Anastasia chỉ muốn chôn vùi mình xuống đất ngay lúc này, nhưng điều đó sẽ sớm xảy ra vì Hoàng tử Aiden đã nhận ra cô. Tim cô đập mạnh đến mức làm tê liệt mọi âm thanh khác trong tai và lòng bàn tay run rẩy đổ mồ hôi ướt đẫm.
Với thân phận là một hầu gái, cô đã hy vọng rằng tam hoàng tử sẽ không thèm liếc nhìn đến mình khi xung quanh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp và lộng lẫy.
"Ở đâu?" Thái Hậu kêu lên, cùng những người khác quay đầu nhìn về hướng ngược lại.
Anastasia nhanh chóng lắc đầu với Hoàng tử Aiden với vẻ kinh hoàng thoáng qua trên khuôn mặt. Cô muốn anh im lặng để cô có thể giữ được cái đầu của mình.
“Em không nhìn thấy cô ấy" Công chúa Niyasa thì thầm trước khi nhìn lại anh trai mình với ánh mắt thắc mắc. "Cô ấy đâu?"
Ngay cả Thái hậu cũng quay sang nhìn cháu trai, chờ sự giải thích. Hoàng tử Aiden cười lớn, vẫy tay trước khi nói:
"Con chỉ đang cố nhớ lại tên cô gái đó. Đó là Tasia phải không?"
Công chúa Niyasa liếc mắt khi nhớ ra rằng anh trai cô là một kẻ hay pha trò.
“Con còn dám nhắc đến tên cô ta à, Aiden.” Thái hậu trừng mắt, môi mím lại thành một đường mỏng. "Ta rất khó chịu với những gì cô ta đã làm và sẽ không tha thứ khi cô ta dám làm tổn thương tình cảm của ta và Dante"
“Con sẽ ghi nhớ điều đó, thưa bà.” Aiden cúi đầu, mắt anh lén lút nhìn Anastasia. Tam hoàng tử tò mò chuyện gì đang xảy ra và quyết định sẽ tra hỏi cô sau.
Vai của Anastasia vẫn cứng đờ và cảnh giác, cô rất biết ơn vì Hoàng tử Aiden đã không lật tẩy vỏ bọc của mình. Khi mắt cô chuyển sang nhìn Hoàng tử Dante, anh ta có vẻ bình tĩnh và đang uống thứ gì đó từ chiếc ly mà một người hầu đi ngang qua đã mời anh ta. Rồi đột nhiên, ánh mắt anh chuyển sang nhìn cô và cô nhanh chóng nhìn xuống.
Một vài phút trôi qua, Hoàng tử Maxwell bước vào sảnh chính cùng với tri kỷ của mình, người được cho là người bạn đời chính thức của anh đang vòng tay ôm lấy cánh tay anh. Họ tiếp tục bước đi và dừng lại trước mặt Vua William, Thái hậu và Hoàng hậu Sophia. Cặp đôi nhận lời chúc phúc từ ba vị trưởng lão có địa vị cao và sau đó đứng sang một bên.
Vua William nói với mọi người trong sảnh chính, "Chào mừng một lần nữa mọi người. Hôm nay chúng ta có mặt ở đây để ăn mừng sự kiện Maxwell, con trai ta, đã tìm thấy người bạn tâm giao của mình. Tôi muốn tất cả mọi người nhiệt liệt chào đón tiểu thư Evin Jeremiah."
Ánh mắt Anastasia hướng về cô gái tên Evin, người đang mỉm cười rạng rỡ với niềm hạnh phúc rõ ràng bên cạnh Hoàng tử Maxwell. Cô mặc một chiếc váy đắt tiền và một chiếc kẹp tóc đính đá quý được cố định ở một bên mái tóc màu hạt dẻ. Cặp đôi trông thật hạnh phúc đang tận hưởng khoảnh khắc này.
"Không chậm trễ nữa, chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn cho các con ngay hôm nay và chẳng bao lâu nữa ngày cưới sẽ được chọn để hai con kết hôn. Hãy mang nhẫn tới đây." Vua William ra lệnh và ngay sau đó có hai người hầu bước tới với những chiếc gối vuông có màu nhung đỏ, mỗi người mang một chiếc nhẫn.
