Chương 7

Lúc Giang Nhẫm Nam bước vào lớp học, rõ ràng phát hiện xung quanh có hơi yên tĩnh, nhưng thoắt cái mọi người đã làm bộ như không có việc gì bắt đầu trở nên ồn ào như trước.

Cô có chút buồn bực, thầy giáo môn ngữ văn tuy rất cởi mở nhưng từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm khắc, buổi sáng cô uống thuốc đã lãng phí rất nhiều thời gian nên đến lớp trễ, nếu không ngồi im lỡ như bị bắt được sợ là cuối giờ học sẽ bị giữ lại.

Hôm qua cô vừa mới đảm bảo với anh cả sẽ không tiếp tục về trễ nữa.

Ngày hôm nay trên lớp sẽ thảo luận về tập thơ mới sáng tác gần đây của Hội Thơ Ven Hồ [1], Giang Nhẫm Nam nhìn những câu thơ trên giấy.



Nhã khiết điệp nhi,

Huân tại huệ phong lý:

Tha đào tuý liễu;

Tưởng khứ tầm trước y ni.

Tha chẩm tầm đắc đáo bị cấm cố y ni?

Tha chỉ mê tại y để phong lý,

Ẩn nhẫn trước giá bi thảm nhi điềm mật thương tâm,

Huân huân địa phiên phiên địa phi trước.

Cô cáu kỉnh đóng trang sách lại, nhìn bông liễu ngày xuân ở bên ngoài cửa sổ đến phát ngốc.

Một đầu ngón tay duỗi đến chọc chọc cô, Giang Nhẫm Nam quay đầu, là bạn ngồi bên cạnh cô Tiêu Trúc, thấy cô nhìn qua thì nhẹ nhàng mở khẩu hình miệng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Cô vừa định nói không có việc gì, lại thấy được một chút lo lắng ẩn trong ánh mắt của Tiêu Trúc, hiển nhiên, không phải cô ấy đang lo lắng chuyện cô thất thần khi đi học.

Cuối tiết, Giang Nhẫm Nam dùng ngón tay gõ lên bàn học của Tiêu Trúc: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Trực tiếp nói với tớ là được.”

Tiêu Trúc tên cứng cỏi nhưng lớn lên lại mũm mĩm đáng yêu, chớp đôi mắt hạnh nhìn cô, miệng nhỏ nhấp thẳng, rồi mới nhẹ nhàng khéo léo hỏi: “Cậu đã xem qua tờ báo của hôm nay chưa?”

“Vẫn chưa xem mà? Lại có tin tức gì giật gân hả, liên quan đến anh cả của tớ?” Anh cả của cô được xuất hiện trên tin tức cũng là chuyện bình thường, nếu một ngày nào đó báo chí không viết đôi câu vài lời về Giang Khánh Chi, đó mới là chuyện hiếm lạ.

“Không phải anh cả, là… Là anh hai của cậu.” Tiêu Trúc ấp a ấp úng, trái lại giống như là bản thân cô ấy đã làm sai chuyện gì vậy.

“À, lần này lại làm sao vậy?” Cô cảm thấy hơi vi diệu dời ánh mắt, hờ hững đáp.

“Vị minh tinh diễn 《 Song tinh lệ 》 tiểu thư Phùng Tâm Liên ấy, lần này đi Châu Âu nghỉ phép, anh cả của cậu có lẽ là đi theo làm hướng dẫn viên, bị phóng viên chụp ảnh….” Cô ấy càng nói giọng càng nhỏ lại, hai mắt nhìn chằm chằm xuống đất, cuối cùng dứt khoát không nói tiếp.

Giang Nhẫm Nam chỉ nghĩ là cô ấy cảm thấy xấu hổ, kỳ thật Giang Nhẫm Nam cũng không biết mình nên phản ứng như thế nào mới tốt.

Trước khi cô được đón về nhà thì anh hai của cô Giang Minh Chi chính là em út, lúc nào cũng được nuông chiều hơn một chút, sau khi trưởng thành cũng là loại người phong lưu phóng khoáng đa tình.

Mười lăm mười sáu tuổi bắt đầu kết giao bạn bè cùng với các cô gái nhà thế giao [2], sau đó là trêu chọc trái tim của mấy nữ sinh ở học viện, rồi lại dây dưa đến cả nữ hộ sĩ bệnh viện, nhiều không đếm xuể. Cũng may anh ấy tuy đa tình, nhưng mỗi lần đều là hảo tụ hảo tán [3], bởi vậy phong lưu là thật, nhưng nợ phong lưu cũng không có nhiều.

[2] Thế giao: quan hệ than thiết nhiều đời.

[3] Hảo tụ hảo tán: gặp mặt hay chia tay đều tiêu sái thoải mái.

