Chương 26: Cưỡi ngựa trong thành phố

Mặt Anastasia nóng bừng vì xấu hổ, nhưng cô cố gắng quên nó đi rồi giúp Theresa tắm cho Amara bằng cách rót nước từ từ lên người cô ấy. Một giờ trôi qua, quý cô Amara thay quần áo và rời khỏi phòng cùng mẹ của mình.

Khi cửa phòng đã đóng, Theresa quay lại nơi Anastasia đang lau chùi bồn tắm, người phụ nữ lớn tuổi hơn an ủi với giọng trầm lắng,

“Đừng để tâm đến lời nói của họ, Anna. Một số người ở nơi đây không biết cách đối xử tử tế với một người là như thế nào, họ không hiểu rằng những dấu sạn trên tay là biểu hiện cho sự chăm chỉ của em, điều mà họ không bao giờ phải làm.”

Trong cuộc sống của những người hầu, việc bị đối xử như rác rưởi cũng không phải là điều gì mới mẻ. Mặc dù họ thường cố gắng làm thật tốt để tránh mọi lời trách mắng hoặc hình phạt có thể xảy ra, nhưng đôi khi thật khó để tránh khỏi chúng.

Anastasia cố nở một nụ cười và trả lời, “Không sao đâu, cô ấy nói tay của em thô ráp cũng không phải là sai. Không giống như chúng ta, cô ấy cần phải chăm sóc sắc đẹp của mình.”

Lúc đầu, khi Anastasia mới đến cung điện, những rắc rối mà cô gây ra đã khiến cô gặp một số khó khăn trong công việc và cuối cùng là bàn tay của cô đã trở nên chai sạn. Anastasia biết mình không phải là một tiểu thư mà là một người thuộc tầng lớp đầy tớ,

“Em nghĩ chúng ta nên lo lắng về những gì tiểu thư Amara định làm.”

“Em nói đúng, chị không thể tin rằng cô ấy định đưa tay vào miệng sư tử.” Theresa thì thầm rồi cảnh báo Anastasia, “Chị vẫn ngạc nhiên khi thấy Mary và em không bị bắt, nhưng hôm nay em cần phải cẩn thận hơn.”

“Vâng, em sẽ cẩn thận.” Anastasia hy vọng tối nay cô có thể trở lại khu dành cho người hầu sớm hơn. “Chị, chị có biết đài phun nước trong cung điện ở đâu không?”

“Em có thể thấy chúng trong vườn, mà có chuyện gì vậy?” Theresa tò mò. Anastasia nở một nụ cười ngại ngùng.

“Em cần rửa một số thứ.” Câu trả lời của Anastasia chỉ khiến người phụ nữ càng thêm khó hiểu.

Trong lúc Anastasia đang làm công việc của mình, trong phòng ăn của cung điện, các vị khách đang cùng dùng bữa sáng với các thành viên của gia đình Blackthorn. Căn phòng tràn ngập tiếng trò chuyện, mọi người đều đang xây dựng mối quan hệ của mình với những nụ cười giả tạo.

Vua William vui vẻ nhận xét, “Chúng tôi đã sắp xếp một số hoạt động để mọi người cùng nhau tận hưởng.”

Nữ hoàng Sophia mỉm cười và thông báo với những người khác, “Có những hoạt động riêng được sắp xếp cho những cô gái đã lập gia đình, những người khác có thể tham gia các hoạt động ngoài trời.”

“Chúng tôi rất mong chờ điều đó, thưa Nữ hoàng.” Bà Lumbard tỏ vẻ hài lòng rồi quay lại nhìn con gái mình.

Amara đang ngồi cách hoàng tử Dante không xa, cô nhìn anh và hỏi, “Các hoàng tử và công chúa có tham gia các hoạt động ngoài trời cùng chúng tôi không?”

Hoàng tử Aiden trả lời câu hỏi của quý cô xinh đẹp, “Chúng tôi sẽ tham gia, thưa tiểu thư. Mặc dù tôi nghĩ rằng mọi người sẽ thích các hoạt động đã được lên kế hoạch sẵn.”

“Có một vài điều tôi không thích, thưa hoàng tử Aiden. Và tôi nghĩ nếu mình có một cộng sự cùng đồng hành, tôi có thể chịu đựng mọi thứ được.” Giọng của Amara ngọt ngào hơn mật ong khiến mọi người đều gật đầu trước lời nói của cô.

