Chương 25: Bàn tay của cô hầu thấp

Khi Charlotte rời đi, Anastasia đóng cửa lại và đặt chiếc chậu nhỏ trong phòng tựa vào cửa để có thể biết liệu có ai đó sẽ vào hay không. Giờ thì chỉ còn một mình, Anastasia cởi chiếc váy ra và đặt nó lên giường. Đưa tay lên sờ nó và cô há hốc mồm khi thấy nó đang biến thành chiếc váy ngủ màu trắng trơn, khiến cô bị sốc.

“Mình nên nói với Mary về chuyện này.” Anastasia thì thầm. Chiếc váy này dường như có thể biến hình và nó đang thay đổi theo những gì cô ấy muốn, điều này khiến cô ấy vừa sợ hãi vừa phấn khích.

Anastasia nhanh chóng chộp lấy chiếc váy và mặc vào lần nữa, “Biến thành một chiếc váy ngủ mềm mại làm bằng vải sa tanh...”

Cô nhận thấy chất vải bắt đầu thay đổi từ vải cotton chuyển sang vải sa tanh khi cô chạm vào.

Cởi chiếc váy ra, cô nhìn kỹ vào lớp vải và phát hiện một dòng chữ nhỏ viết bên trong viền váy- Hãy giặt nó sau lần thay đổi thứ năm.

Anastasia tự hỏi làm thế nào mà chiếc váy này lại có mặt trong cung điện và tại sao nó lại vứt bỏ, trừ khi không có ai biết đến sự tồn tại của nó. Cô nghi ngờ rằng những gì Marianne nói về chiếc váy này là thật, giấu chiếc váy ma thuật giữa những bộ quần áo của mình, “Có vẻ như mình không cần phải lo lắng về việc ngày mai sẽ mặc gì rồi.”

Sau đó Anastasia đặt chiếc đèn đang cháy xuống sàn, cùng với tờ giấy da và những mẩu than mới sạch sẽ. Ngồi trên sàn, cô nhớ lại khuôn mặt của nữ hoàng Sophia Blackthorn rồi tập trung vẽ nó ra giấy. Nhiều giờ trôi qua, những căng thẳng trong ngày hôm nay của cô bắt đầu tan biến.

Dù mệt mỏi nhưng Anastasia vẫn tỉnh táo vì thích thú với việc mình đang làm, cô tiếp tục phác thảo cho đến khi bình minh lên. Khi vẽ xong, cuối cùng cô cũng có thể ngã lưng để tựa vào giường, cảm thấy vô cùng mỏi, “Cuối cùng cũng xong”. Anastasia nói rồi nâng bức tranh lên nhìn chằm chằm vào nó.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó ở hành lang, cô nghiêng người về phía trước và thổi ngọn đèn mà đã cháy suốt đêm.

Có ai đó gõ cửa vào cô nghe thấy giọng của Charlotte, “Anna, cô xong chưa?”

Anastasia mệt đến mức trong giây lát cô đã quên mất là Charlotte không hề biết cô có thể nói được và cô định hé môi trả lời, nhưng Charlotte đã đánh thức cơn buồn ngủ của Anastasia khi đẩy cửa ra và cái chậu đặt trước cửa bị ngã xuống,

“Tôi thật ngu ngốc khi chờ đợi câu trả lời của cô từ phía sau cánh cửa.”

Anastasia đưa bức tranh cho Charlotte.

“Cô đã hoàn thành nó rồi sao? Cảm ơn vì đã cứu mạng tôi, Anna! Tôi sẽ gặp cô sau nhé.” Charlotte ngạc nhiên và mừng rỡ rồi đóng cửa lại sau khi rời khỏi phòng.

Anastasia nhận ra rằng mình đã hi sinh giấc ngủ quý giá chỉ vì một đồng tiền vàng, cô nhắm mắt lại được hai phút thì cửa phòng đột nhiên mở ra lần nữa. Lần này chính là trưởng hầu nữ tới và mắng Anastasia,

“Cô đang làm gì mà ngủ khi mặt trời sắp mọc vậy hả? Ra khỏi giường ngay! Còn rất nhiều việc phải làm trước khi mọi người thức dậy.” Trưởng hầu nữ vỗ tay hối thúc rồi bước sang phòng tiếp theo.

Anastasia nhìn chằm chằm vào cánh cửa và rêи ɾỉ, “Gϊếŧ tôi đi...”

Anastasia quyết định mặc chiếc váy ma thuật, biến nó trở lại thành bộ váy hầu gái rồi buộc tóc thành búi sau khi tết tóc. Cô phải chắc chắn rằng hai bản ngã của mình, Tasia và cô hầu gái Anastasia có hai phong cách khác nhau để không ai có thể nhận ra.

