Chương 9: Đặt cược đúng

Bây giờ đã là nửa đêm, đứng trước cửa khách sạn sang trọng nhưng không hợp với phong cách của mình, cơn gió lạnh thổi qua, đầu óc đang quay cuồng vì tìm kiếm nhà đầu tư của Vạn Bảo dần trở nên tỉnh táo hơn đôi chút.

Đến lúc này ông ấy mới có thời gian để suy nghĩ về những vấn đề rối ren khác.

Ví dụ như Thịnh Tuyền được ai giới thiệu? Ông ấy đã quá vui mừng mà quên hỏi, thậm chí cô còn chưa nói là muốn đầu tư bao nhiêu. Lỡ như ông ấy chạy đến tận đây rồi mà chỉ kéo được một khoản đầu tư nho nhỏ thì sao? Cuộc gọi này thực sự là thật sao? Không phải chỉ là một cuộc gọi để trêu chọc ông đấy chứ? Trước đây, từng có vài người cũng đã nhận được những cuộc gọi tương tự, nếu nó là giả, chẳng phải việc ông làm đêm nay là vô nghĩa sao?

Vạn Bảo mang theo lo lắng báo tên Thịnh Tuyền cho nhân viên, ông ấy hồi hộp, sợ rằng đối phương sẽ nói "Khách sạn của chúng tôi không có khách hàng này."

May mắn thay, điều đó không xảy ra, nhân viên mỉm cười, nói: "Cô Thịnh đã thông báo với chúng tôi rồi, xin mời ngài qua đây."

Vạn Bảo nhẹ nhõm thở phào một hơi trong lòng.

Lúc ông ấy được nhân viên dẫn vào thang máy đặc biệt, nhìn thấy nó đi thẳng lên tầng trên cùng, Vạn Bảo không kiềm được kích động.

Ông ấy biết, ở tầng trên cùng của khách sạn này chỉ có duy nhất một phòng, giá cả tất nhiên là cao nhất.

Cô Thịnh, người có thể ở trong căn phòng như vậy, đã chủ động tìm đến ông ấy để đầu tư.

Ông ấy đã đặt cược đúng.

Vạn Bảo - người đã vội vàng bay đến từ một thành phố khác, thậm chí còn không kịp thay quần áo, bây giờ ba từ này đã nhanh chóng xâm chiếm tâm trí ông ấy.

Ngay khi thấy hai vệ sĩ do khách sạn sắp xếp đứng bên cửa phòng, cùng với quản lý phòng và hai nhân viên phục vụ đang trực ở bên ngoài, Vạn Bảo càng chắc chắn hơn, đây không phải là bánh ngọt rơi từ trên trời, mà rõ ràng là cục vàng!

Nếu ông ấy không nắm bắt được cơ hội này… Không, ông ấy chắc chắn sẽ nắm bắt được cơ hội này.

Vạn Bảo nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, xác định quan hệ hợp tác của mình với cô Thịnh.

Chỉ một câu thôi: Bất kỳ điều kiện nào cũng đều có thể thỏa thuận, chỉ cần cung cấp đủ tiền là được!

Mọi thứ diễn ra thuận lợi hơn cô tưởng.

Thịnh Tuyền đã đoán trước, lúc này đạo diễn Vạn Bảo rất dễ nói chuyện nhưng cô không ngờ ông ấy lại dễ tính đến mức độ này. Đạo diễn luôn tươi cười một cách ân cần với cô, cười nhiều đến mức khuôn mặt ông ấy như sắp nở ra một bông cúc.

Kiếp trước, cô không quan tâm nhiều đến giới giải trí, huống hồ "Ánh sáng" còn là hư cấu, có nhiều thiết lập khác với kiếp trước của cô, cô lo sợ mình là người ngoại đạo, sẽ bị lừa. Vì vậy trong thời gian này, cô ở lì trong khách sạn, cố gắng bổ sung kiến thức. Bây giờ cô đã có thể tự tin nói mình hiểu một chút về giới giải trí của thế giới hiện tại.

Đây cũng là phong cách làm việc của Thịnh Tuyền. Dù có hệ thống thần khí hay đang ở trong một cuốn sách thì cô cũng không thể chịu được việc không hiểu rõ về tình hình thế giới hiện tại mà cứ nhắm mắt tiến lên.

Cô đã đọc xong tiểu thuyết gốc của "Đường đời", sau đó xác định Nhan Hồi - đối tượng cô dự định tài trợ, vừa có khí chất vừa có ngoại hình phù hợp với vai diễn mà cô muốn dành cho anh. Cuối cùng cô mới liên hệ với đạo diễn Vạn Bảo.

Khi Vạn Bảo nghe Thịnh Tuyền nói cô hiểu rõ về mọi nhân vật trong "Đường đời", còn hiểu rất sâu sắc, ông ấy mới như bừng tỉnh đại ngộ (*): "Cô là fan cuồng của cuốn tiểu thuyết này phải không?"

(*) Bừng tỉnh đại ngộ: đột nhiên hiểu ra vấn đề gì đó

Ông ấy đang nghĩ, sao có thể đột nhiên xuất hiện một nhà đầu tư cá nhân giàu có như vậy, nhưng nếu đó là một fan cuồng của tiểu thuyết, muốn đầu tư vào bộ phim này thì cũng khá hợp lý.

Một người đam mê sách còn giàu có nữa, ông ấy hiểu mà.

Mặc dù đây là lần đầu tiên ông ấy gặp một phụ nữ giàu có lại trẻ đẹp như vậy nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần có tiền là được.

Thịnh Tuyền cũng hài lòng với hiểu lầm của Vạn Bảo: "Có thể nói là như vậy, tôi đặc biệt thích nhân vật Tần Hằng, nghe nói đoàn làm phim của ông vẫn chưa chọn được diễn viên vào vai Tần Hằng?"