Chương 8

Sau khi ăn xong, khó có dịp Giang Khánh Chi không lập tức đi đến thư phòng mà ngồi vào sô pha xem báo.

Giang Nhẫm Nam do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đi đến, cầm tờ họa báo đặt trên bàn lên giả bộ chuyên chú.

Mẹ Trương rửa sạch trái cây bê ra, là dâu tây vận chuyển từ phía Bắc về, loại này rất tinh quý, bình thường chỉ có bánh kem bơ ở các cửa hàng bách hoá và các tiệm điểm tâm Tây Dương mới có thể được trang trí nửa trái hoặc một trái, nhưng mà Giang Nhẫm Nam thích ăn, cho nên vừa đến mùa trong nhà sẽ chuẩn bị ngay.

Giang Khánh Chi không để ý nhiều đến mấy thứ đồ chơi này, cũng không quá ưa chuộng trái cây, bình thường đều là chuẩn bị cái gì thì ăn cái đó, nhưng dâu tây của ngày hôm nay, ngược lại là do chính anh cố ý dặn dò.

Nếu như bình thường, Giang Nhẫm Nam đã sớm không nhịn được mà ăn vụng, không ngờ hôm nay lại làm bộ làm tịch, nghiêng đầu xuyên qua tờ họa báo nhìn lén người đối diện.

Anh vẫn giống với thường ngày, áo sơmi rộng rãi, áo khoác ngoài của tây trang dán sát vào thắt lưng, những đường may hai bên ống quần tây đều được là ủi thẳng tắp, mắt cá chân bị vớ đen bao bọc, mang giày Derby, đế gân trâu, Giang Khánh Chi không quá thích những kiểu dáng giống giày Oxford và giày bố Locker, chê nó quá kiểu cách không thực dụng, giống như anh vẫn luôn ăn mặc bảo thủ, hôm nay cũng không có gì khác so với hôm qua.

Ngoại trừ chiếc mắt kính kia.

Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào tờ báo.

Mà cô từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào anh.

Cô không phải cố ý, chỉ là sau khi cao trào qua đi liền lâm vào mê man, chiếc mắt kính kia cứ thế ngâm mình liên tục trong tiểu huyệt của cô.

Vốn dĩ cô không định trả lại cho anh, muốn giả vờ như đã làm mất rồi tự mình giấu đi.

Dù sao mấy chuyện như thế đều khiến người ta cảm thấy thẹn thùng.

Nhưng mà nó đã bị anh tự mình phát hiện rồi lấy lại, lúc Giang Nhẫm Nam còn đang đắm chìm vào tư vị nơi đầu lưỡi thì anh đã đi rồi, muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.

Cho nên hiện tại, cô chỉ có thể để mặc cho chiếc mắt kính gọng vàng đã từng dâʍ ɭσạи ngâm mình bên trong thân thể cô, khăng khít vắt ngang huyệt thái dương của anh, câu lấy lỗ tai, thỉnh thoảng còn đυ.ng vào làn da sau tai anh.

Để mặc anh cả mang nó ra cửa đi làm, áo mũ chỉnh tề cùng người khác bắt tay, ký tên, đứng phát biểu dưới ánh mắt của mấy trăm người trong hội trường rộng lớn, cuối cùng đem bộ dáng ôn tồn lễ độ khi mang mắt kính gọng vàng lưu lại giữa những ánh đèn chớp nhoáng.

Hoặc như hiện tại, cô cũng chỉ có thể nhìn anh cả duỗi tay đỡ mắt kính, ngón tay xẹt qua gọng kính, sau đó cầm một trái dâu tây, bỏ vào trong miệng nhai nuốt.

Chỉ là một động tác bình thường cũng có thể làm cô ướt.

Giang Nhẫm Nam không thể khống chế mà nhớ tới buổi tối hôm qua, giống như lúc này thứ đang đặt giữa môi của anh cả không phải dâu tây, mà là cô.

Nước dâu tây tràn ra giữa kẻ răng của anh, đáng tiếc Giang Nhẫm Nam không thể nhìn rõ, nhưng cô cho rằng môi của anh cả lúc này nhất định là rất ngọt, nếu cô luồn đầu lưỡi vào trong, sẽ có thể nếm được hương vị chua chua ngọt ngọt của dâu tây.

Giang Nhẫm Nam có hơi xuất thần, Giang Khánh Chi bất động thanh sắc* xuyên qua tròng kính nhìn cô một cái, nói: “Không thích ăn sao?”

