Chương 12: Sợ hãi

“Quyền Gia Vân, tôi……”

Quý Nhược Hoa yếu thế nói còn chưa xong, Quyền Gia Vân đã cử động, cô túm lấy cổ áo Quý Nhược Hoa, ấn đối phương xuống mặt đất, rút con dao quân dụng trên đùi ra, một dao thọc vào cánh tay Quý Nhược Hoa.

Động tác này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nhanh đến mức những người khác đều chưa phản ứng lại, máu tươi cũng đã văng khắp nơi.

“A……”

Quý Nhược Hoa hét ra một tiếng kêu thê liệt thảm thiết, thanh âm này xuyên thấu qua cửa phòng vốn cách âm cực tốt.

“Xem ra phế vật kia lại bị đánh.”

“Xứng đáng, người không tự mình hiểu lấy nên bị giáo huấn.”

“Thật đáng tiếc, nếu không phải cửa bị khóa lại, tôi cũng muốn đi vào luyện luyện tập.”

“Vội cái gì, ngày mai có rất nhiều cơ hội, đêm nay để người trong ký túc xá bọn họ chơi trước đi.”

Người ở ký túc xá xung quang chỉ cho là Quyền Gia Vân lại bị dạy dỗ, còn đứng đó không chút để ý mà nói nói cười cười.

Bốn người khác trong phòng, vốn dĩ đã giống như chim sợ cành cong, lúc này hoàn toàn bị dọa choáng váng.

Tuy rằng trước kia bọn họ cũng bắt nạt Quyền Gia Vân, nhưng cũng không dám động dao, cô cũng dám gϊếŧ người trong trường học? Cô điên rồi sao?

Bọn họ ngơ ngác đứng ở đó, nhìn thiếu nữ tựa như ác ma kia còn chưa thấy thỏa mãn, sau khi rút con dao quân dụng ra, lại cắm một dao vào cánh tay kia của Quý Nhược Hoa.

Mấy người cả người run lên, dường như một dao kia là cắm vào cánh tay mình, cuối cùng có người chịu đựng áp lực run giọng mở miệng.

“Mày…… mày… nếu mày gϊếŧ cô ta, mày cũng không sống được, trường học sẽ không bỏ qua cho mày……”

“Phải không?”

Quyền Gia Vân rút dao ra, liếʍ máu tươi trên con dao, nhấc mí mắt nhàn nhạt quét về phía bốn người khác, khóe miệng cười mỉa mai.

Mấy người bị ánh mắt của cô bắn phá, cả người run như cầy sấy.

Quyền Gia Vân nhìn dáng vẻ bọn họ sợ hãi, khóe môi hơi cong lên.

Như này đã sợ hãi?

Nhưng mà hiện tại mới bắt đầu thôi!

Cô mỉm cười, tránh đi những nơi trí mạng, lần thứ hai giơ tay chém xuống.

“A… A a…… Đừng mà……” Quý Nhược Hoa kêu thảm thiết xin tha cũng không làm Quyền Gia Vân nương tay, cô cứ nắm con dao quân dụng như vậy, từng dao cắm vào trên đùi trên người Quý Nhược Hoa……

Máu tươi chảy ra từ trên người Quý Nhược Hoa, chỉ trong một lát, trên người Quý Nhược Hoa đã không còn một chỗ nào lành, tất cả đều vết thương đầy máu.

Quý Nhược Hoa đến tận lúc chết cũng muốn từ thảm thống vô biên kích phát trạng thái phí huyết ném Quyền Gia Vân ra, nhưng lực áp chế tinh thần kinh khủng bao phủ trên người cô ta làm cô ta ở trong thống khổ cũng không thể nhúc nhích.

“Đừng mà…… Cầu xin cô……”

Quý Nhược Hoa hơi thở mong manh cầu xin, nước mắt chảy đầy mặt nhìn lên Quyền Gia Vân, trong lòng sợ hãi, sợ hãi đã đạt tới cực điểm.

Một màn máu chảy đầm đìa thê thảm này hoàn toàn kinh sợ bốn người khác.

Bọn họ muốn dời mắt đi.

“Nhìn đi.”

Hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm bọn họ không thể dời mắt đi, thể xác và tinh thần bọn họ sợ lãnh nhìn một màn này, trong lòng chỉ có một cảm giác.

Đây nào phải phế vật gì!

Đây rõ ràng là một ác ma!

Hình ảnh cô cười cười, từng dao tàn nhẫn cắm trong thân thể Quý Nhược Hoa, thẳng đến thật lâu sau vẫn luôn là ác mộng của mấy người họ.

Quý Nhược Hoa nằm trên mặt đất, ánh mắt đã bắt đầu tan rã.

Lạnh quá, lạnh quá, đây là cảm giác tử vong sao?

Cô ta không muốn chết, cô ta không muốn chết, cô ta còn rất nhiều việc chưa làm, gia đình cô ta còn chờ cô ta quan tâm, thật hối hận, thật sự hối hận, nếu cô ta không trêu chọc ác ma này thì tốt rồi.

Mang theo hối hận vô biên, ngay khi Quý Nhược Hoa muốn vĩnh viễn nhắm mắt lại, Quyền Gia Vân híp mắt, nhét một viên đan dược màu trắng vào miệng Quý Nhược Hoa.

Mấy người khác không biết cô muốn làm gì, nhưng cũng không dám hỏi, bọn họ cứ như vậy co rúm vào một góc ban công, thở cũng không dám thở mạnh.

Quyền Gia Vân đứng dậy quét mắt nhìn bọn họ một cái, cầm dao đi về phía bọn họ, mấy người khác cho rằng cô muốn ra tay với bọn họ, bùm một tiếng, mấy người tất cả đều quỳ xuống trước mặt Quyền Gia Vân, dập đầu.

Lúc này du͙© vọиɠ cầu sinh làm bọn họ hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm của mình.

“Cầu xin cô, xin cô, cô muốn chúng tôi làm gì cũng được, đừng gϊếŧ chúng ta, cầu xin cô.”

Quyền Gia Vân nhìn động tác quỳ lạy của bọn họ, biết chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ này của cô đã hoàn toàn thành công.

Cô nắm lấy tay Lâm Thế Mẫn, bỏ dao vào trong tay Lâm Thế Mẫn, sau đó dưới sự run rẩy của Lâm Thế Mẫn, cô dịu dàng lau nước mắt trên mặt cho Lâm Thế Mẫn, ôn nhu nói: “Ai nói tôi muốn gϊếŧ các cô, chỉ cần các cô nghe lời, đủ ngoan, tôi sẽ không làm gì các cô, hiện tại, lau khô con dao đi.”