Vương Gia Giá Lâm

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chắc có lẽ định mệnh đã mang hắn đến bên cô như một sự tình cờ, vì hắn được biết đến là một vương gia của thời kì cổ đại. Cô cũng vì muốn hắn không đi lung tung hoặc có thể …
Xem Thêm

“Không còn kịp rồi, bổn vương ra lệnh cho cô nhanh chóng đạp cái phương tiện giao thông kỳ quái không tên tồn tại trên thế giới này của cô, đưa bổn vương đi bệnh viện!”

“Đó là xe đạp, không phải là cái gì kỳ quái . . . Được được được, tôi lập tức chở anh đi.” Nói xong, cô lập tức hướng đại sảnh, lại bị anh một phát bắt được đuôi ngựa trên đầu kéo về.

“A. . . . . . Đau đau đau. . . . . .”

“Cô muốn chạy đi đâu?”

“Báo cáo với Đại vương gia.”

“Mạng người quan trọng, huống chi bên cạnh anh ta có hồ ly tinh trực, không chết được, nhưng bổn vương là tính mạng bị đe dọa!”

Nghênh Xuân nhìn Lan Ngọc luôn miệng nói tính mạng bị đe dọa trước mắt, phát hiện anh trừ bỏ bụng bởi vì uống quá nhiều sữa lồi ra một chút, coi như vẫn là rất có tinh thần.

Như là sợ cô phát hiện sơ hở, anh lại lập tức ôm bụng đau khổ rền rĩ, làm cho cô cũng không quan tâm được nhiều như thế, giúp đỡ anh ngồi trên xe đạp. Sau đó cố hết sức đạp, hướng bệnh viện gần nhất chạy đi gấp.

Sau khi đến bệnh viện, Nghênh Xuân mới phát hiện một sự thực vô cùng kinh khủng đó là Lan Ngọc không có chứng minh thư, không có thẻ bảo hiệm. Gặp bác sĩ sẽ là một vấn đề lớn.

Cả hai đang ở phòng cấp cứu, mắt to trừng mắt nhỏ. Lan Ngọc giống như không có việc gì gặm quả táo, Nghênh Xuân lại bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, ngồi không nhúc nhích như pho tượng mỹ thuật tạo hình trong tiệm.

Vừa rồi y tá mời cô đi làm một chút thủ tục, vấn đề là, cô muốn đi đâu làm mấy thứ giấy chứng minh cùng thẻ bảo hiểm đây?

Nếu làm không được, Tam vương gia có phải sẽ bị cảnh sát bắt đi hay không? Có thể hay không cho rằng Tam vương gia là khách nhập cư trái phép?

“Chị cả của em làm sao vậy? Trầm trồ khen ngợi vài tiếng cũng chưa đáp lại.”

Phía sau, Nghênh Hạ nhận được điện thoại lập tức chạy tới, lại phát hiện bệnh nhân đưa khám gấp hẳn nên suy yếu nằm ở trên giường hừ hừ buồn bã, chứ không phải khỏe mạnh có khẩu vị sắp đem táo mà y tá tặng gặm hết sạch cả giỏ. Về phần chị cả lại là sắc mặt tái nhợt tựa như sắp té xỉu.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vị trí hai người không phải hẳn là nên hoán đổi một chút a? Nghênh Hạ tuyệt không cảm thấy người đàn ông chướng mắt này cần nằm ở trên giường, nên đổi lại là chị cả nằm mới đúng chứ!

“Nha! Cô ấy vừa mới nghe tới muốn làm thủ tục gi¬ao nộp phí khám gấp, liền giống như là bị định trú.” Lan Ngọc lại gọn ghẽ giải quyết thêm một trái táo nhỏ, đem hột chỉnh tề đặt vào trong giỏ xách.

Nghênh Hạ đặt mông ngồi lên giường bệnh, cũng không để ý có đè vào Lan Ngọc hay không. Cô quan tâm cầm tay Nghênh Xuân “Chị cả, có phải chị đang lo lắng thân phận của bọn họ hay không?”

Vừa nghe đến đây, Nghênh Xuân lập tức như được giải bùa, phục hồi tinh thần lại, cầm lấy tay Nghênh Hạ, thật cẩn thận dùng khẩu khí giống như bên cạnh có anh em tốt, nói “Em hai, làm sao bây giờ? Phải làm sao rời đi bệnh viện? Cảnh sát có phải sẽ tới bắt hay không?”

“Ôi! Loại sự tình này yên tâm gi¬ao cho em, nhưng sắc mặt chị khủng bố như vậy, muốn thuận tiện đi khám gấp hay không?”

“Cô ấy là bị hồ ly tinh chọc đến sinh bệnh.” Lan Ngọc nói chuyện với cái ót Nghênh Hạ.

Nghênh Hạ xoay đầu lại, khó hiểu hỏi “Hồ ly tinh? Chẳng lẽ mẹ lại nghịch loạn máy thời gi¬an? Lần này hút hồ ly tinh trở về?”

“Không phải, con hồ ly tinh này là Đại hoàng huynh tôi trêu chọc đem về .”

“Cái gì?” Nghênh Hạ lại nhìn chị cả của mình “Chị cả, hôm nay chị bảo bọn em sớm trở về một chút không phải là muốn chúc mừng sinh nhật chị hay sao? Bánh kem sinh nhật em đều mua xong rồi, hiện tại hẳn là đã đưa đến nhà. Vì sao còn có thể mời khách khác?”

“Cô ấy là con gái của ông chủ Đại vương gia.” Nghênh Xuân một câu nói hết tất cả ủy khuất cùng bất đắc dĩ.

