"Không chỉ vậy! Cô bé nhà giàu hình như đang đọc lại cuốn sách này lần thứ bảy đó, vừa đọc vừa tặng tiền nè! Ôi! Tôi đang chứng kiến lịch sử chấn động sao!"
"Tác giả cuốn tiểu thuyết gốc là người vui nhất phải không! Sách mình viết ra đang được fan nhà giàu tặng quà cơ mà, còn bán được bản quyền, người đầu tư phim bây giờ lại là fan của sách, nay lại có thêm rất nhiều người đến đọc sách vì sự nổi tiếng này. Nếu như tương lai, phim thực sự hot, các bản quyền sách khác của cô ấy chắc chắn sẽ càng dễ bán hơn, đây là loại đại may mắn gì trong cuộc đời vậy, tôi thực sự muốn phỏng vấn tác giả bản gốc xem cô đang nghĩ như thế nào quá."
Khi đọc đến bình luận này, Thịnh Tuyền dừng lại một chút, cô ấy cũng muốn biết về tác giả của [Đường Đời].
Thịnh Tuyền ghi chú vào nguyên tác [Đường Đời] đang đặt trên tay cô: "Tôi thật sự rất thích cuốn sách này, nó mang lại cho người đọc một cảm giác rất ấm áp, sau khi đọc xong, tôi luôn muốn cho đi một chút lòng tốt, thậm chí chỉ một chút thôi cũng đủ rồi."
Cô đặt cuốn sách xuống: "Rõ ràng, tác giả gốc là một người tốt."
Vu Hướng Vãn hỏi: "Cô rất thích cô ấy sao?"
"Chắc chắn rồi." Thịnh Tuyền nói: "Cô ấy tốt hơn so với nhiều tác giả cứ thích viết ra những nhân vật rất tuyệt vời, sau lại tự khiến cho họ trở nên ác độc, cuối cùng lại đẩy chính nhân vật của họ vào những kết cục tệ nhất, thích mang đến cho họ hình tượng đẹp nhưng lại không bao giờ để họ tiếp tục làm việc tốt cả."
Đúng vậy, cô đang nói về cuốn sách《Ánh sáng》. Mặc dù đã xuyên qua cuốn sách này, Thịnh Tuyền vẫn cảm thấy có chút bực bội mỗi khi nhớ lại kết cục của nguyên tác.
Vu Hướng Vãn nhìn vào gương mặt đã nổi lên khá nhiều tia oán giận của Thịnh Tuyền, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng của anh ta cũng theo đó mà nhỏ lại: "Người viết đó là ai?"
Thịnh Tuyền không cần nhìn cũng biết Vu Hướng Vãn định làm gì. Có thể người khác sẽ không như vậy, nhưng anh chắc chắn có thể thức cả đêm chỉ để mắng người tác giả đó cùng cô: "Không cần anh giúp tôi mắng, tôi đã mắng xong từ lâu rồi."
Mặc dù sau khi mắng xong cô đã chết, nhưng không sao, tác giả kém cỏi như vậy cô không thể chấp nhận được, nhưng cô có thể tự thay đổi đại kết cục này đến nỗi có thể khiến người ta phải tức ói máu đó.
Ít nhất bây giờ, có người đã thay đổi được kết cục nhờ cô, phải không?
Thịnh Tuyền nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống: "Nếu có cơ hội, tôi muốn gặp tác giả của [Đường Đời], mời cô ấy một ly trà sữa."
Làm giám chế của đoàn phim, không ai yêu cầu Vu Hướng Vãn, nhưng anh ta đã tự mình đọc xong nguyên tác mà không hề nói với ai, nhưng rõ ràng chuyện này rất khó cho anh ta, bởi mỗi người đều có một quan điểm khác nhau, chính vì thế mà có thể nhìn ra tâm trạng tác giả chỉ qua văn bản thôi, thì loại vấn đề này anh ta chẳng thể làm được, anh ta chẳng nhìn ra được gì.
Tuy nhiên, điều này không cản trở ý tưởng lớn của giám chế Vu, với suy nghĩ luôn lấy Thịnh tổng là trung tâm ấy của anh ta: "Nếu cô thích, cô có thể mời cô ấy đến làm biên kịch cho chúng ta."
Thịnh Tuyền lắc đầu: "Không, mọi người đều có công việc của chính họ, cách mà tôi biểu hiện tình cảm chỉ cần đơn giản như vậy thôi."
Vu Hướng Vãn nhấc nhẹ đôi kính lên, anh ta đã biết trước Thịnh Tuyền sẽ nói gì.
Quả nhiên, Thịnh Tuyền nói xong liền lấy điện thoại ra, tiếp tục bấm nút tặng quà trên trang web truyện, tất cả các lời chúc kèm theo đều là: "Tôi rất thích các cuốn sách mà tác giả đã viết, nghe nói tác giả rất thích trà sữa phải không, tôi mời tác giả uống trà sữa nha ~"
Những người qua đường xem: Các bạn nhà giàu mời trà sữa thôi cũng phải mời bằng vài chục triệu như này à?!
Số người qua đường xem Thịnh Tuyền tặng quà ngày càng nhiều, mức độ hot của sự kiện này cũng tăng lên, còn có những người thích tham gia chung cũng tặng theo. Bởi vì họ cảm thấy thích cảm giác cùng nhau tham gia một cái gì đó.