Chương 1
“Một ngày rực sáng, mỉm cười chào nắng
Phía trước con đường, ta cần đi còn xa lắm
Một bầu trời mới, cùng bạn bè tôi
Dốc hết sức mình cho cuộc chơi này
Để được bừng lên giữa bao người
Vượt ngàn gian khó, khám phá nào
Để ta mạnh mẽ chưa bao giờ thấy
Hãy hãy bước vào cuộc vui
Kìa ngàn đồi núi, gió mây, biển sóng thử thách bủa vây trên đầu
Hết dốc rồi nhìn lên.”
Huỳnh Hiểu cất vang khúc hát “ Ngày mai”, tâm trạng vô cùng hào hứng. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng rời cô nhi viện, thực hiện cuộc sống riêng của mình. Những chú chim hót vang động viên nàng bước tiếp trên con đường đã chọn.
Bỗng có ai chặn đường nàng. Huỳnh Hiểu giật mình hoảng hốt. Sinh vật kì quái gì đây, trông nó người không ra người, méo mó dị dạng và vô cùng ảo mờ. Nàng dụi dụi mắt, trời ạ, vẫn là con đó. Xem ra hôm nay nàng tèo rồi. Sợ quá, Huỳnh Hiểu hét ầm lên :
-Maaaaaaaaa.
- Im ngay- Sinh vật lạ quát.
Nàng liền ngậm chặt miệng lại. Nàng chưa muốn chết nên ngoan ngoãn nghe lời con quỷ này.
-Ngươi có một nhiệm vụ phải làm. Lập tức theo ta.
Nàng mếu máo:
-Ta có quen biết gì ngươi đâu sao nhận việc từ ngươi được?
-Ngươi phải đi…Bằng không…-Nó làm động tác cắt cổ khiến nàng lập tức gật đầu.
Cái con đáng sợ đấy kéo tay Huỳnh Hiểu. “ Bùm”. Nàng hiện ở một nơi có phong cảnh hữu tình. Hồ sen nước trong xanh, từng cành liễu rủ xuống như người thiếu nữ mềm mại, yểu điệu, đẹp đến nỗi nàng phải thốt lên :
-Đẹp quá.
-Đây là nơi ngươi sẽ làm việc. Phải nhớ hoàn thành tốt nhiệm vụ, không được lười biếng sơ suất.
Lão quái dị lên tiếng phá tan mộng đẹp của nàng.
-Khoan, mi chưa nói ta phải làm gì.-Nàng giơ tay có ý kiến.
-Ừ ta quên mất. Đây là Nhân quốc, ngươi đang ở phủ của Tiêu Dao Vương Mộ Dung Phong. Hắn là đệ nhất mĩ nam Nhân quốc, khoảng 25 tuổi.
Nghe thấy chữ “ đệ nhất mĩ nam” Huỳnh Hiểu không khỏi vui mừng, có thể ngắm trai đẹp luôn là ước mơ của nàng. Thấy nàng sắp rỏ nước dãi đến nơi, tên kia vội đập cho nàng một câu:
-Nhưng hắn là tiểu ngốc tử, tuy lớn vậy rồi nhưng đầu óc chỉ như trẻ 5 tuổi. Ngươi công việc chính là chăm sóc hắn, trông nom hắn thật chu đáo.
-Sao ngươi không nói luôn là ta làm bảo mẫu cho hắn đi? Thế lương bao nhiêu?
-Đáng lẽ hôm nay ngươi không còn mạng mà về, ta thương tình cứu ngươi, cho ngươi một cuộc sống tốt, công việc ổn định, không phải lo ăn ở, mà còn đòi hỏi? Ngươi chán sống rồi hả?- Hắn trừng mắt nhìn nàng.
Huỳnh Hiểu toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ nàng phải cảm ơn hắn sao? Nàng im miệng, ấm ức nhìn hắn. Thôi, con người thấp bé nhẹ cân, lời nói không có trọng lượng như nàng tốt nhất nên nghe lời hắn.
“ Bùm”. Hắn biến mất. Ây, nhưng nàng chưa có hỏi đường hắn mà. Huỳnh Hiểu dương con mắt oán hận nhìn bầu trời :
-Cái tên chết tiệt kia, mi vứt ta ở nơi quỷ không hay thế này hả? Mi cứ chờ đấy.