Chương 37: Trận đấu giữa các hoàng tử

Marianne kéo Anastasia vào căn phòng mà cô và Hoàng tử Maxwell vừa bước ra lúc nãy, đóng cửa lại. Lông mày của Marianne hơi nhăn lại và khi Anastasia tiếp tục nhìn chằm chằm, chị gái Flores nói,

"Anh ấy đến để nói chuyện với chị...anh ấy đưa ra một lời đề nghị có hơi khác một chút."

“Làm vợ lẽ của anh ta ư?” Anastasia hỏi.

Marianne lặng lẽ gật đầu trước khi dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn xa xăm.

Anastasia luôn nhận thức được rằng không có một người phụ nữ nào thuộc tầng lớp thấp kém có thể kết hôn với hoàng tử hay vua. Nếu người đàn ông đó muốn giữ một người phụ nữ thuộc tầng lớp thấp hơn ở bên mình thì đó sẽ là vợ lẽ hoặc tình nhân của anh ta. Bây giờ thì hoàng tử Maxwell lại đề nghị vị trí tương tự cho chị gái cô.

"Ý chị là gì khi nói nó hơi khác một chút?" Anastasia hỏi, muốn chị gái mình giải thích chi tiết hơn.

Marianne cố gắng lựa lời để giải thích, như thể cô đang nuốt chửng nỗi đau và tổn thương của mình,

"Vì anh ấy đã tìm được tri kỷ của mình nên anh ấy sẽ không bao giờ có thể yêu chị như trước nữa. Những kỷ niệm ở bên nhau đã bị xóa bỏ, chắc anh ấy cảm thấy có lỗi và muốn chị có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Để bảo vệ chị bằng cách lấy chị làm vợ lẽ, nhưng sẽ không có tình yêu nào cả và anh ấy sẽ không bao giờ chạm vào chị."

Ở một mặt nào đó Marianne sẽ được phong làm thê thϊếp của hoàng tử và cô sẽ không phải ngủ với bất kỳ người đàn ông nào trong cung điện hoặc để làm hài lòng các vị khách của nhà vua. Cô ấy sẽ được mặc những bộ quần áo và trang sức đắt tiền. Cô ấy sẽ không bị rơi xuống hạng thấp hơn khi về già. Nhưng có một điều là cô sẽ không thể nhận được tình yêu của bất kỳ ai và cuộc sống sẽ đơn độc đến hết đời.

"Anh ta đang cố gắng chịu trách nhiệm với chị sao?" Anastasia hỏi, không chắc chắn về ý định của Hoàng tử Maxwell vì cô biết rằng một khi thành viên hoàng gia gặp được tri kỷ của mình, họ sẽ không quan tâm đến bất kỳ một ai khác. “Đó có phải điều mà chị muốn không, Mary?”

Marianne mỉm cười, nét mặt cô thoáng chút cay đắng và một cảm giác nặng nề nào đó trong ngực. Khi ngước lên nhìn em gái mình, mắt cô ấy ngấn lệ và nói,

"Có lẽ đó không phải là ý hay, nhưng chị yêu anh ấy. Anh ấy có thể ép buộc chị, nhưng anh ấy đã cho chị quyền quyết định. Em không nghĩ điều đó là tốt sao?"

Anastasia thở dài và trả lời: "Em là em gái của chị, nhưng chỉ có chị mới biết mình thực sự muốn gì. Em chỉ không muốn chị hối hận về quyết định hiện tại của mình trong tương lai."

Nhưng càng nghĩ về điều đó, Anastasia càng nhận ra rằng đó sẽ là một vị trí tốt hơn cho Mary so với vị trí hiện tại của cô. Thay vì dành cả ngày lẫn đêm cho những người đàn ông khác, cô ấy sẽ không cần phục vụ họ nữa.