(*) /不动声色/ Bất động thanh sắc: mặt không biểu tình, ung dung thản nhiên, không chút biến sắc.

Lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, đây là thứ mà bình thường cô thích nhất, hôm nay bưng lên một đĩa dâu tây giống như hồng bảo thạch, trái nào cũng thật xinh đẹp, nhưng cô lại chậm chạp không hề động thủ, hiển nhiên khiến anh phải chú ý.

Giang Nhẫm Nam hoảng loạn viện cớ: “Là do hoạ báo quá đẹp, em xem đến mê mẩn….”

Nói được một nửa lại nghẹn họng, trên hoạ báo chính là cô đại minh tinh Phùng Tâm Liên, với tiêu đề là ‘mở đầu ngọn nguồn đoạn lịch sử tình cảm’ gây chú ý người nhìn, cô có chút xấu hổ buông họa báo xuống.

“Minh Chi và cô ấy không có quan hệ gì cả, cái này chỉ là trùng hợp thôi.” Giang Khánh Chi liếc mắt nhìn trang bìa, thuận tiện giải thích một câu.

Giang Nhẫm Nam hơi nhụt chí, người ngoài thì không nói, tại sao ngay cả anh cũng muốn giải thích với cô, anh hai có quan hệ hay không quan hệ gì với ai cũng không liên quan đến cô.

Ở trong mắt anh cả, cũng xem cô là vị hôn thê của Giang Minh Chi sao?

Cái này so với việc chỉ xem cô là em gái nhỏ còn tao* hơn!

(*) /糟/ Tao: ngôn ngữ mạng, nghĩa là tệ hại, bại hoại, hỏng bét,…

Tâm lý nổi loạn của Giang Nhẫm Nam bộc phát, không khỏi phản bác lại: “Không có quan hệ thì tại sao anh hai lại đi đón cô ấy chứ, em thấy hai người bọn họ trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”

“Là anh kêu nó thuận tiện chiếu cố một chút.” Giang Khánh Chi lật báo sang trang khác, nhàn nhạt nói.

Câu này giống như thọc phải tổ ong vò vẽ, Giang Nhẫm Nam thoáng cái đã tức giận đến mức đôi mắt đều đỏ lên, cô muốn chất vấn xem anh cả và cô ấy có quan hệ gì, đến mức cách xa ngàn dặm như vậy mà vẫn cố ý gọi điện dặn dò anh hai phải chiếu cố một người phụ nữ, lại còn là một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng.

Nhưng cô không thể hỏi, cô chỉ là bé con trong nhà, không có quyền hỏi đến việc anh cả có quan hệ gì với ai.

Cô chỉ đem tờ họa báo đang mở ra gấp lại thật gọn gàng, sau đó bưng đĩa dâu tây lên ăn từng ngụm từng ngụm.

Giang Khánh Chi thấy cô xoay mặt ra ngoài, nhìn từ phía sau chỉ có thể thấy được hai má phình phình bị nhét đầy đến nhô lên, một chút lễ nghi dùng cơm của tiểu thư khuê các cũng không có, ăn vừa vội vừa nhanh, cũng không biết là đang ăn hay đang trút giận.

Anh có chút bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Ở trong yến hội có gặp qua vài lần, lần trước toà thị chính tổ chức tiệc tối từ thiện có mời cô ấy tham dự, vừa hay có nhắc đến việc này, nên liền thuận nước giong thuyền.*” Phùng tâm liên là nữ minh tinh nổi tiếng nhất gần đây, nhất cử nhất động đều có thể bị chụp hình, tham dự tiệc từ thiện buổi tối cũng coi như là giúp đỡ, còn nhắc đến em trai đang ở Châu Âu của anh, đương nhiên phải cho người ta chút mặt mũi.

(*) /顺水人情/ Thuận nước giong thuyền: thành ngữ, có nghĩa là tận dụng cơ hội để mang lại lợi ích cho bản thân và người khác.

Giang Khánh Chi ngày thường làm việc chỉ có người khác nghe anh, chứ không có việc anh phải giải thích với người khác, nhưng bé đang sinh bệnh, vậy nên anh cũng mềm lòng hơn ba phần so với ngày thường.

Giang Nhẫm Nam nghe xong cũng không cảm kích, trong lòng lại càng thương tâm, những trường hợp như vậy anh cả rất ít khi để cô làm bạn nữ đưa đi cùng, cho dù có đi, cũng đều trang điểm ăn mặc như một nữ sinh, trông cực kỳ non nớt.

