Chương 12

Ánh trăng nhợt nhạt bị mây đen che khuất, không để lại bóng người, thành phố không có ánh sao, chỉ có ánh đèn đường lờ mờ soi đường.Dưới đèn bóng dáng chỉnh tề, trật tự, cột đèn màu đen in song song với mặt đất, khi bóng của Chu Hiệu Minh đi qua, trật tự gọn gàng có chút bị xáo trộn.

Hắn nhìn bóng mình, hình dáng chiếc cặp sách trên vai khiến hắn cảm thấy lo lắng.

Hắn vẫn đang mang theo chiếc cặp được đối phương đưa cho...

Những gì thế hệ trước nói đều có lý, thà rằng thiếu tiền, cũng không nợ nhân tình. Nhìn thấy bây giờ hắn nhận cặp sách của người khác, hắn không khỏi hết lần này đến lần khác thổ lộ tâm tình với người kia, trước đây hắn hoàn toàn không có khả năng quản lý loại chuyện này, cùng lắm là hắn sẽ gọi cảnh sát và rời đi. Nhưng bây giờ điều đó là không thể. Mọi chuyện đã khác rồi...

Chu Hiệu Minh cũng không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn cảm giác được người phía sau không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại liền thấy Thích Hiên xa xa phía sau hắn, toàn thân bị ánh đèn đường bao phủ, nhìn về phía hắn lúng túng, khiến anh cáu kỉnh lại bất đắc dĩ, hắn kìm nén sự tức giận của mình và hét lên với bên kia: "Sao cậu đứng xa thế? Mau theo tôi."

Ánh đèn đường không thể che giấu hết vẻ mặt của Thích Hiên, hắn rõ ràng nhìn thấy Thích Hiên cắn môi, sau đó vặn vẹo mặt, hít một hơi rồi bước nhanh về phía hắn.

Vẫn chưa an toàn, cả nhóm quả thực đã rời đi, nhưng họ sẽ sớm phát hiện ra Chu Hiệu Minh hoàn toàn không gọi cảnh sát, biết mình đã bị lừa nên quay lại đuổi theo. Hai người đều biết tình huống này nên chỉ tập trung vào đường đi, khi Chu Hiệu Minh đưa Thích Hiên vào thang máy mở cửa, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bật đèn phòng khách lại ném cặp sách xuống chân giường, Chu Hiệu Minh quay đầu nhìn Thích Hiên đang im lặng đứng ở cửa, kìm nén tức giận nói: “Ngồi qua đây.”

Dưới ánh đèn rực rỡ, vết thương trên người Thích Hiên còn nặng hơn hắn đoán, bộ quần áo sang trọng không rõ ràng rách nát, chỉ có thể dùng làm vỏ bọc, chưa kể những vết thương nhỏ không rõ nguyên nhân, hắn nhìn kỹ liền cảm thấy đau, nhưng Thích Hiên lại nhịn xuống đi cùng hắn một quãng đường dài như vậy.

Đêm hôm đó hắn rất bồn chồn, cảm xúc thăng trầm, xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát khiến hắn cảm thấy cáu kỉnh, không biết phải mất bao lâu mới có thể giải quyết được rắc rối lớn trước mắt. Tối nay, nhưng ngày mai vẫn phải đi học, thế giới không phải lúc nào cũng có thể xoay sở được, theo ý muốn của mọi người, Chu Hiệu Minh chỉ là một người nhỏ bé, tất cả những gì hắn có thể làm là nắm lấy phương hướng của chính mình và từng bước tiến về phía trước, bước tới mục tiêu.

Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nói: “Cậu đứng ngây người ở đó làm gì?”

Nghe thái độ của hắn đã dịu đi, Thích Hiên rốt cục cũng không còn căng thẳng lo lắng nữa, xoa xoa ngón chân nói: "Có cần thay dép không? Nhà cậu bẩn rồi..."

"Cũng không có gì đặc biệt, lại đây." Chu Hiệu Minh nói.

Hắn bảo Thích Hiên ngồi lên giường cởϊ qυầи áo. Trên đường đi có không ít khúc mắc, Thích Hiên có vẻ xấu hổ đến mức không thể làm bẩn ga trải giường trắng hay cởϊ qυầи áo trước mặt nên đã yêu cầu Chu Hiệu Minh nắm rượu thuốc tay nắm chặt lại buông ra, hắn gần như suýt nữa muốn trực tiếp lột đồ.

"Nào, để tôi xem vết thương của cậu thế nào."

Khi Thích Hiên cuối cùng cứng ngắc cởϊ áσ ra, Chu Hiệu Minh đã mất kiên nhẫn, không nói với Thích Hiên mấy lời, chú ý đến vết thương của Thích Hiên, trực tiếp đẩy cậu lên giường, nửa quỳ trên giường, lại lấy ra một ít rượu thuốc, sau đó bôi lên vết bầm tím ở eo và bụng đối phương.

"Ah!"

"Đau?" Chu Hiệu Minh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thích Hiên.