Hoàng tử Aiden nhận thấy Amara đang nhìn chằm chằm vào anh cả của mình, và anh hỏi, “Anh Dante, anh có tham gia cùng chúng em không?”

“Cuối ngày.” Dante trả lời cộc lốc và tiếp tục ăn, cùng lúc đó ánh mắt anh cũng thoáng nhìn qua những vị khách đang dùng bửa và anh nhận ra rằng Tasia Flores không hề có mặt ở đây.

Khi đồng hồ điểm bốn giờ, Anastasia bước vào một căn phòng dành cho khách và Theresa thì đi lấy đôi giày mà Marianne đã mang ngày hôm qua.

Thả tóc ra, cô dùng lại kẹp tóc và đôi bông tai mà cô đã dùng tối qua. Lấy một hạt lựu trong bát, Anastasia bẻ nó làm đôi rồi thoa nước lựu lên má, môi và phía trên mí mắt. Cô thoa phấn Kohl lên mắt rồi ngắm nhìn mình trong gương.

Anastasia chạm vào váy mình và nói, “Đã đến lúc thay váy rồi, một chiếc váy đơn giản thích hợp để tụ tập và ăn tối cùng hoàng gia.”

Ngay lập tức bộ váy hầu gái bắt đầu thay đổi chất liệu vải từ cotton sang lụa và màu hạt dẻ nhạt dần chuyển sang màu trắng, trên đó nổi bật các đường chỉ vàng và màu đào, khiến nó trông nổi bật hơn.

“Không cần phải hoành tráng thế này...” Anastasia thì thầm, “Đơn giản hơn đi.” Nhưng chiếc váy đã đạt đến giới hạn và cần được giặt bằng nước sạch trước khi có thể thay đổi lần nữa.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, và Anastasia nghe thấy giọng của Theresa, “Anna là chị đây.” Người phụ nữ bước vào phòng và nhìn thấy Anastasia , cô kinh ngạc và nói, “Chị gần như không thể nhận ra em...đợi đã.”

Theresa nhặt lọ phấn Kohl lên và để lại một chấm đen sau tai của Anastasia.

“Cái đó để làm gì vậy.”

“Đó là để xua đuổi những ánh mắt độc ác.” Theresa vừa nói vừa há hốc mồm trước sự xinh đẹp của Anastasia.

“Em nên đi bây giờ.” Anastasia nói với Theresa và cô ấy gật đầu, nhìn Anastasia bước ra khỏi phòng.

Theresa thì thầm lời cầu nguyện, “Xin hãy bảo vệ đứa trẻ này, chúa ơi.”

Khi Anastasia bước vào bên trong cung điện, cô khiến mọi người đều phải quay đầu ngước nhìn mình. Bất giác, khi đút tay vào túi, cô tìm thấy một chiếc khăn che mặt màu kem và bắt đầu mang nó vào. Bước chân của cô lướt nhẹ nhàng trên đất, cô phải chắc chắn rằng mình luôn ngẩng cao đầu và phải hành động như một quý cô giàu có thực thụ, không được có chỗ sai sót nào.

Ngay cả khi Anastasia đi qua những người hầu, không ai trong số đó nhận ra mà họ chỉ há hốc mồm nhìn cô. Khi cô bước ra ngoài sảnh chính, nơi có một cái hồ nuôi những chú cá con màu trắng và vàng nhỏ.

Anastasia đang nhìn lanh quanh thì có một trong những người hầu nam bước đến và cúi đầu,

“Cô Flores? Hoàng tử Dante yêu cầu cô có mặt ở phía trước cung điện.”

Anastasia gật đầu, rời khỏi đó và đi theo người hầu.

Khi họ đến gần phía trước cung điện, người hầu chỉ đường và cúi chào rồi Anastasia tiếp tục bước vào, ánh mắt cô bắt gặp Dante đang đứng ở lối vào cung điện. Anh đã thay áo khoác, mặc một chiếc áo màu đen có cổ đứng.

Cảm nhận được sự hiện diện của cô, Dante quay lại nhìn Anastasia.

“Cô Flores, Chúng ta đi thôi.” Dante phải tự thừa nhận rằng hôm nay Anastasia có cách ăn mặc khác với hôm qua, vẻ ngoài của cô ấy có vẻ mềm mại hơn và có một cái gì đó rất thanh khiết.

Khi họ bắt đầu bước đi, Anastasia hỏi, “Chúng ta sẽ đi đâu.”

