Chương 13

Có chút đột ngột, Chu Hiệu Minh nghĩ.Nhưng cũng rất giống những gì Thích Hiên sẽ làm.

Hắn bị cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống. Nếu bây giờ hắn nói thẳng với Thích Hiên: “Nếu cậu đồng ý, cũng có thể thử một lần”, e rằng sẽ bị coi là tùy tiện, nhưng nếu hắn không đồng ý, thì có vẻ như hắn không có lời gì để nói.

Cuối cùng, Chu Hiệu Minh khô khan nói: "Ồ."

"Cậu ồ cái gì vậy?" Thích Hiên rất bất mãn, mím môi, kéo Chu Hiệu Minh không buông ra, "Tôi biết cậu nhất định đối với tôi... cái này, nhưng xem bộ dáng cậu cũng không phải chân ghét tôi, phải không? Thế thì sao chúng ta không thử một lần."

Chu Hiệu Minh nhướng mày, lời nói phát ra từ miệng Thích Hiên, thế là hắn đi theo bậc thang do đối phương sắp đặt, nói: "Chúng ta nên thử thế nào?"

Căn phòng đột nhiên im lặng.

Một lúc lâu sau, Chu Hiệu Minh tưởng Thích Hiên sẽ không nói nữa nên liền kéo kéo cánh tay của cậu.

"Cậu, cậu có thể... có thể hôn tôi..." Thích Hiên không để Chu Hiệu Minh rời đi, đành phải lên tiếng, giọng lại như tiếng muỗi kêu.

"Ah?"

"Mẹ kiếp, cậu rõ ràng là nghe thấy!" Thích Hiên nhịn không được nữa buông tay ra, vùi đầu gầm gừ.

Chu Hiệu Minh không khỏi cười hai tiếng.

Ngọn đèn sợi đốt sáng rực có chút chói mắt, chiếu sáng khuôn mặt Thích Hiên. Cậu quả thực rất đẹp trai, Chu Hiệu Minh nghĩ, đồng thời cũng rất tùy hứng tư bản. Nghe nói nhà Thích Hiên là một doanh nhân giàu có có tiếng trong thành phố, nhìn bề ngoài bình thường thì cũng là phú nhị đại, hơn nữa nhìn thân thể cậu chắc chắn trong nhà là người được thế hệ trước yêu quý, cũng dưỡng thành tính cách kiêu ngạo, độc đoán và hung hãn này. Lần này đυ.ng phải hắn có lẽ cậu đã chịu tổn thất lớn. Hắn cảm thấy vừa tự hào vừa bất đắc dĩ. Hắn vốn chỉ muốn dạy cho cậu một bài học, cho cậu biết thế giới này khó khăn thế nào.

"Vậy cậu tới đây đi." Chu Hiệu Minh nói.

"Thật sao, cậu thật sự muốn hôn tôi à?"

"Đương nhiên, không phải cậu nói muốn thử sao?"

Rõ ràng cậu đã làm nhiều việc cực đoan hơn, nhưng lại không thể né tránh những việc nhỏ nhặt như chạm vào. Hôn dường như có ý nghĩa cao hơn làʍ t̠ìиɦ, trên đỉnh đu quay, dưới cây tầm gửi, những cặp tình nhân muốn ở bên nhau mãi mãi, họ đều nói muốn hôn nhưng không nói muốn làʍ t̠ìиɦ. Có thể có lý do khiến tìиɧ ɖu͙© mất nhiều thời gian hơn và không ai có thể dành thời gian cho nó, nhưng trong quan niệm mơ hồ của nhiều người, hôn là việc thân mật hơn tìиɧ ɖu͙©.

Chu Hiệu Minh dựa vào trên bàn chờ Thích Hiên đi tới. Hắn không hề bình tĩnh như bề ngoài, hắn duy trì biểu cảm trên khuôn mặt đơn giản bằng cách không thừa nhận thất bại, sự so sánh giữa những người trẻ tuổi luôn xuất hiện ở những nơi xa lạ, ví dụ như bây giờ họ đang cạnh tranh, như thể ai là người chủ động hôn trước, ai thua. Đây là một trò chơi tình ái, cuộc thi xem trong lòng ai nặng hơn, kẻ thua phải gánh gánh trọng lượng của cả hai người.

Quá trẻ con và nhàm chán, Chu Hiệu Minh không biết mình đang cầu nguyện với ai, xin hãy cho hắn bất cứ thứ gì để phá vỡ bầu không khí khó xử này.

Kim giờ đã điểm quá mười hai giờ, tháp đồng hồ ngoài cửa sổ vang lên mười hai tiếng.

"Muộn rồi, ngày mai chúng ta có lớp." Chu Hiệu Minh nói, tựa như có thể lấy cớ này, hắn sờ mũi thúc giục Thích Hiên: "Mau đi đi? Tôi đi tắm rửa rồi ngủ."