Bước vào bếp, Anastasia đi tới chỗ có nước và rửa sạch tay để loại bỏ bột than.

Ông Gilbert bước vào và nói với những người hầu,

“Tất cả những người hầu được giao nhiệm vụ phục vụ khách, các người phải đến phòng của họ và mời họ đồ ăn nhẹ buổi sáng. Sau đó hãy đảm bảo rằng khi tắm thì nước đủ ấm và không bị lạnh, hãy chắc chắn rằng những yêu cầu của họ đều được đáp ứng đầy đủ và tôi không muốn nghe bất kỳ một lời phàn nàn nào.” Ông nói và nhìn từng người.

Những người hầu cúi chào tuân theo và ông Gilbert chuyển sang nói chuyện với đầu bếp về những gì cần chuẩn bị cho bữa trưa trong khi những người hầu tiếp tục công việc vào sáng sớm của họ.

Anastasia và Theresa bắt đầu lau sàn nhà, khi thấy Anastasia ngáp và nhìn chăm chú vào khoảng không, người phụ nữ lớn tuổi hơn hỏi,

“Tối qua em không ngủ đủ giấc à?”

“Em không ngủ...” Anastasia mệt mỏi thốt lên.

“Tại sao không? Chị đã nói là hãy yên tâm về mọi thứ mà. Em bị ốm sao?” Theresa cau mày hỏi.

“Không, em chỉ buồn ngủ thôi.” Anastasia lắc đầu và nhìn ra hành lang, nới có một người hầu nam đang sửa chữa những chiếc đèn chùm, cô bước lại gần Theresa và thì thầm, “Đưa tay cho em.”

Khi Theresa đưa tay về phía trước, Anastasia đặt đồng tiền vàng vào tay cô ấy. Mắt Theresa mở to ngạc nhiên, “Làm sao em có được nó?”

“Charlotte đưa nó cho em để đổi lấy những bản vẽ, cái này là dành cho chị.” Anastasia mỉm cười, hiện tại cô không còn muốn sử dụng nó và chỉ muốn nhanh chóng trả lại số tiền mà mình đã nợ Theresa.

Theresa lắc đầu, nhìn vào đồng tiền và Anastasia, “Chị không thể nhận nó được, nó quá giá trị so với người như chị.”

“Em nghĩ nó quá ít đối với chị.” Anastasia trầm giọng đáp. Theresa đã giúp đỡ Anastasia khi gặp khó khăn và Theresa thật sự là một người tốt bụng, “Nếu em cần mượn, em sẽ hỏi chị.” Anastasia mỉm cười.

Theresa chưa bao giờ cầm đồng tiền vàng trước đây và cô rất kinh ngạc, “Em có chắc không?”

“Ừm.” Anastasia gật đầu và cô cảm thấy vui khi đưa nó cho Theresa.

“Chị sẽ không sử dụng nó, nhưng chị sẽ giữ nó an toàn cho đến khi em cần. Để chúng không bị mất cắp, được chứ?” và Anastasia không thể đồng ý hơn vì Charlotte không phải là một người tốt bụng như họ đã biết.

Hoàn thành công việc ở đó, Anastasia và Theresa quay lại nhà bếp rồi mang nước trái cây và đồ ăn nhẹ đến phòng của quý cô Amara Lumbard.

Theresa nhẹ nhàng gõ cửa, Anastasia thì bưng khay đựng một bình nước cam mới vắt và đồ ăn mới làm xong sáng nay.

“Thưa tiểu thư, chúng tôi xin phép vào.” Theresa nhẹ nhàng nói rồi xoay tay nắm cửa và bước vào phòng.

Anastasia đang định bước vào thì nghe thấy tiếng cửa mở ở phòng bên cạnh và Dante đang bước ra khỏi phòng với một bộ trang phục chỉnh tề. Anh ta mặc một chiếc áo khóa màu nâu sẫm bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trước khi để anh ta nhận ra mình, Anastasia nhanh chóng bước nhanh vào phòng của quý cô Amara và đóng cánh cửa lại. Tiếng đập cửa vang lên lớn hơn cô nghĩ.

“Aaa, Ai quây rầy giấc ngủ của ta?” Giọng nói ngái ngủ của Amara vang lên khi cô vẫn còn nằm trên giường.

Theresa nhanh chóng xin lỗi, “Xin thứ lỗi cho tôi, thưa tiểu thư! Tiểu thư có muốn uống trà hay nước trái cây không? Dự kiến là tiểu thư sẽ dùng bửa sáng cùng hoàng gia vào lát nữa ạ.”

Anastasia nhanh chóng đặt khay lên bàn và đến gần cửa sổ rồi kéo dây để mở những tấm rèm.

