Chương 5: Trừ khi anh dập đầu lạy tôi

Tại tầng 1 của Liên Trụ Sở Phòng Chống Tội Phạm

"Bác sĩ Trần, có tình huống khẩn cấp của cấp SSSS là tội phạm nguy hiểm gây tai nạn trên máy bay, chúng ta được điều đến hiện trường tại núi Hoàng Lâu ngay lập tức."

Trần Gia Tuân vừa phẫu thuật 3 tiếng đồng hồ mới xong ca gỡ bỏ một bên thận hư cho một người đồng đội thuộc phòng Chính trị thì liền nghe thấy tin này, hắn như không hề mệt mỏi liền xách túi sơ cứu y tế và chạy ra ngoài cùng đội cấp cứu để đến núi Hoàng Lâu.

Cùng lúc đó tại Trạm cứu hỏa cấp quốc gia ngay sát bên cạnh Liên Trụ Sở

Khâm Huấn chạy thật nhanh ra chiếc xe cứu hỏa hiệu Mecerdes liền thấy Lý Tuệ Văn đang đứng kiểm tra thiết bị và dụng cụ trên xe, sau đó liền vừa thở vừa la thật lớn với anh.

"Đội trưởng, có hỏa hoạn lớn tại núi Hoàng Lâu thuộc cấp SSSS là tai nạn máy bay do tội phạm nguy hiểm gây ra, hiện tại vẫn chưa xác định được thương vong, chúng ta có 5 tiếng đồng hồ để di chuyển và giải cứu hàng khách trong máy bay trước khi máy bay nổ."

Lý Tuệ Văn nghe thế liền chạy nhanh đi chuẩn bị và nói với Khâm Huấn

"Khâm Huấn, chuẩn bị đi, đã có còi báo, chúng ta phải đến núi Hoàng Lâu ngay lập tức, không thì sẽ không kịp mất. Tôi không cho phép tất cả các cậu chậm trễ một phút nào cả, nghe rõ chưa?"

"Đã rõ." Cả đội nghe thế, liền nghiêm chỉnh nói lớn, sau đó nhanh chóng chuẩn bị và lên đường.

"Đội trưởng Châu, có tín hiệu của bom tự chế dưới khoang để hành lý." Hàn Lăng lo lắng nói qua thiết bị liên lạc với Châu Chinh Bắc.

"Không ổn, chúng ta phải mau lên, không thì không chỉ ngọn núi mà tất cả những khu vực lân cận cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi sạt lở núi mất." Lạc Kiều nghiêm mặt, nhìn và nói với Châu Chinh Bắc đang tập trung lái xe bên cạnh.

"Quân Hoa, lệnh dọn mọi con đường có thể đến núi Hoàng Lâu ngay lập tức cùng đó là điều các đội đến sơ tán cư dân sinh sống xung quanh ngọn núi và các khu vực lân cận có thể bị ảnh hưởng, không được để xảy ra sai sót gì. Doanh Tự báo cáo thương vọng tạm thời cho tôi ngay."

Chinh Châu Bắc vô cùng bình tĩnh, phân phó nhiệm vụ cho Quân Hoa và ra lệnh cho Doanh Tự làm việc của mình.

"Đội trưởng, theo quan sát của vệ tinh và thông tin từ các phóng viên, đầu máy bay bị hư hỏng nặng nề, hai bên cánh máy bay đang bị cháy, 3 phi công và 6 tiếp viên hàng không đều bị thương nặng, có khoảng 50 hành khách trên chuyến bay bị ảnh hưởng với số lượng trẻ em là 15 bé, thiết bị cung cấp oxi trên máy bay bị hư tổn nặng nề. Nếu tính từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, lượng oxi cung cấp không đến 5 tiếng nữa. Khu vực xung quanh ngọn núi hiện tại rất loạn, người dân chạy tán loạn nên rất khó để kiểm soát, đám cháy đang lan rất nhanh ra toàn bộ ngọn núi, đội trưởng Châu phải nhanh lên, chỉ có anh mới có thể sắp xếp được. Nếu không giải cứu kịp thời thì sẽ dẫn đến nhiều tai nạn thảm họa. Hiện tại tôi chỉ có thể xác nhận như vậy vì đội cứu hỏa và đội y tế đang trên đường đến nên chưa thể xác định rõ thương vong và tai nạn."

