau ta không dám nữa, người không thể ——”

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẻ mặt ôn hòa cắt ngang.

“Hoàng thượng có thể ghi nhớ dạy dỗ là rất tốt, vậy cung thỉnh Hoàng thượng đi thong thả, thứ cho vi thần không tiễn.” Nói xong, hắn ngoảnh về phía hai cung nữ gật đầu, nhận được chỉ thị, hai cung nữ vội vàng cúi chào.

“Nô tỳ cảm tạ Vương gia dẫn đường, nô tỳ xin phép lui xuống.”

‘Xách’ theo đương kim Thánh thượng của Kim Huyễn Vương triều, hai người không dám chậm trễ, lập tức chạy như bay về phía đại sảnh.

Mấy đóa hoa đào hồng tươi bồng bềnh rơi xuống nơi ba người vừa mới rời đi, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đứng im tại chỗ, không đi ngay mà quay đầu, nhìn đại thụ Ấn Hoan mới ẩn nấp như có điều suy nghĩ.

Mỹ nhân tuyệt sắc mặc dù không nhiều, cũng không đáng làm người ta kinh ngạc, nhưng nếu là một mỹ nhân thông tuệ hơn người, biết che giấu hơi thở thì lại đáng giá để người ta phải suy nghĩ.

Nhìn phòng bếp đang lượn lờ khói ở nơi xa xa, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi nghiền ngẫm thì thầm. “Ấn Hoan… Phải không?”

Bởi vì Hoàng thái thậu và đoàn người Ban Lỗ viếng thăm không báo trước, cả tòa Vương phủ cơ hồ là vội tới muốn lật.

Tiền uyển, nô tỳ đang cấp tốc xuyên qua hành lang gấp khúc, vội vàng dâng nước trà và điểm tâm, đầu khác ở phòng bếp, lại càng thêm bận tới người ngã ngựa đổ.

Dưới sự chỉ huy của Lôi đại nương, mọi người không khỏi ba chân bốn cẳng đem hết bản lãnh, một người làm ba người ăn, xào nấu từng phần thức ăn khéo léo ngon miệng, vội vàng sai người khác mang lên.

Trong lúc bận rộn, ngày qua đêm xuống, bữa tối rốt cuộc cũng chấm dứt, sau khi kéo thân thể mệt mỏi thu dọn sạch sẽ nhà bếp, mọi người, bao gồm Lôi đại nương về phòng nghỉ ngơi sớm, chưa đến giờ Hợi, hậu uyển đã là một mảng im ắng. Ngay lúc này, Ấn Hoan đẩy cửa phòng ra, đề khí nhảy lên mái hiên.

Thừa dịp ánh trăng nhàn nhạt, nàng nhẹ nhàng, linh hoạt tựa như chim Yến, nhanh chóng lên xuống mái hiên cao thấp, không chút do dự nhắm hướng Đông - Di Phẩm lâu nơi ở của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mà đi.

Tiếng gió phần phật, vạn vật trôi đi cực nhanh bên khóe mắt, dọc theo đường đi, nàng quen thuộc, khéo léo tránh thoát toàn bộ Thị vệ tuần tra. Mãi cho đến khi liếc thấy trong tiểu đình xa xa có bóng dáng hai người, mới thu khí đan điền, nhẹ nhàng hạ xuống phía sau một khối đá lớn.

Giày nhỏ xanh nhạt khẽ bước, từ đầu tới cuối không chút tiếng động.

Dựa vào tảng đá che phủ, đôi mắt trong vắt lướt qua Hoàng Phủ Thao cạnh lan can điêu khắc, trực tiếp nhìn vào người khác, một nam tử diện mạo tuấn mỹ.

Hắn hẳn là Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.

Nàng vào phủ, chợt nghe nói hắn nhiễm phong hàn, bị bệnh liệt giường, bởi vậy không thể nhìn thấy hắn, buổi sáng cách ngày, đương kim Hoàng thượng lại dẫn Ngự y vào phủ chữa bệnh cho hắn.

Xem ra y thuật của Ngự y kia không tồi, không quá ba ngày, bệnh nhân như hắn lại có thể ra hóng gió, ngắm trăng, sắc mặt hồng hào, giống như đời này chưa từng một lần sinh bệnh.

Lúc này, hắn ngồi ngay ngắn trên ghế tử đàn khắc hoa, tay cầm quyển sách đọc chăm chú, bên cạnh hắn, Hoàng Phủ Thao dựa vào lan can ngắm trăng. Hai người một thân tôn quý, nhưng không có bất kì ai hầu hạ bên người, hiển nhiên là muốn ở một mình, trong Cúc Hoan đình, Hoàng Phủ Thao bỗng nhiên đánh vỡ yên lặng —— “Hoàng thúc, không lẽ ngay cả người cũng cho rằng ta nên ngự giá thân chinh?”

Xưng hô của Hoàng thượng đối với hắn, chứng tỏ nàng đoán không lầm.

“Đối với việc này, vi thần không có ý kiến.”

“Gạt người! Người rõ ràng đứng về phía mấy lão tặc kia, hôm nay còn để cho tỳ nữ của mẫu hậu mang ta đi.” Nắm chặt tay, y nổi giận đùng đùng bước đến cạnh bàn đá.

“Hoàng thượng, tình cảnh này, ngài không nghĩ là im lặng còn hơn lên tiếng sao?” Ánh mắt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không dời khỏi quyển sách cầm trên tay, chỉ thản nhiên khuyên nhủ.

“Không, ta càng muốn nói! Nếu không nói với người, trên đời này ta còn có thể nói với ai? Ta đã sớm phát hiện đám lão tặc Ban Lỗ kia không muốn thấy ta sống tốt. Từ khi ta đăng cơ tới nay, đã nhiều lần tìm tới ta gây phiền toái, giờ lại muốn ta ngự giá thân chinh, ta mới mấy tuổi, họ đã vội ước chi ta trẻ tuổi chết sớm, ta rốt cuộc đắc tội bọn họ chỗ nào?

“Ngài quá lo lắng, Ban đại nhân chỉ đơn thuần suy nghĩ cho chúng ta.”

“Nghĩ cái rắm, đám lão tặc kia ăn no không có chuyện làm, cả ngày nghĩ kế hại ta! Thương lang quốc kia đất rộng biết bao nhiêu? Chỉ một Kim Huyễn vương triều mà ta đã cai quản không xong, thêm một Thương Lang quốc nữa, chẳng phải là muốn là đoản mệnh ư?”

Thêm Bình Luận