“Khu vườn gần mê cung, tôi nghe nói các em của tôi và một số vị khách đã tụ tập ở đó.” Dante nói rồi im lặng một lúc, “Sáng nay tôi không thấy cô dùng bửa?”

Anastasia âm thầm nuốt nước bọt trước câu hỏi đó, cô đã hy vọng không có ai chú ý đến sự vắng mặt của mình, nhưng có vẻ đó chỉ là tưởng tượng của cô. “Xin thứ lỗi cho tôi. Khi thức dậy thì tôi thấy đói và đã ăn sáng trong phòng.”

Khi họ đến gần khu vườn, Anastasia quay sang nhìn những đường nét sắc sảo và mạnh mẽ của Dante dưới ánh nắng, cô nghe thấy anh hỏi:

“Một ngày của cô ở thị trấn thế nào? Chắc chắn cô đã ra ngoài vì cô đã không có mặt trong cung điện.”

“Không có gì đặc biệt cả...” Anastasia không biết liệu Dante có đang thử mình hay không, và cô cố gắng bước đi cẩn thận mà không tiết lộ quá nhiều thông tin.

Khi ánh mắt của họ vô tình chạm vào nhau, Anastasia có một chút lo lắng dưới ánh nhìn cháy bỏng của anh và cô nhanh chóng quay mặt đi. “Có vẻ như Versailles không thu hút được sự quan tâm của cô.”

“Tôi không hề nghĩ vậy, nơi đây có một vẻ đẹp riêng, giống như khu vườn trên ban công mà tôi thấy vào tối qua. Chỉ là tôi nhớ nhà, nhớ những khu rừng và những cơn mưa bất tận.” Anastasia nhanh chóng trả lời với giọng khao khát, và nó đã không làm hoàng tử nghi ngờ.

“Vậy thì thật tốt khi cô chỉ ở đây đến hết ngày mai, cô sẽ sớm được trở về nhà.”

Anastasia cũng hy vọng như vậy, vì đó luôn là điều cô mong muốn. Dante nói tiếp, “Tôi không nghĩ là cô đã nói cho tôi biết cô đến từ đâu.”

“Ở thủ đô Mespia.” Đó là tên vương quốc mà chị gái cô đã từng nhắc đến của một quý ông mà chị ấy phục vụ.

Khi Anastasia và Dante đến nơi mọi người đang tụ tập, hoàng tử Maxwell huýt sáo và nói, “Có vẻ như ngày hôm nay sẽ đầy màu sắc, quý cô mặc váy xanh đang ở đây.”

Nghe thấy giọng của Maxwell, một số người xoay đầu nhìn theo hướng của anh ấy và thấy hoàng tử cả của Blackthorn đang đi người phụ nữ mà họ đã thấy trong buổi lễ tối qua. Một nụ cười nở trên môi hoàng tử Aiden và anh là người đầu tiên nhiệt tình chào đón, “Tasia, chào mừng. Chúng tôi rất mong chờ..”

Lời nói của anh bị cắt ngang bởi chị gái, khi công chúa Emily thúc cùi chỏ vào bụng Aiden và thì thầm, “Đừng xưng hô với cô ấy thân mật như vậy chứ.”

Aiden định giải thích rằng họ là bạn bè nhưng chị anh đã bắt anh ngậm miệng lại.

Công chúa Niyasa và quý cô Amara đang chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc váy trông rất đắt tiền của Anastasia, công chúa Emily quay sang Dante và nói,

“Anh Dante, bây giờ chúng em sẽ cưỡi ngựa vì thời tiết đã trở nên mát hơn, anh có muốn tham gia cùng không?”

“Chắc chắn rồi.” Dante trả lời. Trong lúc họ chờ đợi những Mustang được đưa đến, hoàng tử Aiden tiến tới đứng cạnh Anastasia và thì thầm,

“Cô có muốn cưỡi lạc đà không, Tasia?”

Anastasia lịch sự mỉm cười với Aiden và trả lời, “Có thể không phải hôm nay mà là một ngày khác.” Cô nghĩ trong đầu rằng sẽ có ngày cô phải chạy trốn khỏi đây.

“Hãy nói cho tôi biết khi nào cô cần, tôi sẽ sắp xếp nó cho cô.” Aiden mỉm cười, nhìn vào mắt Anastasia, “Tôi đã hy vọng có thể gặp được cô vào lúc sáng nay đó.”