"Chị không có tương lai, Anna. Dù có khó khăn đến mấy, đây vẫn là cuộc sống của chị. Chị đoán chị chỉ hạnh phúc khi được gặp anh ấy, còn hơn là không nhìn thấy anh ấy chút nào" Marianne nắm chặt tay, cảm thấy như có gì đó nhói trong lòng. "Tình yêu là thứ nhất thời phải không? Hôm nay vẫn còn đó, rồi ngày hôm sau hóa ra chỉ là ảo ảnh."

Marianne đã dần tin rằng không có ai có thể yêu cô như cách mà cô cảm nhận được tình yêu của Hoàng tử Maxwell dành cho mình. Khi nó biến mất, những hy vọng và ước mơ mà cô đã hình dung cũng tan biến và cô lại đứng một mình trong bóng tối.

Anastasia thấy chị gái mình buồn bã, cô liền nói: "Chị đang chọn ở bên một người không còn yêu chị nữa. Em biết điều đó rất đau đớn, nhưng em nghĩ chị xứng đáng được tốt hơn. Một người sẽ yêu chị trọn vẹn và em nghĩ người đó đang ở thế giới bên ngoài, chờ đợi chị. Em biết thật ích kỷ khi hỏi chị điều này...nhưng hãy dành thời gian và suy nghĩ kỹ. Khi nào nếu chị sẵn sàng, chúng ta sẽ rời đi."

Marianne gật đầu và Anastasia ôm chặt chị gái mình. Chị cả Flores hỏi: "Em đang làm gì ở phía bên trong của cung điện vào giờ này vậy?"

"Ông Gilbert yêu cầu em tiếp đón các vị khách ở đây. Em không còn là một cô hầu gái tầm thường nữa mà là một người hầu bên cạnh Công chúa Emily" Anastasia nói.

Marianne trở nên vui mừng cho em gái mình, cô ấy nói, "Đó là một tin tốt! Công chúa Emily rất tốt bụng và em sẽ không... em ...em sẽ xoay sở như thế nào?" Cô hỏi, lo lắng rằng em gái mình sẽ bị bắt.

"Cho đến hôm nay thì mọi thứ đều ổn. Em chỉ có thể hy vọng nó sẽ kéo dài cho đến khi em rời khỏi đây" Anastasia nở một nụ cười trấn an Marianne, không muốn chị gái mình lo lắng hơn vì chị ấy cũng có những rắc rối của riêng mình.

Khi Anastasia rời khỏi phòng và hành lang để quay lại khu dành cho người hầu, nụ cười trên môi cô biến mất. Rõ ràng trái tim của chị gái cô đang bị giam giữ bởi người đàn ông không yêu chị ấy. Nhìn thấy nỗi thống khổ trong mắt chị gái, cô hy vọng mình sẽ không bao giờ rơi vào những cảm xúc đó và bảo vệ được trái tim của mình.

Ngày hôm sau, sau bữa sáng, Anastasia đứng dậy, đi theo Công chúa Emily, tâm trạng của cô có vẻ tốt hơn so với tối qua. Họ bước qua các hành lang của cung điện, vạt váy công chúa nhẹ nhàng di chuyển trên nền nhà.

Công chúa Emily trầm tư: “Mẹ và mọi người đều đang bận tiếp khách. Vì vậy đây là cơ hội hoàn hảo để rời khỏi cung điện."

"Chúng ta sẽ có lính canh theo sau nên điều đó hoàn toàn ổn. Ta chỉ muốn đến căn cứ huấn luyện. Hy vọng rằng Aiden vẫn chưa chết" Công chúa Emily nói, như thể cô chắc chắn rằng hoàng tử Aiden đang bị đánh. "Ta đã yêu cầu Norrix mang thợ may đến, trưa nay họ sẽ đến để lấy số đo cho em."

Anastasia đang tự hỏi liệu có cách nào để thoát khỏi chuyện này không. Có lẽ cô có thể nói rằng mình bị ốm, nhưng điều đó sẽ khiến ông Gilbert chú ý, vì mới chỉ có hai ngày kể từ lần cuối cùng cô ấy ngã bệnh.