"Cậu không làm bài tập về nhà à? Ngày mai tôi sẽ nói với giáo viên là cậu dẫn đầu," Thích Hiên phản bác trước, sau đó sờ sờ mũi, lẩm bẩm: "Tới."

Cuối cùng trong trận đấu này cậu đã giương cờ trắng, rồi từ từ tiến về phía người chiến thắng. Tay Thích Hiên vẫn còn bị thương, trên người còn dính đầy thuốc Chu Hiệu Minh bôi lên, cho nên câu rất để ý không dùng tay chạm vào đối phương, chỉ hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, dùng đôi môi run rẩy để sờ soạng môi đối phương.

Kết quả là một nụ hôn lên cằm.

Xấu hổ đến mức Thích Hiên thậm chí không dám cử động.

Chu Hiệu Minh cũng nhắm mắt chờ đợi hồi lâu, không đợi Thích Hiên ra tay, đành phải chịu đựng xấu hổ mở mắt ra, căn chỉnh vị trí xong liền nhắm mắt lại, một lần nữa nhắm mắt lại di động môi.

Đối phương đã nhận thua, hắn cũng nên nhượng bộ. Chu Hiệu Minh tự bào chữa, cậu bước một bước hắn cũng phải bước một bước, nếu không sao gọi là bạn trai? Hắn đã hứa với đối phương rồi, không thể thất hứa được nữa.

Hắn tìm được lý do cho hành động của mình, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn di chuyển một chút và tìm thấy đôi môi của Thích Hiên, ngay khi chạm vào, Thích Hiên run rẩy kịch liệt, nhưng ít nhất cậu vẫn kiên trì không lùi bước, nhiệt độ cơ thể ấm áp cũng xuyên qua hai lớp da mỏng truyền từ người này sang người khác, họ cứ dính chặt vào nhau, không ai dám duỗi đầu lưỡi ra.

Cuối cùng, Chu Hiệu Minh lùi lại một bước, rời khỏi Thích Hiên.

Hắn có chút hụt hơi, rõ ràng hắn chưa hề làm vận động gì kịch liệt, nhưng tim lại đập rất mạnh, Chu Hiệu Minh không biết điều này có chứng tỏ hắn thực sự có tình cảm với Thích Hiên hay không, hắn chỉ biết rằng mình không muốn đẩy cậu ra vào lúc này.

"Cởϊ qυầи."

"A?Làm cái gì? Cậu muốn làm gì?" Thích Hiên lần này thật sự lùi lại một bước, ôm chặt hai tay trước ngực, "Tiến độ của chúng ta không phải hơi nhanh sao?"

Chu Hiệu Minh nói: "Đang suy nghĩ gì vậy? Tôi bôi thuốc cho cậu."

Thích Hiên suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy hai người hôn cũng hôn rồi, hẳn là xem như đóng dấu. Cậu cũng muốn ở cùng Chu Hiệu Minh, không muốn vào vệ sinh cho nên cậu liếʍ đôi môi khô khốc, thật sự cởϊ qυầи ra từng chút một.

Tất nhiên là vẫn mặc đồ lót.

Đầu gối của cậu dường như đã bị cọ xát mạnh trên mặt đất, da bị rách, có những viên đá nhỏ cắm vào, đỏ bừng và sưng tấy. May mắn thay, hôm nay cậu mặc một chiếc quần jean rách, trên đó có những chiếc khuyên sắt leng keng, lúc này trên đầu gối của cậu có những vết hằn sâu và nông.

"Không phải bọn họ đánh tôi, là do tôi không cẩn thận." Thích Hiên thấy sắc mặt Chu Hiệu Minh có chút âm trầm, vội vàng giải thích.

"Ngã nặng như vậy?" Chu Hiệu Minh không tin.

Hóa ra hai đầu gối này chính là bộ phận nghiêm trọng nhất trên cơ thể cậu, khi cậu ra ngoài, ánh đèn quá mờ nên hắn thực sự không chú ý đến vết thương ở phần thân dưới của cậu. Hai chân trắng bệch, hắn chợt cảm thấy mình cũng có điểm đau, khi chườm thuốc cũng không dám dùng sức.

Không phải hắn có nhiều tình cảm với Thích Hiên mà đó là sự đồng cảm bình thường của con người.

"Không phải tất cả đều là do bọn chúng đánh... Những con rùa nhỏ đó lẻn tới chỗ tôi, lúc đầu tôi không chú ý nên chúng dụi tôi xuống đất, nhưng tôi lập tức đứng dậy." Thích Hiên tiếp tục giải thích.

Cậu thực sự lo lắng Chu Hiệu Minh sẽ tức giận, thấy cậu không bày tỏ quan điểm, vội vàng nói: "Những người đó biết tên của cậu? Nhưng họ không thể đánh lại tôi. Nếu họ gây rắc rối cho cậu thì hãy nói với tôi. Ông đây sẽ đánh bọn chúng răng rơi đầy đất."

“Cậu được không?” Chu Hiệu Minh nhếch khóe miệng, “Làm sao tôi nhớ cậu không được?”