“Xin thứ lỗi cho tôi. Tôi đã bận một việc khác.” Khi Aiden bận nói chuyện với chị gái, cô quay sang Dante và nói nhỏ,

“Hoàng tử Dante, tôi chưa bao giờ cưỡi bất cứ thứ gì trước đây.”

Môi Dante giật giật trước lời nói của cô ấy, anh tự hỏi rằng liệu người phụ nữ này có biết mình đã diễn đạt lời nói như thế nào không, “Tôi sẽ đi cùng cô, sẽ thật vô nghĩa nếu cô cưỡi một con ngựa khác.”

Trong khi họ chờ đợi, Amara đã nhích lại gần và đứng bên cạnh Dante. Cô rút chiếc khăn tay ra và lau nhẹ lên trán rồi cố ý làm rơi nó xuống đất trước mặt Dante.

Cùng lúc đó, những con ngựa đã đến và Dante thay vì nhặt nó lên như Amara đã nghĩ thì anh lại giẫm lên khi đang tiến đến gần đến một con ngựa màu đen.

“...!” Amara không nói nên lời nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay bị giẫm nát của mình.

Dante quay sang Anastasia và nói, “Đặt chân trái của cô lên bàn đạp, tôi sẽ nâng cô lên.”

Anastasia làm theo và cô cảm thấy bàn tay của Dante đang chạm vào hai bên eo của mình. Anh nói, “Sẵn sàng chưa.”

“Vâng.” Anastasia trả lời và ngay sau đó Dante đỡ cô lên ngồi trên ngựa rồi anh cũng leo lên ngồi phía sau cô.

Khi con ngựa bắt đầu phi nước kiệu, dù đã cầm vào dây nhưng Anastasia vẫn thấy mình lảo đảo. Cô lẩm bẩm đau khổ, “Tôi nghĩ mình sắp ngã rồi.”, đột nhiên cô cảm nhận được ngực của Dante đang đè lên lưng mình, cô thấy mình thật nhỏ bé so với anh.

“Ấn đùi chặt hơn nữa.” Dante nói.

“Sao cơ?” Anastasia hỏi trong khi vẫn đang tập trung giữ thăng bằng cho cơ thể.

Cô giật mình ngạc nhiên khi thấy bàn tay khỏe mạnh của Dante đặt lên chân mình rồi anh ấy đẩy chúng thật mạnh, “Như thế này, càng chặt thì càng tốt.”

Anastasia đỏ mặt và nhanh chóng trả lời, “T-tôi nghĩ là mình đã biết rồi, cảm ơn anh.” Khi hoàng tử Dante rút thả tay ra khỏi người cô, cô thở phào nhẹ nhõm.

Amara muốn quay lại nhìn Dante nhưng cô ấy đang ngồi trước hoàng tử Maxwell trên một con ngựa khác, vì trước đây cô ấy cũng chưa từng cưỡi ngựa bao giờ. Những người khác đã tiến về phía trước, ngựa của họ chạy trên con đường mà Anastasia chưa từng đến trước đây. Suy cho cùng thì chuyến đi của cô luôn là đến chợ và sau đó là quay lại cung điện.

“Tôi không biết có một con sông trông thành phố.” Anastasia thích thú khi họ đi qua các con phố, mắt cô chăm chú nhìn xuống dòng nước bên dưới cây cầu hình vòm.

“Cô đã đến thăm khu vực nào của thành phố.” Dante hỏi.

“Chợ...”

Một tiếng cười khúc khích phát ra từ Dante và anh trả lời, “Khu vực này của thành phố tên là Jannat. Tôi rất ngạc nhiên khi cô lại chọn đến thăm chợ, hầu hết những quý cô trong cung điện sẽ chọn những nơi khác và không đặt chân đến đó.”

“Tôi cảm thấy tò mò vì tôi đã nghe kể rất nhiều về nó.” Anastasia trả lời vừa nhìn khung cảnh yên bình và sang trọng xung quanh. Cô có thể nói rằng nơi này đã được chiếm giữ bởi các vị quan chức cấp cao và những gia đình thượng lưu khác.

“Có nhiều nơi ở Versailles mà cô có thể thấy thú vị hơn chợ Bazaar rất nhiều.”

Khi gió thổi mạnh, Anastasia vén tóc qua một bên vai để giữ nó không bị rối và hành động đó đã khiến Dante chú ý vào chiếc cổ mảnh khảnh và mềm mại của cô ấy, và anh nói,

“Có vẻ như cô rất thân với tiểu thư Amara.”

