Chương 47: May mắn

Sở hữu một tòa nhà như vậy có nghĩa là gì?

Hỏi ngẫu nhiên một người qua đường, ai cũng có thể trả lời giá trị mà nó đại đem lại, tấc đất tấc vàng.

Thịnh Tuyền cũng rất ngạc nhiên, vì may mắn của cô luôn ở mức trung bình, cô cũng không hy vọng nhiều vào kết quả rút thăm trúng thưởng, sau khi thấy tất cả các lựa chọn thấp nhất cũng là [Một tầng của tòa nhà thương mại, thuê nửa năm], tâm thái cũng rất bình thản.

Dù sao tất cả đều là miễn phí, kể cả rút trúng phần thưởng nhỏ nhất, cũng giải quyết được một khoản chi tiêu lớn.

Trước khi rút thăm, thậm chí Thịnh Tuyền còn đang ăn món bánh kếp mặn mà Vu Hướng Vãn mua ở dọc đường lúc đi xuống núi.

Nó cũng không phải là phiên bản xa xỉ, chỉ là phiên bản thông thường có thêm một quả trứng thôi.

Kết quả là, vừa cắn một miếng, cô đã rút trúng tòa nhà thương mại cao cấp nhất.

[Tôi tuyên bố từ nay trở đi, bánh kếp mặn là món ăn yêu thích nhất của tôi!]

Thịnh Tuyền rất hạnh phúc, mặc dù cô không thể sử dụng tiền thuê của tòa nhà này ngay bây giờ, tối đa chỉ có thể được sử dụng một tầng bất cứ lúc nào, nhưng biết chúng đang kiếm được tiền (006 chăm chỉ đã lấy nó làm vốn), cô rất vui mừng.

Quan trọng nhất là, có tòa nhà này, cô có thể dùng nó như một biểu ngữ nâng cao uy tín của chính cô, mở rộng phạm vi ảnh hưởng, nhiều việc có thể ngay lập tức trở nên đơn giản hơn, Thịnh Tuyền dường như nhìn thấy một đống tiền nhỏ có cánh đang bay về phía mình.

Chẳng hạn như Vương tổng đột nhiên nhảy ra muốn xin lỗi cô này, ngày hôm qua tòa nhà này vừa được chuyển nhượng cho cô, chiều nay ông ấy đã lập tức bay tới đây.

Thịnh Tuyền dám đặt cược, nếu không có tòa nhà này, ông ấy có thể chỉ coi cô như một đứa con nhà giàu nào đó bất ngờ nhảy ra, hoặc là một người trẻ tuổi không đầu không đuôi nào đó không cần quan tâm, dù sao ông ấy cũng sẽ không đối xử khách sáo như vậy với cô.

Tất nhiên, Vương tổng chắc chắn sẽ không thừa nhận điều này, ông ấy dùng thái độ ân cần và giọng điệu ôn hoà nói: "Tôi cũng chỉ biết khi thấy người ta nói trên mạng, hóa ra Nhan Hồi trước đây từng là người của của Hoa Phan, lúc ấy còn có một số bất hòa với Hoa Phan chúng tôi."

"Mặc dù lúc đó tôi hoàn toàn không liên quan đếnHoa Phan, nhưng dù sao thì vẫn là Hoa Phan sai, sau khi biết rõ nguyên nhân vụ việc, tôi thân là ông chủ mới của Hoa Phan, việc làm đầu tiên phải làm đến đây xin lỗi cậu Nhan Hồi. Tôi không biết Phương tổng nghĩ cái gì nữa, một tài năng xuất sắc như vậy, chỉ vì một ít ác ý cá nhân mà ông ta nỡ lòng chèn ép cậu ấy suốt mười năm."

Trên bàn ăn, ông ấy nói một chút rồi đứng dậy: "Tôi phải kính thầy Nhan một ly, Hoa Phan đã làm cậu oan ức rồi."

Nói cách khác, ông ấy chỉ đang thể hiện ý tứ của minhg: Đây không phải là việc tôi làm, nếu các cô muốn trả thù thì hãy đến tìm Phương tổng kìa đi.

Thịnh Tuyền hiểu rõ, cô ra hiệu cho Nhan Hồi vội vàng đứng lên tránh ra, cô cũng cầm cốc rượu đứng dậy, mỉm cười:

"Chuyện này không thể đổ hết lên đầu Vương tổng được, ông đến đây xin lỗi làm gì chứ, nói ra thì cũng chỉ là do tôi may mắn, nếu anh ấy còn ở Hoa Phan, chắc chắn sẽ có thể bị ngài đào ra, tôi đã "cướp" một hạt giống tốt của ngài như vậy, thực ra tôi nên kính ngài một ly mới phải."

Vương tổng ngẩn ra, bây giờ ông ấy đã phải lau mắt mà nhìn vị Thỉnh tiểu thư này.

Trước khi đến đây, điều mà ông ấy lo lắng nhất chính là những người trẻ tuổi thường rất nóng tính, họ không biết cách giải quyết mâu thuẫn một cách linh hoạt, nhưng Thịnh Tuyền không chỉ thể hiện một thái độ mềm dẻo mà còn đưa ra những giải pháp khác ôn hoà hơn rất nhiều.

Tuy tuổi còn trẻ, nhưng cách nói chuyện và hành động đầy kinh nghiệm, nếu không phải đã biết tuổi thật của Thịnh Tuyền, ông ấy sẽ nghĩ rằng mình đang giao tiếp với những người lão luyện trong ngành.