Chương 13: Đồng thời tâm phục

Lâm Thế Mẫn ngẩng mặt, ngốc ngốc nhìn Quyền Gia Vân.

Nữ ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt vừa rồi, lúc này lại ôn nhu lau nước mắt cho cô ta như vậy, nhìn một đôi mắt đen mang theo ý cười kia, Lâm Thế Mẫn vừa không dám tin tưởng, vừa cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Giờ khắc này, cô ta gần như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, cô ta vội vã thu mắt gật đầu.

“Tôi sẽ lau khô, tôi nhất định sẽ lau khô.”

“Ngoan.”

Quyền Gia Vân sờ sờ đầu Lâm Thế Mẫn, sau đó đứng dậy lại đi vào phòng tắm.

Sau khi Quyền Gia Vân tiến vào phòng tắm, Lâm Thế Mẫn nghe trái tim mình đập như sấm, vẫn cứ ngốc ngốc nâng con dao kia quỳ gối nơi đó.

Ba người khác quỳ gối nơi đó cũng không biết có nên đứng dậy hay không.

Đúng lúc này, trong phòng, Quý Nhược Hoa vốn dĩ đã chết lại phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

Bốn người khác nghe thấy thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phá tán.

Mấy người đồng thời nhìn về phía Quý Nhược Hoa, chỉ thấy Quý Nhược Hoa vừa rồi bị thọc vô số đao thế nhưng lại đứng lên một lần nữa.

Bản thân Quý Nhược Hoa như cũng không dám tin tưởng.

Cô ta mở to mắt, sờ sờ cánh tay, lại sờ sờ đùi và trên người mình, sờ hết, cô ta mới không thể không thừa nhận, những nơi bị thương vừa rồi tất cả đều hoàn hảo không tổn hao gì, cứ như vừa rồi cô ta căn bản không hề bị thương.

Là mộng sao?

Những hình ảnh đáng sợ kia đều là mộng sao?

Quý Nhược Hoa nhìn máu tươi còn chưa biến mất trên mặt đất, ngước mắt nhìn về phía bốn người quỳ gối nơi đó.

Bốn người kia cũng đều khϊếp sợ nhìn cô ta.

Nhìn bốn người kia chật vật thảm hại như vậy, Quý Nhược Hoa cũng khẳng định, hình ảnh cô ta bị hành hạ đến chết kia không phải mộng, mà cô ta có thể sống lại, khẳng định là viên thuốc mà Quyền Gia Vân nhét vào miệng cô ta kia.

Nhất định là như thế!

Quý Nhược Hoa nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, vẫn cứ kinh hãi run rẩy không thôi.

Thật là đáng sợ!

Không nghĩ tới Quyền Gia Vân lại là người đáng sợ như vậy, mà trước kia cô ta còn coi một lão hổ như vậy thành mèo bệnh, nghĩ đến những chuyện ngu xuẩn trước kia cô ta đã làm với Quyền Gia Vân, Quý Nhược Hoa hối hận không thôi.

Cô ta run giọng hỏi: “Cô ta đâu?”

Bốn người còn chưa hết khϊếp sợ khi thấy Quý Nhược Hoa sống lại, nghe được lời này, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía phòng tắm.

Quý Nhược Hoa nhìn phía phòng tắm nuốt một ngụm nước bọt.

Chuyện tới giờ, sao cô ta lại không biết, trước kia Quyền Gia Vân đều là giả heo ăn thịt hổ, cô có bản lĩnh lợi hại bực này, nói vậy người mạnh nhất năm nhất Tiêu Thiên Hạo đều không phải đối thủ của cô đi!

Tuy không biết vì sao Quyền Gia Vân muốn làm như vậy, nhưng cô ta biết hiện tại mình nên làm gì.

Quý Nhược Hoa hít sâu một hơi, chạy vội tới trước cửa phòng tắm.

Nhìn Quyền Gia Vân đang rửa tay bên trong, cô ta rầm một cái quỳ xuống, cúi đầu với Quyền Gia Vân nói: “Cảm ơn chị Vân không gϊếŧ, trước kia là em có mắt không thấy Thái Sơn, làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng về sau sẽ không, hiện giờ mạng này của em là chị cho, như vậy em chính là người của chị, về sau chị nói cái gì, em sẽ làm cái đó.”

Bốn người khác vừa nghe Quý Nhược Hoa tỏ thái độ như vậy, cũng phản ứng lại.

“Chúng em cũng vậy.”

Bốn người khác vội vàng tỏ thái độ.

Quyền Gia Vân nghe thấy những lời này khóe miệng hơi câu, cô rửa sạch bọt nước trên tay, xoay người quét mắt nhìn Quý Nhược Hoa một cái, lại nhìn lướt qua bốn người bên ngoài.

Mấy người đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của cô, theo bản năng ngừng thở.

Tuy mặt vẫn là gương mặt trước kia, nhưng hiện tại ai cũng không dám coi Quyền Gia Vân trở thành người trước kia.

Quyền Gia Vân nhìn bọn họ mở miệng.

“Ở trước mặt ta ngoan một chút, không cần gây chuyện cho ta, nếu huấn luyện viên biết những chuyện vừa phát sinh tối nay ở đây, kết cục các ngươi hiểu.”