Khi Anastasia bước vào phía sau nhà bếp, một số người hầu khác đang bận rộn nấu đồ ăn và phục vụ cho các vị khách khắp cung điện. Theresa đang lau dụng cụ thì cô nhìn thấy Anastasia và cô nhíu mày lại.
Bỏ dở công việc đang làm, Theresa nhanh chóng bước ra ngoài gặp Anastasia và định hỏi xem em ấy đang làm gì ở đây, nhưng thay vào đó cô lại hỏi,
“Đó có phải là phấn Kohl không?”
Anastasia gật đầu, cô đưa tay lên hỏi Theresa, “Chị có biết cách làm sạch những thứ này không?”
Theresa mím chặt môi rồi gật đầu, “Hãy đi đến chuồng ngựa, chị sẽ gặp em ở đó.”
Sau khi đợi ở chuồng ngựa được một lúc, Anastasia nhìn thấy Theresa đang đi về phía mình, trên tay cô cầm một cái thau và tấm vải mềm. Xung quanh không có ai và chỉ có một ngọn đèn đang cháy bên cạnh, Theresa hỏi:
“Chị tưởng em muốn rời đi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Binh lính có ngăn cản em không?” Sau đó cô ấy nói tiếp, “Ngồi xuống đây đi.”
Anastasia thì thầm, “Đó là gì vậy?” và nhìn vào chiếc thau.
“Đó là nước ấm.” Theresa nhúng miếng vải vào rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Anastasia.
“Mary không muốn về nhà với em. Chị ấy muốn ở lại đây, và em không biết phải làm gì khác ngoài việc ở lại bây giờ.” Anastasia trả lời.
“Chị đã nghĩ điều nảy sẽ xảy ra mà.” Theresa thở dài. “Mary là một kỹ nữ, và các ảnh hưởng trong cung điện khiến em ấy khó có thể rời đi.”
Anastasia mở to mắt để Theresa xóa đi những vệt phấn ra khỏi mí mắt, khi xong việc, cô ấy nói, “Cảm ơn chị, em cảm thấy mình thật tồi tệ vì đã không quan tâm đến cảm xúc của Mary, em không thể đi quá xa mà không có chị ấy. Chị ấy nói rằng hoàng tử Maxwell yêu mình và chị ấy cũng yêu anh ấy.”
“Ôi trời...” Theresa thì thầm rồi cau mày một cái. Đó là bởi vì cô đã gặp những trường hợp như vậy khá nhiều, những lời hứa hẹn hiếm khi được thực hiện.
“Hôm nay em đã đến sảnh chính để xem điều đó có đúng không, nhưng em không biết phải nói gì về mối quan hệ của họ. Sau đó em không nói chuyện được với Mary nữa vì có một số chuyện đã xảy ra...” Anastasia thở dài khi giải thích mọi chuyện đã xãy ra với mình trong khi Theresa như chết lặng.
“Hai người đã làm gì vậy hả, Anna?” Theresa mở to mắt kinh ngạc. “Nếu các thành viên trong hoàng gia hoặc bất kỳ ai khác phát hiện ra em đã nói dối! Nếu họ biết em là cung nữ, họ sẽ trừng phạt em.”
Anastasia cắn môi và thú nhận, “Bọn em không ngờ là mọi chuyện lại chuyển biến đến như vậy, đáng lẽ em đến đó chỉ là để mắt đến Mary và hoàng tử Maxwell. Đáng lẽ em nên rời đi... nhưng em không thể làm vậy cho đến khi em chắc chắn rằng chị ấy được đối xử tốt.”
Ánh mắt nghiêm nghị của Theresa dịu xuống khi cô thấy Anastasia buồn bã, cô đặt tay lên vai cô gái trẻ và nói,
“Đôi khi chị không biết đó là một lời nguyền hay một sự chúc phúc khi hai chị em lại có mối quan hệ gắn bó như vậy. Sau khi hai đứa bị tách ra để sống hai cuộc đời khác nhau, chị đã nghĩ một trong hai sẽ trở nên cay đắng và ghen tị với người kia khi thấy họ ở một cánh đồng xanh hơn của mình. Nhưng cả hai lại có một mối liên kết bền chặt và gắn bó với nhau đến vậy.” Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi người phụ nữ.