“Tôi sao?”

“Cô có mùi hơi giống với loại nước hoa trên người cô ấy, đủ để khiến người ta đau đầu.” Lời nói của Dante có vẻ thờ ơ và Anastasia không khỏi khen ngợi chiếc mũi của anh. Cô nghĩ có lẽ mình có mùi hương như vậy là do nước hoa trong bồn tắm mà tiểu thư Amara đã tạt vào cô sáng sớm nay.

Những vị khách đi cùng khác nhìn hai người họ với ánh mắt ghen tị, những người đàn ông đã ước gì họ là người đã bắt chuyện với Anastasia trước khi hoàng tử Dante để ý đến cô, còn những cô gái thì lại mong rằng người ngồi trên ngựa cùng với hoàng tử Dante là mình.

Sau khi dạo qua những con phố bình yên, họ trở về cung điện. Mặt trời cũng đã lặn, mọi người đều tập trung trong căn phòng lớn, ngồi trên những chiếc ghế dài. Ánh mắt của Thái hậu nhìn chăm chú vào Anastasia, bà lập tức gọi cô đến ngồi bên cạnh và nói,

“Thật tiếc là hôm nay chúng ta không thể dành thời gian bên nhau nhưng ta cũng chẳng thể làm gì được, vì cháu và Dante muốn dành chút thời gian để tìm hiểu nhau. Ta hy vọng hai đứa đã có những khoảng khắc đẹp.”

Vậy ra đó là cách Dante có thể khiến Thái hậu không dành thời gian cho cô, Anastasia mỉm cười trả lời, “Chúng con đã đến thăm Jannat.”

“Thật tốt khi nghe điều đó.” Thái hậu có vẻ hài lòng, sau đó bà nói thêm, “Khi ta và ông của các con gặp nhau lần đầu tiên, bọn ta đã không thể hiểu được..”

“Thái hậu à.” Nữ hoàng Sophia thì thầm cắt ngang lời của Thái hậu, “Mẹ có thể đừng nhắc đến những chuyện như vậy được không.”

“Không có gì phải xấu hổ cả, Sophia. Cô đã có hai đứa con, làm sao mà cô lại không để chúng biết về những chuyện sinh lý thế này chứ?” thái hậu hỏi với giọng thờ ơ, “Bọn trẻ cần phải biết. Sẽ thật đáng xấu hổ nếu chúng không biết.”

Công chúa Emily quay đầu sang hướng khác, như thể cô không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện này. Mặt khác, công chúa Niyasa nghiêng người nhìn về phía mẹ mình- phu nhân Maya, và thì thầm,

“Không phải bà nội đã đi quá xa với người phụ nữ này sao mẹ? Trước đây bà chưa bao giờ cho phép ai trong bất kỳ chúng ta ngồi cạnh bà cả.”

Phu nhân Maya đưa tay lên mũi, xoa xoa rồi nói, “Bà ấy muốn Dante kết hôn, nói đến hoàng cảnh của nó cũng thật đáng thương, nó có thể chết trong cuộc chiến sắp tới.”

Công chúa Niyasa muốn anh trai Maxwell của cô là người tiếp theo ngồi lên ngai vàng và cô biết rõ rằng anh cả của mình đang khó khăn trong việc tìm được Crux như thế nào, trong khi Aiden thì không quan tâm đến ngai vàng. Cô tìn rằng chỉ có anh trai cô Maxwell mới có thể phù hợp để trở thành vị vua tiếp theo. Cô quay sang người hầu riêng của mình và ra hiệu.

Anastasia đang nói chuyện với Thái hậu thì thấy Charlotte đang đi đến chỗ công chúa Niyasa, họ trao đổi vài lời rồi Charlotte đưa một cuộn giấy da cho cô công chúa út.

“Nữ hoàng Sophia” Công chúa Niyasa cất tiếng nói thu hút sự chú ý của mọi người. Cô đi tới trước mặt hoàng hậu, cúi đầu và nói, “Món quà này dành cho người.” Cô trải tờ giấy da ra và đưa tay về phía trước.

Nữ hoàng Sophia và những người khác khi nhìn vào bức tranh đã rất ngạc nhiên khi thấy nó được vẽ đẹp đến thế nào.

“Đẹp quá.” Thái hậu nhận xét khi xem bức tranh, “Người hầu của con đúng thật là một họa sĩ xuất sắc.”