Doanh Tự xanh mặt khin nhìn số liệu và các con chữ trên màn hình lớn sau đó hốt hoảng thông báo cho Châu Chinh Bắc.

"Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ đã gây ra đau đớn cho người dân." Lạc Kiều nắm tay thật chặt sau đó đấm mạnh và chân của cô.

Khi đến gần đường lên núi Hoàng Lâu thì tình trạng kẹt xe xảy ra không thể kiểm soát, Châu Chinh Bắc đang bận nghe Hàn Lăng báo cáo về tín hiệu và địa chỉ IP của thủ phạm để lại, chưa kịp mở cửa để xuống xe thì quay qua đã không thấy Lạc Kiều đâu. Khi hắn đưa mắt nhìn ra phía trước thì ngạc nhiên vì đã thấy cô chạy đến giúp đỡ người dân và đồng đội dọn đường để Châu Chinh Bắc có thể lái xe qua. Lúc này trời đổ cơn mưa rất to nhưng Lạc Kiều chỉ với một chiếc áo thun và áo khoác jean bên ngoài lội mưa làm nhiệm vụ.

"Bà ơi, bà đi bên này nhé, đường bên này an toàn hơn ạ. Này đồng chí, đưa tôi chiếc ô ấy cho bà cụ, nhanh lên. Này, anh kia, chúng tôi đang thi hành công vụ, khẩn cấp đấy, di chuyển ô tô qua bên phía đối diện đi, bên này dành chò người đi bộ."

Lạc Kiều không để tâm đến cơn mưa lạnh xối xả trên đầu mà chạy đến đỡ một bà cụ và sau đó không sợ chết mà chặn trước xe tải lớn của một người đàn ông mà la lớn.

Khi thấy một đôi mẹ con đang chật vật để đi trong mưa và di chuyển đến trạm trú hộ, cô liền chạy đến đưa ô cho cậu bé và nói

"Này cháu bé, cháu hãy nắm chặt tay của mẹ nhé, đừng để bị lạc, đây này, cầm chiếc ô này sau đó hãy đi thật nhanh nhé, đừng ngoái đầu lại, dù có tiếng gì ồn ào, cháu cũng đừng quay đầu lại nhé. Chỉ nhìn phía trước mà đi nhé mọi người, chú ý an toàn và đừng xô đẩy vì có nhiều người già và trẻ em di chuyển cùng đấy."

Châu Chinh Bắc như đờ người mà cứ nhìn cô đang tất bật dưới mưa để giúp đỡ mọi người như thế, chỉ khoảng 20 phút sau, mọi tuyến đường chính để đến núi Hoàng Lâu đã được dọn xong. Khi đó, Lạc Kiều mới thở hắt ra một hơi, liền chạy nhanh lại xe của Châu Chinh Bắc sau đó thông qua ô cửa sổ chỗ ghế phụ của xe, nhìn anh, đang định báo cáo gì đó và mở cửa xe thì cô bỗng bị anh cướp lời mà nói

"Ra phía sau xe ngồi, đừng ngồi ghế phụ của tôi, người cô ướt nhẹp như thế, tính làm bẩn chỗ này à."

Lạc Kiều lúc đó chỉ biểu lộ cảm xúc với đôi mắt màu nâu nhạt tức giận, sau đó ra ghế sau ngồi và lấy khăn lau cho người đỡ ướt.

"Đã không giúp đỡ được gì thì thôi đi, Châu Chinh Bắc hắn ta đúng là có bệnh tâm thần mà, Lạc Kiều tôi đây cũng chả thèm ngồi ghế phụ của nàng công chúa của anh thêm một lần nào nữa đâu, trừ khi anh dập đầu lạy tôi." Lạc Kiều vừa lâu người vừa bực bội nghĩ ngợi.