Hoàng tử Maxwell và tiểu thư Evin trao nhẫn cho nhau theo nghi thức và những âm thanh tán thành vang khắp phòng. Ánh mắt của Anastasia rời khỏi cặp đôi đã đính hôn, tìm kiếm nơi chị gái cô đang đứng và thấy chị ấy đang nhìn chằm chằm mà không có biểu cảm gì.
“Còn có một số điều ta muốn chia sẻ.” Giọng nói của Vua William vang vọng trong phòng, thu hút sự chú ý của mọi người trước khi nói tiếp, “Từ giờ trở đi Maxwell sẽ phụ trách căn cứ huấn luyện binh sĩ. Ta rất mong chờ thằng bé sẽ ghi một dấu ấn đặc sắc nào đó trong cuộc chiến sắp tới này."
Anastasia đang đứng đằng sau Công chúa Emily, nhận thấy công chúa quay lại nhìn về hướng anh trai cả của cô. Có vẻ như cô ấy muốn nói điều gì đó nhưng lại đủ khôn ngoan để giữ nó cho riêng mình.
Khi buổi dạ hội tiếp tục, Anastasia đi theo bất cứ nơi nào công chúa Emily đi đến. Công chúa khá nổi tiếng, có nhiều người đàn ông có địa vị cao đến tiếp chuyện cùng với hy vọng thu hút được sự chú ý của cô.
"Xin lỗi, mẹ tôi đang gọi tôi" Công chúa Emily nói dối trong khi cúi chào đám đông nhỏ đang tụ tập xung quanh cô. Khi họ bước đi, công chúa nói với Anastasia, "Cách dễ nhất để rời đi là nói với họ rằng ta đang được triệu tập. Tốt nhất là bởi mẹ hoặc bà của ta."
Anastasia gật đầu, ghi nhận điều đó.
Khi thấy mẹ đi về phía mình, Công chúa Emily nhanh chóng đón lấy bà giữa đường và nói: "Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ."
"Khoan đã, ông Terrarch đã nói với ta rằng con trai ông ấy đang cố gắng dành chút thời gian cho con, nhưng con lại bận rộn. Sẽ rất tuyệt nếu hai đứa hòa hợp với nhau" Nữ hoàng Sophia vội vàng nói, như thể bà ấy có nơi nào đó cần đến trong khi nhìn xa về phía sau con gái mình.
“Con đã làm việc đó rồi thưa mẹ” Công chúa Emily lịch sự trả lời.
"Vậy thì tốt. Ta muốn nghe con nói về họ vào ngày mai và xem liệu có người đàn ông nào phù hợp không" Nữ hoàng Sophia nói, trước khi nói thêm, "Ta sẽ nói chuyện với con sau, được chứ?" và bà vỗ nhẹ vào lưng con gái mình trước khi đi ngang qua cô ấy.
Nhưng Công chúa Emily vẫn chưa nói chuyện xong với mẹ mà tiếp tục đi theo mẹ, hai người bước ra khỏi sảnh chính. Anastasia theo kịp bước chân của công chúa và trước khi họ dừng lại, cách họ không xa là Vua William, Thái hậu và Sophia.
Họ nấp sau một trong những cây cột dày trước khi nghe lén cuộc trò chuyện mà họ phải chú ý, vì rất khó nghe với tiếng nhạc phát ra từ sảnh chính.
“Ta không đồng ý với quyết định giao căn cứ cho Maxwell của con." Thái hậu cau mày khi nhìn con trai mình. "Căn cứ là trách nhiệm của Dante, thằng bé được trang bị kiến
thức và kỹ năng rất tốt. Mặt khác, Maxwell còn chưa bao giờ bước chân vào trận chiến nào.”
"Maxwell sẽ làm vậy trong hai tuần nữa" Vua William trả lời, không bị ảnh hưởng bởi việc ông đã làm mẹ mình buồn. "Khi trách nhiệm đặt lên vai một người, con người sẽ tự động học hỏi. Quyết định của con là chắc chắn và con sẽ không thay đổi nó."
