Chương 24

Trải qua mấy ngày cuối cùng kinh tâm động phách của học kỳ 1, Vân Yến chính thức nghênh đón kỳ nghỉ, cùng nghỉ Tết của năm nay cộng lại.

Năm nay Tết tất niên may mắn cũng nằm trong tháng 1 đầu năm, nên Bộ Giáo Dục cũng đổi mấy ngày đi học để kéo dài kỳ nghỉ.

Nhưng là mấy ngày đi học này tăng thêm cuối năm, nghỉ hè sẽ chậm một chút, nhưng là không có học sinh nào có ý kiến.

Đùa à! Kỳ nghỉ được kéo dài không phải chuyện tốt sao?! Nghỉ hè chậm mấy ngày thì sao?! Dù sao thì cũng đều phải học!

Trong lòng Vân Yến vui sướиɠ từ cổ họng hừ ca, trên tay nhanh chóng dọn sách vào ba lô, chuẩn bị di cư về nhà, hôm nay là ngày học cuối của học kỳ này, các học sinh đều tâm trạng vui vẻ như thế này.

Có lẽ nghỉ học là một loại hấp dẫn mà không học sinh nào không thích!

Vân Yến cầm lấy cuốn sách trên bàn, chú ý tới đây là cuốn sách nàng mượn từ thư viện trường để ôn tập.

Sẵn tiện ghé thư viện trả sách đi, trong lòng quyết định hành trình, Vân Yến cất hết sách còn lại vào ba lô, ôm sách mượn của thư viện rời khỏi lớp.

Tinh!

Điện thoại vang lên thông báo, Vân Yến nghi hoặc mở xem tin nhắn, là Đan Trường Lê.

[Cảnh sát tai mèo: Nghe nói trường học đã cho nghỉ, ngày mai em có kế hoạch gì không? Tôi dự định mời em bữa cơm lúc trước hứa hẹn.]

... A, còn có vụ này, lúc trước cứu vị cảnh sát này nàng đã phải hy sinh ký kết giao dịch không công bằng!

Một tháng, suốt một tháng nàng phải gánh công việc trong nhà, còn có ba lần tuỳ kêu tuỳ đến a!

Lúc trước sử dụng một lần, hiện tại vẫn còn hai lần!

Nàng cần cố gắng ăn sạch tiền của Đan Trường Lê, báo thù!

Ngón tay Vân Yến hoạt động trên bàn phím, đồng ý lời mời.

...

Tô Viễn bước đi trên đường, cả người hắn được hoá trang một chút, chỉnh sửa một chút thói quen, hiện tại nhìn hắn không giống một người nằm vùng chật vật bị đuổi gϊếŧ vài ngày trước.

Hiện tại hắn đã bỏ đi thân phận giả lúc nằm vùng, lấy thân phận thật hoạt động bên ngoài, đây cũng là một loại ngụy trang.

Lúc trước khi nằm vùng hắn có thay đổi diện mạo bản thân, nên hiện tại chỉ cần sử dụng khuôn mặt nguyên bản là được.

Cho dù có chút đường nét sẽ giống nhau, nhưng là ở thế giới ngầm, cũng không có quá thân thiết gì.

Tô Viễn sau ngày hôm đó, phải ở bệnh viện tịnh dưỡng nhiều ngày mới có thể đi ra ngoài hoạt động.

Lúc tỉnh dậy từ giường bệnh, việc đầu tiên Tô Viễn làm là cho các đồng sự cùng cấp dưới chú ý về thông tin người đeo mặt nạ nữ kia.

Sau khi Vân Yến cùng Snake trên đường bị cản trở, dù Blood và Corn bị bắn trúng, nhưng vẫn còn những thành viên khác đuổi bắt, nên chạy trốn cũng không quá dễ dàng.

...

Đoàng!

Tiếng súng vang lên ở phía sau, viên đạn bay ra xé rách không khí, Tô Viễn nghiêng đầu né tránh tiếp tục chạy đi.

"Ha ha ha, chết đi, đầu mày là của tao!" Tên thành viên vừa nổ súng cười càn rỡ.

Đoàng đoàng đoàng đoàng....

Rất nhiều viên đạn nhanh chóng bắn về phía Tô Viễn.

Tô Viễn gian nan né tránh viên đạn, cũng chỉ giảm đi bị đánh trúng yếu hại, làm cho viên đạn chỉ xẹt qua làn da.

Nhưng làm sao có thể tránh khỏi toàn bộ, có một viên đạn chỉ một lát nữa sẽ đánh trúng yếu hại của Tô Viễn.

Nhưng Tô Viễn lại không có một chút hoảng loạn, dừng lại bên lan can biển, khoé môi còn lộ ra một nụ cười.

Viên đạn xé rách không khí, không chút dừng lại đi đến giữa mày Tô Viễn.

Hắn đang cười cái gì?! Cũng chỉ là con mồi giãy giụa trước khi chết mà thôi! Thành viên tổ chức tức giận cùng nghi hoặc mà nghĩ.

Đây là viên đạn mang theo tử vong.

Tô Viễn nhắm hai mắt lại, nghe tiếng gió càng ngày càng gần, tiếng rít gào của biển rộng lúc này như bị phóng đại.

... Là lúc này!

"Tên này không lẽ muốn...!" Pering không biết chạy tới từ lúc nào, hắn mệnh lệnh thành viên tổ chức: "Nhanh bắn chết hắn!"

Mấy tên thành viên xung quanh như sững người, sau đó cũng ý thức được, muốn ra tay cũng không kịp nữa.

Biển rộng hôm nay sóng rất mạnh, tiếng gió rít gào bên tai, Tô Viễn bình tĩnh nhìn mặt biển, không do dự hay sợ hãi mà nhảy xuống.

Thình thịch.

Hắn nhảy xuống biển!

Trước khi rơi xuống biển, Tô Viễn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ bản thân có thể sống sót từ trong biển, chờ đến đội cứu viện chạy tới.

Chỉ là khi hắn rơi xuống mặt biển, áp lực biển cũng đã làm hắn chóng mặt một chút, âm thanh cách mặt biển nghe đầy hư ảo, không phân rõ là của ai.

"Hắn vậy mà nhảy xuống luôn?"

"Có ai biết bơi không, xác nhận tử vong một chút, đừng để chạy thoát!"

"Không có ai sao?! Đi kiếm đồ vớt nó lên!"

Sau câu nói, là mấy cây gỗ đưa xuống dò xét, đong đưa nước biển trước mặt Tô Viễn, đôi mắt bị kí©h thí©ɧ đầy chua xót.