Khi họ ra khỏi cung điện, chiếc kiệu đã đợi ở chân cầu thang. Đứng ở phía trước và phía sau kiệu là hai người đàn ông, và cạnh bên là bốn lính canh đang cầm cây giáo trên tay.

Công chúa Emily trèo vào trong kiệu trước khi tấm rèm trong suốt ở hai bên hạ xuống. Ngay sau đó, bốn người đàn ông đã nâng kiệu lên và khi họ bắt đầu di chuyển, bốn lính canh theo sau, mỗi người đứng một góc, Anastasia thì đi ở phía bên trái của kiệu.

Họ đi bộ vài phút dưới ánh mặt trời, đi theo một con đường khác không dẫn tới Chợ cũng như thị trấn tên là Jannat. Đối với Anastasia, nơi này thật mới mẻ và đôi mắt cô dính chặt vào những cây cọ cao và những con đường, nơi nhiều người dân thường ghé qua để nhìn các thành viên hoàng gia của gia đình Blackthorn đi dạo.

Nhiều phút trôi qua, cuối cùng Anastasia cũng nhìn thấy một con dốc đứng phía trước họ. Khi họ đến gần hơn, cô chú ý đến bãi đất trống rộng bên dưới nơi có một đội quân đang được huấn luyện cho cuộc chiến sắp tới. Ở một góc, cô có thể nhìn thấy những chàng trai trẻ vừa nhập ngũ đang tham gia khóa huấn luyện nghiêm ngặt.

Họ đi xuống con dốc và khi đến khu đất thấp hơn, Công chúa Emily ra lệnh, "Dừng lại ở đây. Anna và ta sẽ đi bộ từ đây."

"Nhưng Công chúa--" một trong những người lính vệ bắt đầu, nhanh chóng dừng lại khi Công chúa Emily giơ tay lên và đưa tay ra ngoài tấm rèm. Cô đẩy tấm rèm mỏng sang một bên trước khi bước xuống.

"Các anh trai của ta rất bận và ta không muốn làm phiền họ. Đến đây là an toàn rồi, vì vậy các ngươi không cần phải đi theo ta nữa" Công chúa Emily ra lệnh cho lính canh.

"Vâng, thưa Công chúa" người lính trả lời và những người khác cúi đầu chào cô.

"Nào, Anna. Chúng ta đi dạo nhé" Công chúa Emily mỉm cười với Anastasia và họ bắt đầu bước đi.

Anastasia nghe thấy giọng chỉ huy của viên sĩ quan phụ trách các binh lính trẻ đang ra lệnh cho họ, họ tuân theo, sau đó là âm thanh của những thanh gỗ va vào nhau.

"Ta luôn có một sự thích thú kỳ lạ đối với nơi này. Đôi khi ta ước mình là một người đàn ông. Nếu là đàn ông thì ta đã có thể có ích hơn cho gia đình mình và giúp đỡ anh Dante nhiều hơn." Công chúa Emily nói, đôi mắt sáng ngời khi quan sát những người lính huấn luyện. “Nhưng thật là trớ trêu, vì ta không thích nhìn thấy máu”, công chúa cười khúc khích một cách lo lắng. "Em có thấy nó kỳ lạ không?"

Anastasia di chuyển tay chậm nhất có thể để nói với công chúa, "Người cũng không thích nhìn thấy máu à?" Và với điều này, Công chúa Emily gật đầu. "Sẽ thật kỳ lạ nếu chúng ta làm vậy, phải không?"

"Nhìn kìa! Các anh của ta!" công chúa Emily hào hứng nói, để Anastasia biết công chúa yêu thương các anh trai mình đến nhường nào. Họ đến nơi ba anh em đứng và nghe thấy Hoàng tử Aiden đang nói chuyện với Hoàng tử Dante.

“Nghe em nói này, em yêu thanh kiếm này và muốn chiến đấu với nó. Nó đẹp quá, hãy nhìn vào tay cầm của nó!" Aiden trông có vẻ phấn khích khi bắt đầu với việc cầm thanh kiếm thật sự.