Với việc hai cô gái bị chia cắt khỏi cha mẹ và phải xa nhà từ bé, Theresa có thể hiểu khi hai chị em luôn cố gắng hỗ trợ lẫn nhau.
“Ngày mai em tính thế nào?” Theresa hỏi.
“Tiếp tục nói dối...Hoàng tử nói em phải có mặt vào buổi tối.” Anastasia trả lời với một nụ cười buồn.
Theresa gật đầu, “Vậy thì chúng ta hãy làm giống như những gì chúng ta đã làm hôm nay. Chúng ta đã làm tốt, phải không? Dù sao thì chỉ là vấn đề trong hai buổi tối thôi. Chị sẽ nói với ông Gilbert rằng em bị ốm nếu ông ấy hoặc bất kì ai hỏi.” Cô vỗ vai Anastasia, “Có chị ở đây với em, em không cần phải lo lắng.”
“Em không biết phải cảm ơn chị thế nào.” Anastasia buồn bã vì đã đánh mất bộ váy hầu gái vì nó đựng những đồng xu mà Theresa đã đưa cho cô, “ Em hứa sẽ trả lại chúng cho chị.”
“Bây giờ không phải lúc để lo lắng về điều đó, khi còn có những việc cấp bách khác cần được quan tâm, chị chỉ mừng vì cả hai em đều được an toàn. Chị đã đếm từng phút kể từ lúc em rời đi.” Theresa mỉm cười, “Tại sao em không kể cho chị nghe về buổi lễ vì chị chưa bao giờ có cơ hội tham dự?”
Hai người quay trở lại nhà bếp, Anastasia giúp Theresa mọi công việc có thể vì cô cảm thấy tội lỗi khi đã làm mất số tiền mà Theresa khó khăn lắm mới có thể kiếm được. Sau khi hoàn thành công việc, Anastasia quay trở về phòng của mình.
Nhưng khi cô mở cửa, đã có người ngồi ở trong.
“Anna! Cô sao rồi? Tôi đã chờ cô nãy giờ đó.” Charlotte mỉm cười.
Anastasia cẩn thận bước vào, tim cô đập nhanh khi Charlotte nhìn mình chằm chằm, cô cử động tay để diễn tả, “Tôi đã làm tốt, còn cô thì sao?”
“Tối nay tôi đã tham dự buổi lễ ở sảnh chính, buổi lễ mà chúng ta luôn tò mò về nó đấy.” Charlotte trả lời với thái độ niềm nở, “Nó rất hoành tráng và đẹp hơn những gì tôi tưởng tượng. Hội trường giống như thiên đường và mọi người mặc những bộ váy đắt tiền.”
Có vẻ như giấc mơ được ở cạnh những người giàu có của Charlotte đã trở thành hiện thực khi thăng tiến bản thân từ một cô hầu gái thấp kém lên một hầu gái riêng của công chúa. Anastasia nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi,
“Có chuyện gì không? Tôi muốn nghỉ ngơi vì tôi mệt rồi.”
Anastasia đã có một ngày dài vất vả đầy lo lắng, đó là lỗi của chính cô ấy. Hiện giờ điều duy nhất cô muốn là được nằm lên giường.
Charlotte đứng dậy khỏi giường và nói, “Tôi muốn xin lỗi cô về một chuyện, các bức vẽ của cô, tôi đã lấy chúng mà không có sự cho phép của cô. Cô đã giấu một thứ rất quý giá và tôi muốn cho công chúa xem, nhưng sau đó cô ấy lại nghĩ rằng tôi đã tạo ra chúng và...” giọng Charlotte nhỏ dần.
Vậy ra đây là lý do cô ấy ở đây, Anastasia nghĩ. Cô nghiến chặt răng nhưng lại không phản ứng với lời nói của Charlotte.
“Tôi thấy là gần đây cô không vẽ gì cả...” Charlotte nói.
Anastasia giơ tay lên đáp lại, “Ý cô là cô đến để kiểm tra xem nếu có thì cô sẽ lấy trộm chúng lần nữa đúng không?”
“Cô đang giận đấy à.” Charlotte cười nhẹ, Anastasia không thể tin được rằng đã có lúc cô nghĩ người này là người tốt bụng. “Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi cần cô vẽ chân dung của nữ hoàng Sophia. Việc này rất khẩn cấp. Bà ấy muốn tay của ...”