Thái hậu Ginger mím môi và nói, "Con đang tước bỏ trách nhiệm của một đứa con trai và lại giao nó cho một đứa khác. Con có nghĩ đến cảm giác của Dante không?"
"Dante đồng ý với con, thưa Mẹ" Vua William nói với ánh mắt sắc sảo trước khi nói thêm, "Dante là một chiến binh có năng lực và thằng bé sẽ tiếp tục hỗ trợ Maxwell cho đến sau này. Ít nhất là cho đến khi có ai đó lên ngôi" và những lời đó đã ảnh hưởng đến Nữ hoàng Sophia, người chợt tỏ ra bối rối nhưng lại giấu đi cảm xúc của mình.
Nữ hoàng Sophia nói: “Không phải sẽ tốt hơn nếu nó được bàn bạc và mọi người đều chấp thuận sao?”
Thái hậu cười nhạt và trả lời: "Ta cũng có câu hỏi tương tự khi đột nhiên có một Nữ hoàng thứ hai được giới thiệu.", bà quay sang hỏi con trai: "Có điều gì bất ngờ khác mà ta nên biết trước để chúng không khiến ta kinh ngạc không?"
"Bây giờ chỉ vậy thôi, mẹ. Đừng buồn, con chỉ giúp tất cả các con của con có cơ hội công bằng để tìm hiểu những gì đang diễn ra trong vương quốc và xem liệu chúng có tố chất lãnh đạo hay không" Vua William đáp lại, hôn vào má của vợ và mẹ mình. Sau đó ông quay trở lại sảnh chính.
Thái hậu thở dài: "Hắn nói như vậy chắc là cũng không tệ lắm." Mặc dù bà ấy vẫn không chấp nhận việc Dante bị loại khỏi vị trí người phụ trách. Bà bảo vệ Dante vì cách mọi người đối xử với anh ấy từ lúc còn nhỏ rất khắc nghiệt, nhưng điều đó không có nghĩa là bà yêu những đứa cháu khác của mình ít hơn. "Ta cần một thức uống mạnh hơn. Aziel đâu?”
Công chúa Emily quay sang Anastasia và nói, "Sao em không vào trong đợi ta? Ta sẽ quay lại sớm thôi" Cô bắt đầu đi về phía mẹ mình trong khi Anastasia quay vào trong sảnh chính.
Anastasia lặng lẽ đứng nhìn khách mà không nhìn thẳng vào họ để tránh làm họ khó chịu.
Cô nhìn thấy Hoàng tử Dante đang nói chuyện với một vài vị khách. So với những người đang khó chịu ở hành lang, anh ta trông hoàn toàn hài lòng với tin tức lúc nãy, như thể nó không làm anh ta bận tâm. Càng nhìn chằm chằm vào anh, cô càng để ý nhiều hơn, giống như cách vô số cô gái trẻ lén nhìn anh.
Trong khi cô đợi Công chúa Emily, Hoàng tử Aiden xuất hiện bên cạnh Anastasia với một khay đồ ăn ưa thích mà anh mang theo. Anh ngạc nhiên nói.
"Tôi rất bối rối nhưng cũng rất kinh ngạc trước những gì đang xảy ra với cô. Tôi thà đi loanh quanh còn hơn là xem các phi tần nhảy múa" và mắt anh sáng lên.
Anastasia đưa tay lên môi và anh nhanh chóng thốt lên, “À!” Aiden thấp giọng nói, "Khi là một hầu gái, cô không nói chuyện, nhưng cô lại nói khi đến chợ và khi là Tasia Flores. Có phải rất giống Juan không?" Anh hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.
Cô lắc đầu và làm ký hiệu bằng tay, điều này khiến hoàng tử nghiêng đầu thắc mắc, tự hỏi tên thật của cô là gì. Cô đưa tay lên che miệng và thì thầm:
“Làm ơn đừng nói cho ai biết sự thật.”
Hoàng tử Aiden lấy một món từ khay và bỏ vào miệng. Sau khi nhai và nuốt xong, anh ấy nói, "Cô là một cô gái kỳ lạ, không nói chuyện trong khi cô có một giọng nói hay như vậy. Cô nói rằng cô muốn cưỡi lạc đà... đừng nói với tôi là cô đang định chạy trốn nhé?" Anh nhìn chằm chằm vào cô.