"Tìm một thanh gỗ đi, Aiden. Ta không có thời gian chơi với em khi chúng ta đang cần chuẩn bị cho cuộc chiến" Dante bắt đầu cứng rắn với em trai mình, người đang cảm thấy lười biếng.

Maxwell đã tự mình chọn một thanh kiếm và nói: “Ta không hiểu tại sao Aiden không thể sử dụng kiếm thật nếu em ấy muốn. Có lẽ tốt hơn là ta nên dạy cho em ấy. Rốt cuộc, phòng trường hợp anh quên ta sẽ nhắc lại, ta đã chịu trách nhiệm căn cứ này từ tối qua.”

"Em có thể phụ trách nơi này, nhưng điều đó không có nghĩa là em có kỹ năng làm việc đó." Dante lạnh lùng nói, lời nói to rõ ràng, khiến những người xung quanh chú ý. Khi nhận thấy em gái mình ở đó, ánh mắt anh trở nên khó chịu. Anh ấy hỏi, "Em đang làm gì ở đây?"

"Em chỉ tới thăm mọi người thôi." Công chúa Emily mỉm cười, trước khi ánh mắt nhìn về phía em trai mình, nàng hỏi: "Sao em lại đổ nước lên người mình?"

Hoàng tử Aiden bắt đầu nhìn chị gái mình và nói thẳng, "Đó là mồ hôi cho sự chăm chỉ của em đó Lily à." Nghe thấy điều này, Công chúa Emily nhanh chóng nhăn mày tránh xa Aiden một bước.

Đôi mắt của Dante lướt qua để nhìn cô hầu gái đứng sau em gái anh, người đang cúi đầu chào anh.

“Ý của anh là sao, Dante?” Maxwell hỏi anh, kéo sự chú ý của Dante trở lại.

"Có chuyện gì sao?" Aiden nghiêng đầu, “Em nghĩ là mình muốn học hỏi từ anh Dante nhiều hơn.”

Maxwell cười khúc khích và nói, "Một trận đấu tay đôi thì sao?"

"Ta không muốn làm em bị thương." Dante nói, giọng nghiêm túc.

"Một vết xước nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến ta và anh sẽ biết ta đã đi được bao xa." Maxwell thách đấu anh trai mình bằng một trận đấu kiếm. Không giống như những người lính khác, với tư cách là một hoàng tử, anh đã học kiếm thuật từ tể tướng Zion.

"Ta không nói nó chỉ là một xước, nhưng nếu đó là điều em muốn, chúng ta hãy đấu tay đôi" Ánh nhìn nghiêm túc trong mắt Dante phản ánh sự thích thú nhẹ. Anh quay sang một trong những người lính gần đó và ra lệnh, "Đưa kiếm cho ta."

Công chúa Emily cau mày hỏi Hoàng tử Aiden: "Chị không nghĩ dùng kiếm là ý kiến

hay. Họ sẽ không bị thương chứ?"

"Điều đó còn phải xem, nhưng họ sẽ ổn thôi. Thật thú vị làm sao!" Đôi mắt của hoàng tử Aiden sáng lên như thể sẵn sàng chứng kiến

hai người anh trai mình đánh nhau.

Khi Dante và Maxwell bước vào vòng đấu được viền bằng bột tro xung quanh, hầu hết những người lính đã tập luyện trước đó đều tập trung về phía họ. Anastasia nhìn thấy sự quan tâm trong mắt mỗi người đàn ông, họ thì thầm với nhau.

"Cậu nghĩ ai sẽ thắng trong trận đấu này?"

"Khó đoán đấy. Tôi nghe nói Hoàng tử Maxwell đã được tể tướng Zion huấn luyện và tất cả chúng ta đều biết tể tướng đã giành chiến thắng như thế nào trong các cuộc chiến cho hoàng đế" người đàn ông còn lại thì thầm. "Chưa kể, với Crux của mình, anh ấy còn ở một đẳng cấp cao hơn. Có thể anh ấy sẽ thắng."

