Chương 1
"Bốp bốp!"
"Van ông, van ông đừng đánh!"
"Tao nuôi mày làm cái gì? Một tháng đưa tao chỉ nhiêu đây tiền, đủ tao uống mấy chai rượu đây? Hả? Con nhỏ kia đâu?"
"Tuyết Mạn hôm nay tốt nghiệp đại học, nó tốt nghiệp đi làm sẽ có tiền, ông đừng ép nó, van ông, ông đừng uống rượu nữa được không?"
"Mày dám quản tao?" Bốp!
Khu chung cư cũ nát truyền đến tiếng khóc lóc van xin của người phụ nữ, tiếng chửi thô bạo của người đàn ông, cũng có tiếng đánh đập!
Lăng Tuyết Mạn ngừng xe đạp dưới lầu, trên lầu mỗi tiếng phụ nữ kêu đau đớn thảm thiết, giống một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng nàng, máu toàn thân dâng lên, đây là lần thứ mấy rồi? Nàng từ lúc mười tuổi đi theo mẹ cùng cha ghẻ sống chung, hàng tháng ít nhất một lần, so với bản tin thời sự mỗi ngày còn đúng giờ hơn!
Tích góp nỗi hận của mười hai năm, Lăng Tuyết Mạn cắn chặt khớp hàm, quăng xe đạp, nhanh chóng chạy lên lầu!
"Dừng tay!"
Cửa bị đá văng, tiếng gầm giận dữ khiến người đàn ông đang nắm chặt tóc người phụ nữ quay đầu, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng say rượu, bộ râu cặn bã, hơi ngạc nhiên nhìn Lăng Tuyết Mạn đang đứng ở cửa, một giây sau đã rống lên, "Con chết tiệt kia! Dám trừng tao? Không muốn sống phải không?"
Một cỗ dũng khí vọt lên, Lăng Tuyết Mạn vọt tới trước mặt, kéo tay người đàn ông đang nắm chặt tóc người phụ nữ ra, hai mắt đỏ lên, gào thét, "Buông mẹ tôi ra! Nhanh lên!"
"Đồ chết tiệt!" Người đàn ông nổi giận, tay buông lỏng ra, vung một cái tát vào mặt Lăng Tuyết Mạn!
Lăng Tuyết Mạn bị đánh té vào góc giường, đầu đυ.ng vào cột giường, gã đánh ngã nàng, ngay sau đó bắt đầu đấm đá mẹ nàng túi bụi!
Tay, chân, cái chổi, hễ trong tay có thể lấy đến cái gì thì cái đó là vũ khí đánh người!
"Mẹ!"
Đọc TruyệnLăng Tuyết Mạn thét lên, người phụ nữ co rúc ở trên đất, vừa khóc vừa kêu, "Tuyết Mạn, con đừng trở lại, đi! Đi! Đi đến nhà bạn bè ở tạm đi!"
"Mẹ!"
Lăng Tuyết Mạn hét to, xông lên xiết chặt lưng cùng cánh tay của hắn, hắn phát hỏa, xoay người, đem toàn bộ tức giận dồn lên Lăng Tuyết Mạn, "Bốp bốp!"
"Đừng đánh Tuyết Mạn! Đừng đánh! Ông muốn đánh thì đánh tôi, đừng đánh con tôi!" Người phụ nữ giống như điên bò trên mặt đất, kéo người đàn ông!
Người đàn ông nảy sinh ác độc, nắm lấy cổ người phụ nữ, đập đầu bà vào tường, Lăng Tuyết Mạn giờ phút này hận đến cực hạn, một thanh âm không ngừng thúc giục đầu óc, nàng muốn kẻ này chết!
"Mẹ!"
Mất đi lý trí nàng lại kêu to một tiếng, xông vào phòng bếp cầm lấy dao, hướng thẳng ngực người đàn ông đâm mạnh xuống!
"A! A! A – "
Điên cuồng, nàng liên tục một đao lại một dao, thẳng đến người đàn ông hét thảm một tiếng, buông lỏng tay đang bóp cổ người phụ nữ ra, ngã xuống trong vũng máu…
……………
"Tuyên án: bị cáo Lăng Tuyết Mạn phạm tội cố ý gϊếŧ người, phán xử tù có thời hạn mười lăm năm!"
Chánh án tuyên đọc thiệt nhiều, đầu óc Lăng Tuyết Mạn chỉ ghi nhớ một câu này, mắt nhắm lại thật sâu, ít nhất không phải tử hình…
Còng tay, một thân tù phục, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, cô gái chậm rãi đi đến xe cảnh sát, nhưng mà, trong khoảnh khắc hai vị cảnh sát áp nàng ngồi vào xe, bất thình lình, từ bầu trời đánh xuống một luồng ánh sáng, đánh vào trên người Lăng Tuyết Mạn, đầu Lăng Tuyết Mạn đau muốn nứt, chỉ còn kịp "A -" một tiếng, ngất đi…