Anastasia không nhìn anh, vì một người hầu như cô làm như vậy là thô lỗ. Hôm nay đã quá đủ rắc rối và cô không muốn có thêm nỗi lo sợ nào nữa. Cô lắc đầu và cử động hai ngón tay như đang bước đi.
"À, bây giờ tôi không biết ý cô là gì. Có lẽ tôi sẽ học nó trong hai tháng nữa" Aiden quyết định trước khi nói, "Nhưng tôi rất lười biếng và công việc thì quá nhiều. Có quá nhiều thứ để nói và tôi nóng lòng muốn được trò chuyện cùng cô đó.”
Đột nhiên có ai đó đập vào sau đầu hoàng tử Aiden, không ai khác chính là Công chúa Emily, trừng mắt nhìn em trai mình: "Em ở một mình với cô ấy là có ý gì? Chị sẽ nói với mẹ nếu em làm hoặc nói điều gì lạ với người hầu của chị." Sau đó cô ấy quay sang Anastasia và nói, "Ta mệt và muốn trở về phòng ngay bây giờ."
Anastasia cúi đầu chào Hoàng tử Aiden và theo Công chúa Emily ra khỏi đó. Bước chân nhanh chóng của công chúa chậm lại khi họ rời khỏi sảnh chính. Có vẻ như công chúa đang suy nghĩ sâu xa và không thốt ra lời nào.
Đến phòng công chúa, Anastasia giúp cô gái cởi váy và gỡ mái tóc được ghì chặt bằng kẹp, việc này mất khá nhiều thời gian.
Khi Công chúa Emily đến lúc đi ngủ, Anastasia kéo chăn đắp cho công chúa và nghe thấy cô ấy dặn dò, "Ta sẽ gặp em vào ngày mai, Anna. Em đừng thổi nến tắt nhé."
Anastasia gật đầu trước khi cúi chào và rời khỏi phòng.
Vì đã xong công việc của mình trong ngày hôm nay, cô quyết định đợi chị gái mình bên dưới Tháp Thiên đường. Một giờ, hai giờ, rồi đến ba giờ trôi qua khi Anastasia nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến gần nơi mình đứng. Cô giả vờ lau một chiếc bình như thể mình đang làm công việc như thường lệ, nhưng đó chỉ là cái cớ để cô không bị tra hỏi khi bước vào tòa tháp.
Khi Anastasia liếc nhìn qua, cô nhận thấy các kỹ nữ lần lượt bước lên cầu thang, nhưng cô không nhìn thấy Marianne. Cô tự hỏi liệu Marianne có thể đang tiếp đãi một vị khách nào đó ở sảnh chính hay đang ở trong phòng của họ.
Rời khỏi hành lang, cô bắt đầu đi về phía khu dành cho người hầu thì gặp ông Gilbert, “Vào bếp lấy một trong những khay thức ăn được phục vụ ở sảnh chính. Hãy mang nó đến chỗ của Lady Maya.”
Anastasia cúi đầu và làm theo. Sau khi mang khay đồ ăn vào phòng, cô đưa lại cho một người hầu khác. Khi Anastasia bắt đầu rời khỏi hành lang của sảnh chính, một trong những cánh cửa mở ra trước mặt cô và Hoàng tử Maxwell bước ra khỏi phòng.
Khi hoàng tử lướt ngang qua Anastasia, đôi mắt anh nheo lại khi nhìn vào cô, khiến cô lo lắng vì lúc nào cô cũng sợ rằng có người nhận ra mình.
Anh đi ngang qua cô và tiếng bước chân anh xa dần, biến mất ở cuối hành lang. Cùng lúc đó, Marianne cũng bước ra khỏi căn phòng mà lúc nãy hoàng tử Maxwell đã bước ra.
Khi ánh mắt hai chị em gặp nhau, Marianne ngạc nhiên khi thấy em gái mình ở đó. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Anastasia đã hỏi cô,
“Hoàng tử Maxwell muốn gì ở chị nữa sao?”