Chương 13: Đưa ra lựa chọn

Sau khi chọn quần áo và túi xách xong, Thịnh Tuyền nhìn mái tóc dài trong gương của mình. Từ khi không còn phải thức đêm, tóc cô dường như trở nên suôn mượt hơn hẳn, tất nhiên cũng có thể là do dầu gội và dầu dưỡng tóc đắt tiền trong khách sạn.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, để không thất lễ, cô nên làm tóc một chút. Dù sao thì một kiểu tóc đẹp cũng rất phù hợp để đến buổi bàn bạc về việc hợp tác. Hơn nữa, khi nhà đầu tư ăn mặc từ trên xuống dưới đều là của các thương hiệu nổi tiếng cũng sẽ làm tăng tinh thần của đoàn phim.

Thịnh Tuyền: [006, đây có phải là rất hợp lý không?]

Hệ thống: [...Hợp lý.]

Thịnh Tuyền mỉm cười khen ngợi nó: [ 006 của chúng ta ngày càng thông minh rồi.]

Lần đầu tiên hệ thống được khen, dù sao nó chỉ mới sinh ra chưa đầy một tháng. Lúc Thịnh Tuyền dùng giọng nói mang theo chút ý cười khen nó, nó cảm thấy hơi xấu hổ, lập tức quăng mấy cái ý kiến nhỏ bé ra sau đầu, thậm chí còn tích cực đưa ra lời khuyên:

[Chủ nhân, mua đôi giày này đi, đôi này đẹp.]

Trong khi Thịnh Tuyền thành công trong việc thuyết phục hệ thống đang vui vẻ mua sắm thì Nhan Hồi - người đang mệt mỏi bận rộn tại công trường, nhận được một cuộc gọi thông báo về việc thử vai.

Lúc đầu, anh có chút kinh ngạc nhưng khi xác nhận thông tin về đoàn làm phim, thời gian, địa điểm thử vai với đối phương, anh mới bình tĩnh tắt cuộc gọi.

Địa điểm thử vai ở Ngô Châu, vì đoàn làm phim đang quay ở đó, tất cả mọi người trong đoàn đều có mặt đầy đủ, nên địa điểm thử vai tất nhiên cũng ở nơi này.

Tối hôm đó, Nhan Hồi một mình ngồi trong phòng, suy nghĩ rất lâu.

Để bay từ Ngô Châu đến thành phố Ma Đô phải mất khoảng hai tiếng rưỡi, nếu đi bằng tàu hỏa thì thời gian còn dài hơn. Đối với anh mà nói, đây là một chuyến đi có thể ảnh hưởng đến công việc hiện tại còn làm giảm số tiền vốn đã ít ỏi trong túi.

Nhan Hồi không nghĩ địa điểm thử vai ở nơi xa là vấn đề của đoàn làm phim, nhiều đoàn làm phim cũng như vậy, không phải tất cả các đoàn làm phim đều thử vai ở cùng một nơi. Nếu các diễn viên muốn nhận vai, họ chỉ có thể tự tìm cách đến đó để thử vai.

Nếu là trước đây, anh sẽ không do dự mà đến đó, nhưng bây giờ...

Nhan Hồi cúi đầu nhìn vào chiếc điện thoại anh đã ghi địa chỉ trong tay, đôi tay thon dài nắm chặt nó, như thể nắm chặt sự nghiệp diễn xuất mà anh kiên trì yêu thích từ nhỏ đến lớn.

Không biết vì sao, anh lại nghĩ đến cô gái trẻ ngày đó đã cười trao cho anh tờ giấy và cây bút.

Ánh mắt cô nhìn anh mang theo sự ngưỡng mộ, mặc dù chỉ tiếp xúc một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Nhan Hồi có thể nhận ra cô thực sự tin anh xứng đáng nhận được cơ hội thử vai lần này.

Nếu biết được Nhan Hồi do dự vì khoảng cách xa xôi, chắc chắn đạo diễn Vạn sẽ cảm thấy vô cùng oan uổng. Bởi vì từ quan điểm của ông ấy, chỉ cần Nhan Hồi sẵn lòng đến thử vai, chắc chắn anh sẽ nhận được vai diễn này, vừa đến là có thể ở lại đoàn làm phim luôn.

Chắc chắn đạo diễn Vạn không thể nghĩ ra được người đầu tư giàu có đổ tiền vào đoàn làm phim này chưa hề thông báo cho Nhan Hồi!

Về việc này, dường như hệ thống đã dự đoán được: "Chủ nhân, nếu Nhan Hồi nghĩ địa điểm thử vai quá xa rồi không đến thì sao?"

"Anh ấy sẽ đến." Thịnh Tuyền đứng trước gương, không biết chán mà thử hết mấy bộ quần áo mới, sau một ngày mua sắm, cô không hề mệt mỏi, dường như cả người còn tràn đầy sức sống.

Cô tươi cười nhìn vào hình ảnh phản chiếu mình trong gương, hoàn toàn không có sự lo lắng mà một người chỉ còn 30 ngày để sống phải có: "Nếu một người muốn thành công trong sự nghiệp, chỉ dựa vào việc tôi đầu tư là không đủ, những việc mà anh ấy cần làm thì nhất định vẫn phải tự nỗ lực và đưa ra lựa chọn."

"Tôi không chỉ muốn kéo dài sự sống trong một hai ngày. Hiện tại đúng là chúng ta có thể đẩy anh ấy lên cao, nhưng anh ấy có thể đứng ở đó được bao lâu? Thành công phải tự đi từng bước một mới là của chính mình, quan trọng nhất, tôi là một fan hâm mộ cuốn sách này."