Đau, ngứa, tê. Hai tay Chu Hiệu Minh như bị nhiễm điện, rượu thuốc lạnh trên tay nóng như nước sôi, khiến ngón tay của Thích Hiên vô thức lướt qua ga trải giường.

Cậu lắc đầu và chỉ nói: "Không đau."

Chu Hiệu Minh không đi sâu vào chi tiết, xử lý xong mâu bầm ở bụng, liếc nhìn những bộ phận khác, trên người Thích Hiên có rất nhiều vết thương, nhưng đều là vết thương nhỏ, Chu Hiệu Minh không chuẩn bị ứng phó. Điều hắn chú ý hơn là đôi bàn tay của Thích Hiên, đầy máu gần đông và có rất nhiều vết thương.

"Không, không sao... đều là máu của họ." Thích Hiên xấu hổ rụt tay lại nói.

Chu Hiệu Minh cau mày, nắm lấy tay cậu, dùng cồn lau vết máu, đối phương không nhúc nhích, tùy ý động tác của hắn, Chu Hiệu Minh thấy cậu không sợ đau, nửa tin nửa ngờ.

Nửa còn lại cũng tin điều đó sau khi lau sạch tay cho Thích Hiên.

"Xậu thật sự không có bị thương." Chu Hiệu Minh vẻ mặt kinh ngạc.

Ngoài việc hơi đỏ và sưng lên, thực sự trên bàn tay đó không có vết thương nào cả.

"Thịt người mềm. Những tên ngốc hôi hám đó sức chiến đấu chỉ ngư năm cọng bún, đánh bọn chúng cũng không đau!" Nói đến điều mình tự hào, Thích Hiên tựa hồ thả lỏng rất nhiều, vẻ mặt rạng rỡ, “Cậu đừng nhìn ta, hiện tại tôi đang thảm như vậy, nhưng kỳ thực bọn họ còn thảm hơn tôi, còn muốn hạ thủ với tôi, phi!”

"Thật sao? Tôi thấy lúc rời đi họ còn khá nguyên vẹn, tay chân vẫn còn đó." Chu Hiệu Minh thản nhiên nói.

“?” Gãy tay… gãy chân?

Thích Hiên hồi lâu không lên tiếng, Chu Hiệu Minh mới nhận ra mình hình như đã nói sai, nói dối không chớp mắt: "Tôi xem trên TV rồi, yakuza không đều là đều dùng dao rựa đánh nhau sao?"

“Ồ, đúng rồi,” Thích Hiên lại thả lỏng, Chu Hiệu Minh thậm chí còn tận mắt nhìn thấy đôi vai của mình lập tức rụt lại, “Tôi còn tưởng rằng các cậu học sinh giỏi đều tàn nhẫn như vậy.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa,” Chu Hiệu Minh cụp mắt chuyển chủ đề, “Cởϊ qυầи ra để tôi xem có vết thương ở đâu không.”

"A? Cởi, cởϊ qυầи?!" Thích Hiên hét lên.

Cậu vừa định nói gì đó, Chu Hiệu Minh đã nhanh chóng cắt ngang: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn xem vết thương của cậu, không muốn nhìn nơi đó, tôi không ghét cậu. Biết cậu là đàn ông, cho nên tôi cũng không tránh khỏi nghi ngờ, nếu cậu không muốn cho tôi nhìn, cậu có thể vào phòng tắm tự mình giải quyết."

Thích Hiên: "..."

Những lý do của hắn cứ được nói đi nói lại, Thích Hiên đột nhiên mất bình tĩnh, cậu muốn nhân cơ hội này để làm gì đó với Chu Hiệu Minh nhưng không tìm được lý do nào, nhất thời cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cậu cầm lấy rượu thuốc trong tay, khập khiễng đi về phía phòng tắm.

Không có cách nào, căn nhà này chỉ có hai phòng, một là phòng khách, một là phòng tắm, cho dù Thích Hiên có muốn ở cùng Chu Hiệu Minh một thời gian cũng không có cơ hội.

"Đợi đã, câuh đang làm gì vậy?" Chu Hiệu Minh nắm lấy cánh tay của Thích Hiên.

"Sao vậy? Vừa rồi không phải cậu bảo tôi đi sao?" Thích Hiên trong lòng thầm vui mừng, nhưng lại không chịu thua kém.

“Vết thương trên mặt cậu không tiện, tôi có thể giúp ngươi xử lý.” Chu Hiệu Minh nói.

Lại một sự hiểu lầm nữa.

Thích Hiên nhắm mắt lại, ép mình không được nói những lời không hay. Cho dù không có chuyện gì thì cũng nên dành nhiều thời gian hơn cho Chu Hiệu Minh, cậu tự an ủi rồi lại ngồi xuống giường.

"Nhắm mắt lại."

Chu Hiệu Minh dùng cồn lau chùi cho đối phương, sau đó dán băng cá nhân vào khóe mắt và miệng. Vết thương trên người cậu không nghiêm trọng như Chu Hiệu Minh tưởng tượng, hắn quả thực là ra tay đánh lừa, đối phương có ba bốn người vây quanh, nhưng cậu lại không bị tổn thất gì.