Đôi mắt của Anastasia hướng vào hai hoàng tử Blackthorn, họ đã rút kiếm và giơ cao chúng. Có một cuộc cạnh tranh ngầm để thể hiện ai giỏi hơn ai. Hai người di chuyển thành vòng tròn, chực chờ tìm sơ hở của đối phương một lát thì bất ngờ hai thanh kiếm chạm vào nhau.

Âm thanh của những lưỡi dao sắc bén vang lên và lan rộng khắp doanh trại, khiến những người đàn ông đang theo dõi tràn đầy phấn khích vì họ chưa bao giờ được chứng kiến

cuộc đấu tay đôi giữa các hoàng tử với nhau.

Maxwell dùng hết sức mạnh của mình để chống lại thanh kiếm của Dante. Anh ta tâng bốc anh trai mình: "Anh có biết ta đã chờ đợi để đấu tay đôi với anh bao lâu rồi không? Mọi người đều tin rằng anh là kiếm sĩ mạnh nhất ở đây"

"Nếu em muốn thì hãy chiếm lấy nó. Tất cả là của em" Dante hất văng kiếm của Maxwell ra và kiếm của họ lại va vào nhau trước khi Maxwell anh nhảy lùi lại.

"Ta sẽ làm vậy, vì vậy đừng nương tay" Maxwell mỉm cười, trước khi quay lại với những đòn tấn công liên tục. Anh khó chịu vì Dante không tấn công anh mà chỉ tự vệ. Maxwell ta vung kiếm thật mạnh, sử dụng toàn bộ sức lực của mình.

So với Maxwell, những cử chỉ di chuyển của Dante trông nhẹ nhàng hơn, như thể anh đang đùa giỡn với em trai mình.

Nhưng sau một lúc, mặc dù có vẻ như Maxwell đã xử lý tốt tất cả các đòn tấn công mà Dante đã né được nhưng vị trí của họ đã có chút thay đổi. Maxwell cảm nhận được sức nặng từ thanh kiếm của Dante giáng xuống và mặc dù anh đã di chuyển sang một bên nhưng chuyển động của Dante rất nhanh. Thanh kiếm của Maxwell bay khỏi tay anh ngay lập tức và rơi xuống đất.

“Đó là tất cả những gì em có à?” Dante chế nhạo Maxwell, người đang nghiến chặt hàm trước khi môi nhếch lên và nở một nụ cười.

"Còn nhiều lắm" Maxwell trả lời, đưa tay về phía trước. Chẳng mấy chốc, bàn tay anh biến thành những con dao găm dài và sắc bén. "Anh không phiền nếu ta không sử dụng thanh kiếm, phải không?" Maxwell tấn công Dante, người đang sử dụng thanh kiếm của mình và né được những con dao găm sắc bén đang áp sát vào mặt.

Anastasia nghe Hoàng tử Aiden nhận xét "Ồ! Đó hẳn là tác dụng của việc thăng cấp Crux của anh ấy. Bây giờ em ước gì có thể gặp được tri kỷ của mình nhanh nhất để thăng cấp năng lực của mình.”

Công chúa Emily nhỏ giọng nói: "Chị đã từng thấy anh ấy biến đổi kim loại, nhưng điều này thực sự độc đáo. Anh Dante đang gặp bất lợi."

"Có chuyện lớn rồi đây" Hoàng tử Aiden gật đầu đồng ý.

Anastasia theo dõi những cuộc tấn công không ngừng nghỉ của Hoàng tử Maxwell chống lại Hoàng tử Dante. Bàn tay đầy dao của Hoàng tử Maxwell trở nên dài hơn và sắc bén hơn, anh ta di chuyển xung quanh để chém vào lưng anh trai mình và vải áo của Dante đã thấm máu.

