Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô nương bình thường đều ưa thích son phấn bột nước, quyết tâm tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa. Ấn Hoan lại yêu thích đao kiếm, lập chí đi khắp Nam Bắc học hỏi cho bằng hết võ công trong thiên hạ. N …
Xem Thêm

Edit:Mèo Mạnh Mẽ

Trong kinh thành, nói đến gian khách sạn cao cấp nhất, nếu không phải là Phú Quý lâu kia thì nơi đâu có thể hơn. Mặt tiền lộng lẫy, món ăn xuất sắc, tiểu nhị được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến một năm, đã khiến Phú Quý lâu trở thành khách sạn lớn số một ở kinh thành. Nhân sĩ kinh thành, thương nhân từ Nam chí Bắc không có ai là không muốn được tới Phú Quý lâu ăn uống một lần.

Nhưng Phú Quý, phú quý, tên như ý nghĩa, chi phí hiển nhiên cũng không hề tầm thường. Nếu không phải là phú thương, quan to hay kẻ quyền thế, người bình thường chỉ sợ ngay cả cửa lớn Phú Quý lâu cũng chẳng dám bước qua.

Thế mà hôm nay, có hai người khoác Bố Y - dường như là hai ông cháu, ăn mặc còn nghèo nàn hơn những kẻ gia cảnh bình thường, lại dám lớn mật như vậy, lần lượt vượt qua cửa cao ba tấc kia.

Nếu là bình thường thì hai người đã sớm bị tiểu nhị ngăn cản ở cửa, cho dù có mặt dày vào cửa chỉ sợ cũng không tránh được phải bị những kẻ tự cho mình là vương công quý tộc cao quý chế nhạo một phen. Nhưng mãi cho đến khi hai ông cháu kia bước lên thang gỗ, đi vào một gian phòng trang nhã ở lầu hai, trong Phú Quý lâu vẫn là một mảng im ắng.

Hóa ra hai ông cháu nọ tuy ăn mặc bình thường, nhưng cô cháu gái đi theo sau ông lão tuổi thất tuần kia thì tuyệt đối không hề tầm thường! Đôi mày duyên dáng như vầng trăng, không vẽ mà đẹp, cái miệng nhỏ nhắn khéo léo như củ ấu không tô điểm mà vẫn đỏ thắm, đôi mắt như vì sao trong đêm đông, như làn thu thủy, rực rỡ mà liễm diễm, cái mũi nhỏ thẳng thanh tú như viên ngọc đẹp, mà so với ngọc lại càng tinh tế hơn, thêm vào đó là da thịt trắng nõn như sương tuyết, nếu lấy quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không quá đáng chút nào.

Chẳng qua, ánh mắt và vùng giữa trán thiếu nữ lộ ra vẻ nghiêm nghị, anh khí, trong lúc giơ tay nhấc chân lại mơ hồ tản ra sự lạnh nhạt không nói nên lời. Bọn nam tử bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tuy tâm trí đều hướng về nàng nhưng cũng chỉ dám đứng xa ngắm nhìn chứ không dám khinh nhờn.

Lúc này, thiếu nữ - Ấn Hoan đã theo sau ông lão đi tới căn nhã gian cạnh lan can. Một làn gió mát đúng lúc thổi tới, khiến mái tóc đen và ống tay áo nàng phất lên nhẹ nhàng tung bay, càng làm cho vẻ quyến rũ, phong tình của nàng tăng lên, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc tán thán. Nhưng nàng lại không để ý đến việc đó, vừa vào ngồi liền bắt đầu khuyên: “Sư Phụ, thảo dược cũng đã bán xong, chúng ta nên nhanh chóng trở về cốc mới đúng.” Thì ra thiếu nữ cũng không phải là cháu gái ông lão, mà là đồ đệ của ông.

“Không vội” Ấn Phong khí định thần nhàn khoát tay áo. “Con xem kinh thành này quả là náo nhiệt, mới sáng tinh mơ trên đường đã đầy ắp người, nghe nói tối nay còn có hội chùa đấy, chúng ta khó được tới kinh thành một chuyến, đương nhiên không thể bỏ lỡ chuyện tốt bực này.”

Người như ông, cái gì cũng không thích, lại thích náo nhiệt, hôm nay gần đến ngày Tết, Kim Huyễn vương triều một khung cảnh vui mừng, vừa gõ chiêng vừa đánh trống, không chỗ nào mà không náo nhiệt, mới chơi có hai ngày thì làm sao mà ông đã nghiền. Tối nay đi dạo hội chùa xong, sang ngày mai ông còn muốn chạy đi nhìn thứ này thứ nọ một chút đấy.

“Tâm nhi và Hỉ nhi còn ở trong cốc.” Thầy trò làm bạn mười năm, sao nàng có thể không hiểu cá tính ham chơi của người, nếu theo ông cụ làm ẩu như thế chỉ sợ năm nay cũng trôi qua luôn. Bọn họ còn chưa bước ra cổng kinh thành, bởi chuyện lần này mới làm xong, nàng tìm lí do thúc giục ông.

“Vậy thì sao?” Ấn Phong mới lơ đễnh.

“Họ không biết võ công.” Nàng nói ra trọng điểm.

“Hai tiểu nha đầu kia đúng là không biết võ công, nhưng mà một đứa sức lực vô cùng lớn, chỉ cần một nắm đấm là có thể đánh chết cả một con gấu, đứa khác lại biết bói toán, am hiểu xu cát tị hung, có chỗ nào cần người lo lắng?” Ấn Phong vẫn thờ ơ. Ông vuốt râu dài, lúc thì nhìn gian hàng nhỏ trên đường rao hàng, lúc lại quay đầu tìm kiếm bóng dáng tiểu nhị, loay hoay cực kì vui vẻ, rõ ràng không muốn nghe lời khuyên của nàng.