Cô đã trưởng thành, cũng có thể mặc sườn xám phong tình, có thể mặc váy Tây Dương để lộ vai lưng, có thể mang tất lưới thay vì tất bông trắng, có thể mang giày da cao gót.

Cô là một cô gái chứ không phải bé con của anh cả.

“Ngày chủ nhật anh đưa em đến tiệm may Trương Ký, lần này em muốn tự mình lựa chọn kiểu dáng của sườn xám.” Cô xoay nửa lưng về phía Giang Khánh Chi, trong giọng điệu có chút giận dỗi, cũng có chút chua xót không giấu được.

Vành mắt của Giang Nhẫm Nam hơi đỏ, vốn có thể giấu đi không để ai thấy, nhưng cô lại đang bị cảm lạnh, tuyến lệ vừa được khởi động, cái mũi cũng theo đó nghẹt lên, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm.

Cô biết anh cả đang nhìn mình, cô không dám hít mũi, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì bản thân bị cảm lạnh, nên mới có cớ để che giấu cảm xúc.

Giang Khánh Chi âm thầm thở ra một hơi, đứng dậy ngồi vào sô pha bên phía cô, lấy lại cái đĩa cô đang bưng, nhẹ giọng nói: “Xoay qua đây.”

Giang Nhẫm Nam để mặc cho anh lấy cái đĩa đi, vẫn cứ đưa lưng về phía sau, mặc dù biết là làm như vậy sẽ để lộ dấu vết, nhưng cô vẫn lừa mình dối người mà bất động.

Cái đĩa chạm vào mặt bàn pha lê phát ra một tiếng vang thanh thúy, sau đó một đôi tay vừa dịu dàng vừa cứng rắng kéo cô xoay trở về.

Dù là như vậy, Giang Nhẫm Nam vẫn quật cường xoay mặt nhìn về phía khác.

“Ba.”

“Hai.”

Không đợi Giang Khánh Chi đếm tới một, Giang Nhẫm Nam đã lập tức quay lại, có điều chỉ nhìn xuống đất chứ không chịu nhìn anh, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là có nghe lời.

Dù sao cũng là bé ngoan của anh.

Giang Khánh Chi không tránh cô, chỉ đút tay vào túi rồi lôi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đưa lại gần bên dưới mũi cô, nói: “Dùng sức.”

Giang Nhẫm Nam làm sao có thể nguyện ý để anh lau nước mũi dùm mình được chứ, huống chi còn dùng cách thức lừa dỗ con nít vài tuổi không chịu lau mũi, cô lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay Giang Khánh Chi, muốn đẩy anh ra.

Có điều sức lực của cô cô làm sao có thể so được với một người đàn ông đã trưởng thành như anh, vì thế cho dù cô có liên tục dùng sức cũng chỉ là đang phí công cọ xát cổ tay anh mà thôi.

Giang Khánh Chi không nói chuyện, tùy ý để cô kéo cổ tay làm loạn, thấy cô không nghe lời liền tự mình dùng lực bóp lại lau giúp cô.

Giang Nhẫm Nam không thể phản kháng, chỉ có thể khó chịu để anh giúp mình lau nước mũi, ủy khuất trong lòng cũng sắp tuôn trào ra ngoài.

Gọi điện thoại quan tâm nữ minh tinh, còn đối với cô thì lại xem như một đứa bé.

Đôi mắt của cô càng lúc càng hồng, dứt khoát cam chịu nắm chặt góc áo của anh đưa lên mũi cọ xát lung tung một hồi, sau khi cọ xong cũng không dám nhìn lập tức muốn chạy trốn, lại bị Giang Khánh Chi một phen ấn trở về.

Cô nhắm hai mắt chờ bị mắng, lại cảm nhận được có một bàn tay đang nhẹ nhàng chạm vào trên đầu, đem tóc mái của cô xoa vuốt đến loạn cào cào.

“Còn tức giận sao?”

Giang Nhẫm Nam trải qua hết cảm giác hăng say, suy nghĩ lại mới cảm nhận được một chút sợ hãi, lặng lẽ bắt lấy cổ tay áo của anh, dùng thanh âm so với tiếng mèo con cũng không lớn hơn là bao, nói: “Anh cả, em sai rồi.”

Bàn tay trên đầu càng dịu dàng hơn, tiếp tục sờ soạng thêm một chút.

“Ngoan.”

—–