Tiếp theo, cô rất nhanh đem tất cả sự vụ vừa mới xảy ra nói cho Nghênh Hạ về trễ, Nghênh Hạ gật gật đầu “Em hiểu được, trò xiếc cũ rích như vậy mà người đàn bà kia cư nhiên cũng lấy ra chơi? Thật là…”

“Đúng vậy!”

Vừa nghe thấy người đàn ông phía sau trả lời đương nhiên như vậy, Nghênh Hạ chậm rãi quay đầu đi ngắm anh một cái, đồng thời cũng ngắm đến y tá cùng nữ bệnh nhân thậm chí ngay cả nữ người nhà của họ. Toàn bộ phòng cấp cứu đều đang nhìn không chuyển mắt trên người của anh ta.

Người đàn ông thích trêu hoa ghẹo nguyệt này!

Nghênh Hạ rất khó hiểu cảm xúc không thoải mái trong lòng là gì, nhưng nghĩ đến anh cũng là vì thay chị mình thoát đi rắc rối mới có thể như vậy, cho nên liền tạm thời không cần soi mói anh.

“Chị cả, nơi này gi¬ao cho em xử lý là tốt rồi.”

“Nhưng anh ta không có. . . . . .”

“Em sẽ xử lý.” Hai tay Nghênh Hạ khoát lên vai Nghênh Xuân, quả quyết nói “Tin tưởng em, ba cổ nhân này bị cảnh sát chộp tới chẳng những không có việc gì, còn có thể đem cảnh sát trở thành thủ vệ của bọn họ mà sai sử. Bất quá để tránh đi càng nhiều phiền toái, em nên hảo hảo bảo hộ anh ta. Chị cả cũng không cần lo lắng.”

“Chị chỉ không hi vọng phát minh của cha ảnh hưởng tới cuộc sống yên tĩnh của chúng ta.”

“Đương nhiên, dù sao xuyên qua thời không cũng là chuyện thần kỳ cỡ nào, mỗi người đều hi vọng có thể đi một chuyến hành trình tới đó. Chẳng qua máy thời gian nhà chúng ta chỉ biết hút một ít đồ ngổn ngang trở về mà thôi.”

Lan Ngọc ở bên cạnh nghe xong rất muốn gϊếŧ người. Cô gái ngạo mạn này còn đang cường điệu bọn họ là đồ bỏ đi bị hút trở về, thật là khiến người ta tức chết.

“Chị cả, chị đi về trước, bằng không bánh sinh nhật sợ sẽ chảy hết mất. Còn có, em đói bụng rồi, em muốn ăn đại tiệc nha! Còn có, chị cả, không cho phép chị lại mặc cái tạp dề này nữa.”

Nghênh Hạ vừa nói, Nghênh Xuân mới phát hiện mình vừa rồi quá mức sốt ruột, cư nhiên tạp dề vẫn chưa cởi mà đã chạy đến đây.

“A! Thật sự là thất lễ.”

“Không biết a! Bổn vương cảm thấy cái tạp dề này mặc ở trên người Đại a đầu rất được. Đại a đầu hình như xinh đẹp hơn gấp mấy lần so với thời điểm lần đầu tiên bổn vương nhìn thấy.” Lan Ngọc cười nói.

“Thật vậy chăng?” Nghênh Xuân vui vẻ nở nụ cười.

Nghênh Hạ ném cho chim công kia một ánh mắt thưởng thức.

Coi như anh thức thời, nhận ra ưu điểm của chị cả tôi.

“Đi thôi! Vừa rồi em vội quá không có lái xe tới, em cũng lo lắng chị đạp xe đạp trở về, ngồi tắc xi đi!”

“Được.” Nghênh Xuân lo lắng nói “Em hai, anh ta không có chứng minh thư cùng thẻ bảo hiểm, làm sao bây giờ?”

“Có tiền thì tốt rồi, theo chân bọn họ nói quên mang giấy chứng nhận. Trước lấy tiền mặt đè nặng, hơn nữa viện trưởng bệnh viện này là bạn tốt của em, không có việc gì .”

“Về sau thì sao? Ngộ nhỡ ở trên đường bị kiểm tra, hay là sinh bệnh phải phẫu thuật. . . .”

“Chị cả, yên tâm, em sẽ xử lý. Hôm nay là sinh nhật chị, Đại vương gia biết không?” Nghênh Hạ nói sang chuyện khác.

“Không biết.” Nghênh Xuân lắc đầu.

“Em cũng nghĩ thế. Chị có nói với anh ta không?”

“Chị vốn tính cơm nước xong tìm cơ hội nói với anh ấy, nhưng. . . .” Nghênh Xuân thở dài một hơi.

“Chị cả, em vốn không muốn nói nhưng không nói lại sợ chị chịu thiệt.”

“Nói cái gì?”

“Chị thành thật nói cho em biết, chị có phải đã thích Đại vương gia rồi hay không?” Nghênh Hạ một châm thấy máu nói (nôm na là nói trúng tim đen).

*** ***

Chị có phải đã thích Đại vương gia rồi hay không?

Nghênh Xuân ngồi trong tắc xi, cả đầu đều là những lời của Nghênh Hạ không ngừng quanh quẩn, làm cô cảm giác thực hỗn loạn, thực phức tạp.

Nghênh Xuân không để tắc xi đưa cô về tận cửa, mà ở phía trước ngõ nhỏ thả cô xuống dưới. Bởi vì, cô thích những đại thụ ngăn nắp trên con đường này. Dưới đại thụ đứng lặng một chiếc đèn đường sáng xinh đẹp, vào buổi tối thoạt nhìn rất có phong tình châu Âu.

Thêm Bình Luận