Chương 22: Rời phủ , gặp chuyện
Sau lần đó, Vương Thẩm Ngư cứ chui rúc không dám ló mặt ra ngoài còn Vương Ngọc Nhi thì con như tâm tình thực tốt. Nàng ta đến Nguyệt Hàn Các tìm kiếm Tử Hà.
'' Thất muội, ta đến thăm ngươi.'' Nàng ta la lớn, bởi Nguyệt Hàn các muốn vào trong thì phải qua một cánh cổng lớn nhưng nó thì lúc nào cũng đóng.
'' Két...'' Cửa mở ra, nhưng người đi ra không phải là Tử Hà mà là Lục Ngôn: '' Nhị tiểu thư, có việc gì.''
'' Ta muốn vào trong với Thất muội.'' Đối với loại người thấp kém thì Vương Ngọc Nhi luôn luôn khinh thường nên không kiêng nể ném cho Lục Ngôn một cái nhìn chán ghét.
'' Tiểu thư đang nghỉ không tiện tiếp khách.'' Nói xong nàng nhanh chóng đóng cửa để lại bóng lưng 'ai đó' đang mặt đen đứng thần người.
Lục Ngôn thu hồi lại ánh mắt ban nãy, giờ phút này khuôn mặt nàng đột nhiên lo lắng khủng khϊếp lập tức chạy vào trong phòng: '' Tiểu thư, người đừng đi mà.'' Sáng nay khi nàng vào phòng của tiểu thư thì đã thấy nàng chuẩn bị hành lý nói đúng hơn là một cái túi nhỏ không biết chứa vật gì, lại đột ngột nghe nàng muốn rời đi không khỏi khiến Lục Ngôn lo sợ. Sợ rằng Tử Hà sẽ bỏ rơi nàng, nên không quên nói thêm một câu: '' Nếu người muốn đi, xin hãy mang nô tỳ theo. Nô tỳ hứa sẽ không cản trở tiểu thư mà...'' Nói xong nàng ta một mực quỳ xuống, nước mắt đã chảy ra từng dòng không khỏi làm người ta thương xót.
Những ý nghĩ trong đôi mắt của Lục Ngôn, Tử Hà đã ghi nhớ từng cái một. Lục Ngôn từ nhỏ đã là trẻ mồ côi rồi bị người khác dụ dỗ rồi bị bán. Một lần được mẹ nàng ' Hà Lam Nhu ' cứu giúp song từ đó nàng ta luôn luôn trung thành hầu hạ nàng và mẫu thân đến khi bà lìa trần thì cũng chỉ có duy nhất nàng ' Vương Tử Hà' là người thân duy nhất của nàng ta và cũng là người mà nàng ta sẽ nguyện chết cũng muốn vì nàng.
'' Ta sẽ không bỏ rơi ngươi, ta cũng chỉ có rời phủ trong một tháng mà thôi.'' Đúng a, chỉ một tháng thôi và chỉ còn 2 ngày nữa bệnh nàng sẽ phát tác. Đợi nàng khỏi bệnh thì sẽ trở về lại, nàng còn phải trả thù cho mẫu thân nữa.
'' Nhưng tiểu thư định đi đâu, bên ngoài thực rất nguy hiểm, người lại còn chẳng có tiền nữa...'' Càng nói Lục Ngôn lại càng khóc to hơn. Nhưng Tử Hà cũng không còn lạnh nhạt với nàng ta như trước bởi nàng biết Lục Ngôn sẽ không phản bội nàng tuyệt đối.
'' Ta sẽ lo được, ta muốn ngươi nếu có ai tới cửa tìm ta thì liền nói là ta đi vào chùa cầu phúc trong một tháng nữa liền trở về...'' Coi như nàng mượn công cầu phúc cho phủ Vương thừa tướng.
'' Tiểu...thư...'' Chưa đợi Lục Ngôn hoàn hồn, Tử Hà đã một chân đạp đất khinh công bay ra ngoài để lại Lục Ngôn khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc cùng lo buồn ( lo lắng + buồn bã).
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tử Hà một mực đi ra bên ngoài kinh thành rồi vào một khu rừng trúc, mấy ngày trước nàng đã đi vào khu này cùng lúc thấy thích hợp không có người nên đã chọn làm nơi ở tạm lại tiện thể xây cho mình một căn nhà nhỏ làm bằng trúc giống như sư phụ nàng ngày ấy. Đến đây, Tử Hà tâm chợt lắng, ở hiện đại cũng chỉ có sư phụ là người thân duy nhất của nàng dù có nhiều năm không gặp nhưng nàng vẫn luôn nhớ người.
Ngước nhìn lên mặt trời, Tử Hà nàng thầm thề ' Con sẽ sống ở thế giới này thực tốt, sư phụ '.
......................Ta là phân cách siêu cấp cute.....................
Tối đến, trong rừng trúc mọi thứ yên lặng một cách bình yên. Tử Hà vẫn một thân bạch y ngồi trên tảng đá lớn gần đó ngồi thiền, tóc đen theo làn gió bay. Người con gái xinh đẹp nhờ vào ánh trăng soi rọi lại càng thêm tuyệt mỹ, nàng tựa như thần tiên không dính chút phàm tục của nhân loại.
Đột ngột, Vương Tử Hà mở mắt. Sát khí quanh nàng bắt đầu tỏa ra bởi nàng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân đang đi về phía rừng trúc, bản năng của một sát thủ nổi lên nàng lập tức áp sát tai mình gần mặt đất nghe ngóng ' Khoảng 21 người '.
Sau khi đã xác định được mục tiêu, nàng nhanh chóng vận khinh công bay lên cành trúc cao nhất gần chỗ đó. Chỉ thấy một nam nhân khuôn mặt tái nhợt đang bị vây quanh bởi một đám hắc y nhân che mặt.
( t/g: trước khi viết tiếp, mình muốn nói rõ một vài thứ đó là nội dung của tiểu thuyết này. Nó không phải là bộ cung đấu mà là thể loại lãng mạn, sủng và còn là về đấu giữa giang hồ đấy nhé. Mình cảm ơn!)