Amara đẩy chăn ra khỏi người và vươn vai ngáp dài: “Sao ở đây trời sớm thể? Mang cho ta một ly nước trái cây và đồ ăn nhẹ nữa.”

Theresa mang khay tới cạnh giường và rót nước trái cây vào ly thì cửa mở. Đó là bà Lumbard, người đang bước vào với bộ trang phục và mái tóc tóc được tạo kiểu.

“Mang nó đi.” Bà Lumbard ra lệnh cho Theresa, người đang chuẩn bị đưa nước trái cây cho con gái bà.

Cô gái trẻ cau mày nói, “Con đói, con cần ăn và uống thứ gì đó.”

“Tối qua con đã ăn quá đủ để no đến bửa trưa, ta cần con trông gầy đi,” bà Lumbard quay sang những người hầu và nói, “Chuẩn bị bồn tắm, trong tủ có dầu thơm, đổ chúng vào nước. Hôm nay ta cần Amara có mùi hương như một bông hoa!”

Hai người hầu cúi đầu rồi bước tới bồn tắm, vặn vòi để nước tràn vào bồn. Anastasia đi tới tủ lấy lọ dầu thơm rồi quay lại, cô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con.

“Amara, con cần phải nắm giữ được hoàng tử Aiden, không phải một kẻ vô dụng như hoàng tử Dante. Chưa kể con đã thất bại trong việc thu hút sự chú ý của hắn.” Bà Lumbard mắng con gái vì thất bại của cô.

“Nhưng hoàng tử Aiden nhỏ tuổi hơn con và con thích hoàng tử Dante hơn, con nghĩ con đã yêu anh ấy vì trái tim con cứ đập liên hồi khi nhìn thấy anh ấy.” Quý cô Amara bày tỏ cảm xúc của mình với ánh mắt say mê, nhưng sau đó thái độ cô lại cáu kỉnh, “Giá mà Tasia hay thứ gì đó không xuất hiện ở buổi lễ.”

“Sẽ tốt hơn nếu con đừng để mắt đến mắt đến hoàng tử vô dụng đó nữa, con có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu hoàng tử Aiden đưa con nhỏ đó lên sàn nhảy không hả?” Bà Lumbard hỏi rồi tiếp tục giận dữ, “Ta không thể tin được là nó lại dám làm lu mờ sự hiện diện của con.”

“Mẹ!” Amara hét lên, “Con sẽ không từ bỏ hoàng tử Dante. Anh ấy là người con đã chọn làm chồng. Con có thể cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt này trong mình và có thể con sẽ trở thành Crux của anh ấy.”

Bà Lumbard suy nghĩ một chút rồi nói, “Hãy chạm vào hắn một lần, nếu không có chuyện gì xảy ra, con hãy từ bỏ.”

Amara kéo sợi dây ra khỏi chiếc váy ngủ rồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước vào bồn tắm và bắt đầu ngâm mình trong nước.

“Những loại dầu tắm này có mùi thơm quá mẹ ơi.” Amara ngân nga và giơ tay lên để người hầu có thể tắm rửa cho cô.

“Đúng vậy, và sẽ không một ai có thể cưỡng lại được con.” Bà Lumbard gật đầu.

Theresa cầm chiếc cốc nhỏ lên, Anastasia thì nâng tay và định xoa xà phòng vào tay của Amara thì có một tiếng hét lên,

“Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy hả.” Amara tạt nước từ bồn tắm vào người Anastasia.

“Có chuyện gì thế?” bà Lumbard vội vã đi về phía bồn tắm, trừng mắt và thô bạo nắm lấy tay Anastasia, “Ngươi đã làm gì con gái ta.”

Theresa giật mình vì cô ấy ở ngay đó nhưng không thấy chuyện gì xảy ra, Anastasia nhăn mặt đau đớn trước bàn tay đang siết chặt mình của bà Lumbard. Đôi tay càng ngày càng siết chặt hơn cùng với đôi mắt trừng trừng giận dữ.

Amara cau mày phàn nàn, “Con không muốn cô hầu này chạm vào da mình, tại sao nó lại thô ráp như vậy chứ? Nó khiến con nổi da gà.” Amara nhìn vào tay mình rồi ra lệnh cho Theresa, “Cô sẽ tắm cho ta chứ không phải người đó.”

Bà Lumbard buông tay Anastasia và ra lệnh, “Đừng chạm vào con gái ta bằng đôi bàn tay gớm ghiếc của ngươi. Da của con bé phải được chăm sóc tốt vì nó sẽ gả vào một gia đình có địa vị cao và không được chạm vào một kẻ ghê tởm.”

Anastasia cảm thấy má mình như nóng bừng lên trước lời chửi rủa của bà Lumbard, mắt cô cay cay nhưng cô cố gắng giữ cho mình không khóc.