(*)Xu cát tị hung: Theo may mắn, tránh nguy hiểm.

Mắt thấy sư phụ dường như quyết tâm muốn ở lại kinh thành, Ấn Hoan không khỏi thầm thở dài.

Khác hẳn với cá tính của sư phụ, nàng từ nhỏ đã không thích náo nhiệt, năm trước mua sắm đồ Tết, đều là do Ấn Tâm và Ấn Hỉ xuất cốc với ông, mà năm nay sư phụ lại kiên quyết muốn nàng đi cùng.

Có câu nói sư mệnh nan vi, mặc dù nàng không muốn nhưng cũng không cách nào từ chối, chỉ là kinh thành náo nhiệt này thật sự không hợp với tính cách của nàng, thừa dịp bữa cơm này, nàng phải bàn bạc kĩ hơn, nghĩ biện pháp khuyên sư phụ trở về Tiếu Tiếu cốc mới được. Lông mi dài hơi khép, đang lúc Ấn Hoan nghĩ nên bắt đầu kế hoạch, thì tiểu nhị cũng đỏ mặt đến hỏi thức ăn rồi.

Chạy bàn ở Phú Quý lâu năm năm, kiểu mỹ nhân nào hắn cũng đều đã gặp qua, nhưng yên tĩnh mà tao nhã như đóa hoa lan trong u cốc, lạnh lùng như sương tuyết giống mỹ nhân trước mắt, hắn thật đúng là lần đầu tiên được gặp. Thân là nam tử, mỹ nhân như thế gần ngay trong gang tấc, hắn thật sự khó mà thơ ơ, càng không cần phải nói trên người tiểu mỹ nhân này có một làn hương hoa mai thanh lãnh.

Tiểu nhị vừa rót nước trà, vừa say mê ngửi mùi hương, kết quả mất tập trung, bình sắt trong tay mất chính xác, mắt thấy nước trà nóng hổi sắp vẩy lên tay nhỏ trắng như tuyết, nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, tay nhỏ lại không báo trước dời đi, hướng về phía ống đũa rút ra một cây đũa trúc

Vèo! Cùng với động tác không kịp nhìn thấy là một âm thanh xé gió, đường phố bên dưới Phú Quý lâu, một tên nam tử trong nháy mắt ôm lấy tay kêu lên một tiếng đau đớn, túi tiền nắm trong tay, loảng xoảng một tiếng rơi xuống mặt đường đá, không ít người đi đường vội vàng quay đầu lại, trong đó có một nam tử ăn mặc giống thương nhân, nhận ra túi tiền trên mặt đường đá kia là của mình, sắc mặt lập tức trầm xuống, vội vàng túm lấy cổ áo tên nam tử kia mà chất vấn.

Trên đường phố bởi vì bất thình lình xảy ra sự việc này, lại càng thêm ồn ào, náo động, không ít người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai người nọ, nghị luận ầm ĩ, lại không có ai chú ý, nằm trên đường đá là một cây đũa trúc.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Cô nương, người không sao chứ?” Trên Phú Quý lâu, tiểu nhị lại bị sơ suất của bản thân làm cho sợ hãi, giơ bình sắt lên, cuống quýt giẫm chân tại chỗ.

“Ta không sao”. Ấn Hoan lạnh nhạt liếc tiểu nhị một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo không có vẻ đau đớn. Đôi tay nhỏ nhắn trắng tựa tuyết đặt trên bàn vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không đỏ cũng không sưng, tiểu nhị thấy vậy vừa sợ vừa nghi hoặc.

“Thật, thật không có việc gì? Nhưng tôi mới vừa --- ”

“Thiếu chút nữa đã như thế, thiếu chút nữa đã như thế!” Ấn Phong cười hì hì nói chen vào. “Ta nói tiểu nhị à, lão già ta đói bụng, ngươi nhanh nhanh mang món ăn thượng hạng lên đi, lão đây không ăn kiêng, cứ việc bưng toàn bộ món ăn ngon nhất tốt nhất nơi này của các ngươi lên đi!” Cốp một tiếng, vài thỏi bạc bị ném lên bàn.

Nhìn bạc trắng bóng kia, tiểu nhị đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt mày liền hớn hở lên.

Không nhìn ra, hai ông cháu ăn mặc như thế này, lại rộng rãi như vậy, hắn phải tiếp đón nồng nhiệt mới được.

“Được! Lập tức tới ngay, xin ông cháu ngài chờ một chút!” Thu bạc vào, tiểu nhị cũng không quan tâm vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vội vã xuống lấy thức ăn cho khách.

Nghĩ đến thức ăn ngon sẽ lên bàn ngay lập tức, Ấn Phong càng vui vẻ, quay đầu đi nhìn tòa phủ đệ hoa lệ xa xa ngoài cửa sổ một lát, rảnh rỗi không có việc gì, lại đột nhiên hỏi: “Ta nói, Hoan Nhi à, con có biết tòa phủ đệ này là của ai không?” Nhãn lực Ấn Hoan vô cùng tốt, liếc nhìn theo hướng ngón trỏ một cái, liền đã rõ ràng.

“Phủ Duệ Vương gia” nàng lạnh nhạt nói.

Hai ngày nay, nàng theo Sư Phụ chạy ngược chạy xuôi trong kinh thành, đối với địa lí ở đây, đại khái hiểu biết một chút, mặc dù không tới mức tỉ mỉ cặn kẽ, nhưng đi qua chỗ nào, nàng sẽ không quên.

Thêm Bình Luận