Một cách vô thức, hai tay Anastasia siết chặt lại, cảm thấy tim mình lỡ nhịp khi một trong những con dao găm đến quá gần cổ của Hoàng tử Dante. Âm thanh của những lưỡi kiếm không ngừng nghỉ và nhanh chóng.

Dante lùi lại khi nhìn thấy bàn tay đầy dao găm của Maxwell vung trong không trung để tấn công mình. Một con dao găm sượt qua cánh tay anh, để lại một vết rách trên áo anh và mang theo một dòng máu. Một số người xung quanh thì thầm và Dante lên tiếng,

“Chỉ cần luyện tập thêm một chút, em sẽ làm tốt trong cuộc chiến sắp tới.”

Maxwell liếc nhẹ rồi nói: "Ta không biết có nên coi đó là một lời khen không."

“Điều đó còn tùy” Dante trả lời khi họ lùi ra xa, để lại một khoảng không gian vừa đủ giữa họ và cùng lúc đó, Maxwell nheo mắt lại.

Khi Maxwell quay lại tấn công Dante để kết thúc cuộc đấu tay đôi, anh ta đã đá thanh kiếm của mình lên và bắt lấy nó trong tay. Những con dao găm va vào những thanh kiếm khi chúng di chuyển quanh võ đài. Khi nhị hoàng tử của Blackthorn di chuyển cả hai vũ khí, Dante cúi người lùi lại để né đòn và đá vào chân em trai mình khiến Maxwell ngã xuống đất.

Trước khi Maxwell kịp đứng dậy, một thanh kiếm đã kề vào đầu anh và thanh còn lại kề ngay cổ họng anh. Dante nói,

"Đừng so sánh số năm kinh nghiệm với khả năng. Sẽ chẳng có ích gì khi làm việc gì đó nếu em không biết cách thực hiện."

Thu kiếm lại, Dante đưa tay ra đỡ em trai đứng dậy. Nhưng Maxwell, người đã bị tổn thương lòng kiêu hãnh, đã không chấp nhận và cố gắng tự đứng dậy. Bàn tay của Maxwell đã trở lại bình thường và những con dao găm đã biến mất. Phủi bụi trên người, anh rời khỏi sàn đấu, trong khi một số binh lính vỗ tay khen ngợi các hoàng tử.

“Em sẽ cần mười năm nữa mới được như hai anh ấy” Hoàng tử Aiden sợ hãi nói sau khi chứng kiến

những kỹ năng được thể hiện bởi hai người anh trai của mình.

"Anh Dante đã thắng!" Công chúa Emily vô cùng kinh ngạc, "Cuối cùng thì chị cũng có thể thở được rồi, chị đã lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nghĩ đến việc anh ấy không có khả năng của Crux" cô nói với vẻ mặt choáng váng.

"Điều đó đã được dự đoán trước, thưa Công chúa," ai đó nói từ phía sau.

Anastasia quay lại cùng Hoàng tử Aiden và Công chúa Emily, ánh mắt của họ đổ dồn vào một người lính lớn tuổi làm việc dưới quyền của Hoàng tử Dante. Anh cúi đầu xin lỗi họ: “Xin thứ lỗi cho tôi vì đã nói năng thiếu suy nghĩ”.

Người lính nói: "Khi hoàng tử còn trẻ, ngài ấy đã phải bù đắp cho sự thiếu hụt Crux của mình bằng cách luyện tập rất chăm chỉ trong một thời gian dài. Tôi tin rằng hôm nay ngài ấy chỉ chiều lòng Hoàng tử Maxwell, bởi vì người đàn ông mà tôi biết trên chiến trường sẽ kết thúc cuộc chiến trong vòng chưa đầy vài giây."

Anastasia quay lại nhìn về hướng Hoàng tử Dante đang đứng. anh ta mang vẻ mặt vô cảm và quay lại ra lệnh cho binh lính, không hề bối rối trước những vết thương mới do Hoàng tử Mawell gây ra, chúng đã sớm được che dưới lớp áo khoác của anh..