"Tại sao tôi không được?" Thích Hiên bất mãn nói, "Đó là tôi nhường cậu."

Trong lòng Chu Hiệu Minh nói không biết cậu có nhường hay không, nhưng hắn đồng ý lời của cậu, giúp Thích Hiên bôi một lớp dày thuốc mỡ rồi nói: “Vậy từ giờ trở đi cậu sẽ bảo vệ tôi.”

"Được!" Thích Hiên thoải mái đáp lại, sau đó thấp giọng bổ sung: "Bảo vệ đối phương không phải là đương nhiên sao?"

Chu Hiệu Minh không thể không xuy một tiếng, để ngừa cậu cao hứng quá mức.

Trong phòng còn thừa mấy cái khăn tắm, hắn tìm cho Thích Hiên, bảo cậu dùng nước lau mặt, còn mình thì rửa mặt, đánh răng thoải mái rồi thay bộ đồ ngủ đi ngủ, Thích Hiên nhắc nhở hắn cũng tìm một bộ cho cậu, hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng lôi ra được bộ quần áo cũ quá nhỏ để Thích Hiên có thể mặc vừa.

Ngày mai có lớp, buổi sáng còn phải làm bài tập tự học nên hắn thực sự không thể trì hoãn được. Chu Hiệu Minh kéo Thích Hiên sớm nằm xuống giường, lúc buồn ngủ cũng không ngại xấu hổ, híp mắt liền mộng trở về lớp học. Tuy nhiên, Thích Hiên cứ trằn trọc mãi không ngủ được, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà Chu Hiệu Minh hồi lâu, đột nhiên nói: “Cậu còn thức không?”

Cậu không lớn tiếng, trong đêm tĩnh lặng cũng không dám lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.

"Ừm?"

Không ngờ Chu Hiệu Minh vẫn còn thức.

"Tại sao ngay từ đầu cậu lại mang tôi về?" Thích Hiên hỏi.

Cậu thực sự không thể nghĩ ra được. Nếu Chu Hiệu Minh không biết cậu có hảo cảm với hắn, vì sao lúc đó lại mạo hiểm giúp đỡ cậu? Hắn có thể đã gọi cảnh sát và rời đi.

Chu Hiệu Minh bỗng nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Kỳ thật chính hắn cũng không biết tại sao.

Thích Hiên chỉ nghĩ tại sao hắn lại ngăn lại, Chu Hiệu Minh lại đang nghĩ tại sao hắn lại đưa người về nhà.

Không cần thiết, hắn nghĩ, thực sự không cần. Nếu biết sớm hơn, hắn đã gọi taxi cho cậu, để sau này không xảy ra chuyện gì và hắn sẽ bớt rắc rối hơn.

Nhưng đồng thời, Thích Hiên cũng mất tích, thật sự không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

“Cậu đã nói với người nhà tối nay cậu sẽ không về chưa?” Chu Hiệu Minh hỏi.

"Bọn họ không quan tâm đến tôi, có lẽ đang ngủ ở công ty." Thích Hiên cong môi.

"Đúng rồi."

"Chuyện gì vậy?"

"Nếu tôi không đưa cậu về, cậu không phải là vô gia cư sao? Cho nên tôi nhất định phải đưa cậu trở về." Chu Hiệu Minh thản nhiên nói.

"Này, đừng lừa tôi nữa. Làm sao cậu biết lúc đó trong nhà tôi không có người?" Thích Hiên hất cằm, trừng mắt nhìn.

Nhưng Chu Hiệu Minh thực sự buồn ngủ, tay dưới chăn mò mẫm bịt

mắt Thích Hiên, dùng giọng gọi tổ tiên cầu cậu ngủ, Thích Hiên thật sự không nỡ đánh thức hắn, mặc dù mình có thể thức xuyên đêm. Nhưng trong ấn tượng của cậu, những học sinh đứng đầu thường đi ngủ lúc chín giờ tối và thức dậy lúc sáu giờ sáng, thật ngạc nhiên là hắn có thể thức đến tận bây giờ.

Huống chi, thân thể của những học sinh đứng đầu đó còn yếu, Thích Hiên không muốn sáng mai Chu Hiệu Minh đổ bệnh.

Cậu đã quên mất rằng mình đã bị đánh cho đến khi cậu kêu lên.

Tuy nhiên, câu nói đó của Chu Hiệu Minh là có ý gì?

"Vô gia cư" nghĩa là gì và "đưa cậu về" nghĩa là gì? Có thể nói Chu Hiệu Minh ở đâu cũng có thể trở thành nhà? Liền trở thành người thân.

Thích Hiên nhấc tay Chu Hiệu Minh ra khỏi mặt, nhét lại vào chăn, nhiệt độ trên mặt lại dâng lên.

Cậu thầm mắng Chu Hiệu Minh mưu mô, quay người khi nói chuyện, nhưng cậu không biết rằng cậu lại cười, hàm răng lộ ra, tỏa sáng trong đêm tối.