“Rời khỏi đây ngay.” Anastasia đẩy cửa rộng hơn và bước sang một bên nhường đường cho Charlotte.
Nụ cười trên mặt Charlotte vụt tắt và thay vào đó là sự tuyệt vọng. Mặc dù đi về phía cửa nhưng thay vì bước ra ngoài, cô lại đóng cửa để thuyết phục Anastasia.
“Đừng đối xử như vậy với tôi, Anna...Chúng ta đã là bạn rất lâu rồi và bây giờ tôi thật sự cần cô giúp đỡ. Nếu tôi không đưa cho nữ hoàng Sophia những gì bà ấy yêu cầu, bà ấy sẽ chặt đầu tôi. Tôi tưởng họ sẽ không yêu cầu tôi vẽ nhưng tôi đã lầm rồi và giờ tôi cần sự giúp đỡ của cô.” Charlotte nhanh chóng cầu xin Anastasia với ánh mắt sợ sệt.
Anastasia muốn nói rằng điều đó xảy ra là xứng đáng với một kẻ nói dối, nhưng hôm nay cô cũng đã nói dối nhiều hơn một lần.
Thấy Anastasia không trả lời, Charlotte nhanh chóng quỳ xuống với đôi mắt ngấn lệ, cô cầu xin
“Làm ơn đi Anna! Tôi không đòi hỏi gì nhiều! Tôi đã mang cho cô than và giấy da mới. Chỉ một bức phác họa về nữ hoàng Sophia và tôi sẽ không đòi hỏi gì thêm từ cô. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô yêu cầu.”
Nhưng Anastasia không tin Charlotte, cô cũng nhận ra rằng niềm tin rất dễ bị phá vỡ và bằng cách nào đó những điều này đã phản ánh những lo lắng về tương lai của cô.
Charlotte nhìn Anastasia với ánh mắt cầu xin và nắm lấy chân cô, “Làm ơn, Anna, tôi không muốn chết đâu! Xin hãy giúp tôi. Đợi đã tôi nghĩ điều này có thể giúp ích được.” Charlotte kêu lên, mò mẫm trong túi váy mình rồi lấy ra một đồng tiền vàng.
Mắt Anastasia ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.
“Tôi sẽ đưa cho cô đồng tiền vàng này. Nó là của cô và đổi lại tôi muốn bản vẽ của nữ hoàng Sophia từ cô vào ngày mai, tôi hứa sẽ không lấy nó lại!”
Mặc dù Anastasia chẳng được gì hoặc mất gì khi vẽ hay không vẽ, nhưng cô không thể sự dụng nó đặc biệt là khi cô đã làm mất mười tám đồng vàng mà Theresa đã hào phóng cho mình.
Charlotte mặt đầy nước mắt, Anastasia biết người này đang liều mạng để cứu lấy cái đầu mình. Mặc dù Anastasia rất thất vọng với hành động của Charlotte nhưng điều đó không có nghĩa là cô mong Charlotte chết.
Bằng cách nào đó thì Charlotte đang phải trả giá cho những gì cô ấy đã lấy của Anastasia, và với suy nghĩ đó, Anastasia đã cầm đồng xu từ tay Charlotte lên.
“Tôi sẽ vẽ nó cho cô, chỉ duy nhất lần này thôi.” Anastasia di chuyển tay trong lúc nhìn chằm chằm vào Charlotte. “Nhưng nếu cô ăn cắp đồng xu hoặc đỗ lỗi cho tôi dưới bất kỳ hình thức nào, tôi sẽ không bảo vệ lời nói dối của cô nữa.”
Vẽ lo lắng và sợ hãi của Charlotte biến mất ngay lập tức và một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt cô. Charlotte gật đầu háo hức và trả lời, “Tôi thề bằng cả mạng sống của mình rằng tôi sẽ không ăn trộm đồng xu của cô. Cảm ơn Anna! Cảm ơn cô rất nhiều!”
“Đi ra đi.” Anastasia chỉ tay ra cửa. Chỉ vì cô ấy đồng ý nhưng không có nghĩa là họ sẽ quay lại làm bạn.
“Vậy sáng mai tôi sẽ đến lấy bức tranh.” Charlotte nói rồi bước ra khỏi phòng Anastasia.