Nhưng vẫn không thể lên sân khấu. Chu Hiệu Minh nghĩ thầm, dù sao hắn cũng từ đầu đường đi ra, nếu là hắn, hắn có thể cam đoan mình sẽ không bị thương chút nào, mấy người đó cũng không có khả năng hoàn toàn rời đi.

Và sẽ không kinh động cảnh sát.

Hắn ở một bên đang thoải mái suy nghĩ, còn Thích Hiên thì đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn.

Chu Hiệu Minh quả thực có ngoại hình rất đẹp, mặc dù bản thân hắn không nhận ra, nhưng trong mắt những người xung quanh thì không phải như vậy. Hắn có ngoại hình ưa nhìn, tỷ lệ chuẩn mực gồm ba sân và năm mắt, tam đình ngũ nhãn tỉ lệ tiêu chuẩn, kiểu tóc là kiểu húi cua phổ biến và bình thường nhất trong giới học sinh trung học, thoạt nhìn có vẻ là một học sinh giỏi. So với một số nam sinh được tạo kiểu và nhuộm tóc, hắn trông sạch sẽ, điềm tĩnh và tự nhiên. Hắn có thực lực gần gũi nên không cố ý khoe khoang, hơn hẳn người thường rất nhiều.

Thích Hiên vẫn nhớ rõ khi mới bước vào trường, sự tức giận và nôn lòng của cậu một khắc kia đột nhiên ngừng lại. Những cuộc cãi vã giữa cha mẹ dần dần phai nhạt, cùng với tất cả những lo lắng, hoảng sợ và đau khổ kể từ khi sinh ra, thế giới đột nhiên trở nên nhỏ bé như một lớp học.

Khi đó, Chu Hiệu Minh cảm nhận được ánh mắt của cậu, mỉm cười với cậu, sau đó cúi đầu nhặt bút lên, Thích Hiên cũng cười với Chu Hiệu Minh, quay đầu lại, nhưng trong lòng vẫn chưa hề bình tĩnh lại.

Cậu có thể chịu đựng được một hoặc hai năm, nhưng năm cuối trung học sắp kết thúc, Cậu không muốn chỉ đứng nhìn ở một bên.

Chu Hiệu Minh, xin hãy nhìn tôi nhiều hơn.

Lớp trưởng nên quan tâm hơn đến những học sinh nghịch ngợm trong lớp.

“Vòng cổ của cậu đâu?”

Chu Hiệu Minh đột nhiên hỏi, làm cho Thích Hiên tỉnh táo lại, nhưng hơi thở nóng bỏng của cậu đã thổi bay sự trong trẻo trên mặt, cậu do dự hai lần rồi nói: "Có lẽ, lúc đánh nhau vơi lũ rùa kia bị rơi."

Chu Hiệu Minh bất cẩn nhận được câu trả lời, gật đầu, không ngờ Thích Hiên lại hưng phấn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi môi của Chu Hiệu Minh, nghĩ: "Cậu thích à? Nó không đáng giá bao nhiêu tiền? Thích thì tôi mua cho cậu một cái."

Chu Hiệu Minh nói: “Mua một cái cùng cậu làm một đôi?”

"Đương nhiên... cái gì?" Thích Hiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trong mắt hiện lên ánh sáng chói lọi nhất trong thời gian gần đây, "Ý cậu là gì? Cậu muốn... thành một đôi với tôi?"

Chu Hiệu Minh thu dọn dụng cụ y tế, không trả lời vấn đề mà nói: “Xử lý xong rồi, đừng chạm vào nước.”

"Mẹ kiếp, đợi một chút," Thích Hiên tóm lấy Chu Hiệu Minh đang chuẩn bị đứng dậy, không để ý đến khớp ngón tay đau nhức đang rêи ɾỉ của mình, đôi mắt sáng ngời, "Cậu có ý gì? Nói rõ cho tôi biết!"

Trong mắt cậu hiện lên sự hy vọng và cầu xin khiến Chu Hiệu Minh nhìn rõ, hắn thầm mắng mình vì đã nói quá nhiều, hắn không khỏi quay mặt đi và nói: “Tôi nói đùa - tuy nhiên đó cũng không phải là ý kiến

tồi."

Sau khi hắn nói xong nửa câu đầu, khí tức xung quanh Thích Hiên đột nhiên thay đổi, cả người tràn ngập sự thất vọng nồng nàn, khiến hắn không thành thật thêm vào nửa câu sau, thở dài nói thêm: "Như buổi trưa tôi đã nói.", Chủ yếu phụ thuộc vào biểu hiệu của cậu."

"Tôi thích cậu." Thích Hiên nói.

Cậu nắm tay Chu Hiệu Minh, không bỏ sót vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, tựa hồ không ngờ cậu lại nói thẳng như vậy.

“Tôi thích cậu,” Thích Hiên lại nói, “Vậy cậu cũng sẽ thích tôi chứ?”