Anastasia quan sát mọi người tấm tắc khen ngợi khi lần lượt nhìn vào bức chân dung của nữ hoàng Sophia. Thái hậu ấn tượng yêu cầu, “Hãy mang cho người hầu gái này những gì cô ấy cần để cô ấy có thể phác họa chân dung của ta ngay bây giờ.”

Vẽ rạng rỡ trên mặt của Charlotte vụt tắt ngay lập tức, cô cúi đầu nói, “Sẽ phải mất khá lâu tôi mới có thể làm xong thưa Thái hậu. Ngày mai tôi có thể đưa nó cho người không.”

“Ta không muốn xem một bức tranh hoàn hảo, chỉ là ta muốn xem cô vẽ như thế nào nên ta chấp nhận cô vẽ ở đây.” Thái hậu nói rồi quay sang vị tướng của mình đang nhanh chóng chuẩn sắp xếp một giá vẽ với kích thước lớn, một tấm giấy da và một miếng than.

Anastasia mím môi, Charlotte luôn dễ bị lung lay bởi ý nghĩ về sự giàu có, nhưng cô không đủ thông minh để biết rằng lời nói dối của mình sẽ không được che giấu mãi mãi. Anastasia cảm thấy tim mình đang đập mạnh lo lắng khi nhìn Charlotte đang run sợ.

Lúc này đang bị dồn vào chân tường, bàn tay cầm mảnh than nhọn của Charlotte run rẩy. Hầu hết mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào mình, lần đầu tiên cô cố gắng vẽ bằng cách tạo ra những đường viền tròn xung quanh.

Anastasia nhìn Charlotte buông tay khỏi giá vẽ khi phu nhân Maya hỏi,

“Xong chưa? Cô còn chờ gì nữa.”

Charlotte tiếp tục vẽ những gì cô có thể, nhưng càng cố nó càng trở nên tệ hơn. Thái hậu đứng dậy và bước tới giá vẽ, một cái cau mày sâu hiện rõ lên khuôn mặt bà khi nhìn vào bức phát họa.

Thấy Thái hậu không nói gì, vua William, hoàng hậu Sophia và hai người vợ lẽ cũng bước đến chỗ cô hầu gái. Đôi mắt của vua William giận dữ khi nhìn thấy những gì được vẽ trên đó.

“Thứ này là gì đây?” vua William tức giận hỏi, sự im lặng bao trùm lấy căn phòng, mọi sự chý ý bây giờ đều đổ dồn vào họ.

Đây là một nét vẻ còn hơn cả vô lý, hầu như không có bất kỳ sự trau chuốt hay kĩ năng nào, thay vào đó trông như là người hầu gái này đang cố ý chế nhạo Thái hậu.

“Ngươi đang cố ý xúc phạm Thái hậu sao?” nữ hoàng Sophia hỏi người hầu gái, người đang rất sợ hãi.

Charlotte nhanh chóng quỳ xuống và gập đầu sát đất, cô cầu xin sự tha thứ, “Xin thứ lỗi cho tôi, thưa bệ hạ! Tôi rất lo lắng và không thể vẽ được trước mặt nhiều người như vậy!”

“Và ngươi nghĩ ngươi có thể vẽ cái này để chế nhạo bà ấy ư?” nhà vua trừng mắt nhìn cô hầu gái, “Sao ngươi dám làm như vậy? Gọi binh lính vào đây!”

Charlotte cực kỳ sợ hãi, nước mắt giàn giụa trên mặt cô, cô quỳ lạy cầu xin “Tôi-tôi không cố ý làm điều đó! Làm ơn! Xin hãy tha thứ cho tôi.”

Lính canh tóm lấy Charlotte rồi đẩy cô xuống đất. Vua William không chút do dự ra lệnh, “Gϊếŧ ả đi.”

Anastasia cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình, bụng cô quặn lên co thắt vô cùng khó chịu. Tay cô trở nên lạnh giá khi nhìn thấy một trong những người lính giơ thanh kiếm lên cao.

Đôi mắt Charlotte nhìn quanh để cầu xin, nước mắt chảy ướt đẩm cả cổ cô, “Không, xin đừng, thưa công chúa! K-không! Xin hãy nghe tôi nói, tôi có thể e-gh”

Trước khi người lính giáng thanh kiếm xuống, Anastasia nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác và cô nghe thấy âm thanh chói tai của thanh kiếm đang cắt đứt đầu, kết thúc lời cầu xin của cô hầu gái.