Anh cả đương nhiên cũng đã từng quản anh ấy, chỉ là bản thân anh cả thật sự quá bận, làm gì có thời gian rảnh mà nhìn chằm chằm em trai kết giao bạn bè cơ chứ? Cuối cùng dứt khoát đẩy anh ấy đến Châu Âu rồi nhắm mắt làm ngơ, chờ đến khi anh ấy trở về để thành hôn thì sẽ trông giữ lại cho tốt.

Mỗi lần thân thích trong nhà nói đến chuyện này đều có chung một phản ứng, đó là an ủi cô, đàn ông, đặc biệt là đàn ông lúc còn trẻ tuổi có mấy ai là không chơi bời đâu chứ, chờ tuổi tác lớn hơn một chút, thành hôn thì tốt rồi.

Mỗi lần Giang Nhẫm Nam đều hận không thể che kín lỗ tai để không nghe thấy những lời này, mỗi lần đυ.ng tới loại chuyện này cô đều xấu hổ nói không nên lời.

Bởi vì ở trong mắt mọi người, Giang Nhẫm Nam đã được định sẵn là vị hôn thê của Giang Minh Chi, chỉ chờ cô thành niên hai người sẽ lập tức phải đính hôn.

Cha của cô và Giang lão gia Giang Thì Tân có xuất thân cùng là đồng hương, tuy kém tuổi nhau nhưng quan hệ lại rất thân thiết, đều là những người trước sau rời nhà đi học những điều đổi mới, đều lập nên ý chí chấn hưng thực nghiệp, cũng cùng tham gia khởi nghĩa. Mẹ của cô mất sớm, cha lại đỡ một súng thay Giang Thì Tân, cho nên sau khi cha chết, cô được Giang gia nhận nuôi đến nay cũng đã mười năm, Giang lão gia khi đó đã dặn dò hai anh em Giang gia nhất định phải chăm sóc tốt cho cô cả đời, cũng bao hàm luôn cả ý tứ này.

Lúc ấy cô vẫn còn là một cô nhóc nhỏ xíu, mà anh cả lớn hơn cô mười một tuổi, anh hai lại chỉ hơn cô có ba tuổi, vì thế liền quyết định lập ra hôn ước giữa cô và anh hai.

Hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, đều môn đăng hộ đối, lại có sự quyết định của cha mẹ, nhà trai là tráng niên tài tuấn [4], nhà gái là tiểu thư khuê các, lại cùng nhau trưởng thành, gần như là kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người.

[4] Tráng niên tài tuấn: con trai ở tuổi sung sức, tài năng anh tuấn.

Nhưng cô không muốn như vậy, dù thế nào cũng không nghĩ tới.

Những người khác đều cảm thấy anh cả là cha, nhưng ở trong lòng cô anh cả không phải cha, không phải trưởng bối, thậm chí cũng không phải là anh cả.

Mà là người cô yêu.

Nhưng cô chỉ có thể giấu bí mật này trong lòng, ẩn nhẫn sự bi thảm mà ngọt ngào thương tâm này, say mê rồi nhẹ nhàng phiêu lãng.

Tiêu Trúc và cô đã là bạn cùng lớp từ khi vừa lên trung học, trước kia cũng thường đến nhà cô làm khách, đương nhiên sẽ biết được một số chuyện, cũng hiểu rõ anh hai cô, dù sao Giang Minh Chi cũng là lấy xe hơi trong nhà để đi hẹn hò, cuối tuần thì đến câu lạc bộ khiêu vũ không thấy bóng dáng, cũng không thèm né tránh ánh mắt của người khác.

Hôn ước này cô không thèm để ý, anh hai cũng không thèm để ý, nhưng người khác lại cố tình để ý nhiều như vậy, thật là bất đắc dĩ.

“Bạn bè của anh hai nhiều như vậy, anh ấy thích chơi với ai thì cứ chơi với người đó thôi.” Giang Nhẫm Nam nhàn nhạt nói, đây rõ ràng là lời nói thật lòng của cô, nhưng mỗi khi mọi người nghe xong đều cho rằng cô đang cố gắng giúp vị hôn phu nói chuyện thanh minh.

“Nhẫm Nam, cậu đừng thương tâm, anh Minh Chi là người tốt, anh ấy là người tốt.” Tiêu Trúc an ủi cô, trong giọng nói mang theo vài phần bi thương.

“Anh ấy quả thật là người tốt.” Anh hai đối với cô cũng không xấu, có thể nói là rất tốt, lúc được ăn ngon hay có đồ chơi tốt đều không bao giờ quên cô, chỉ là….

Giang Nhẫm Nam liếc mắt nhìn Tiêu Trúc một cái, vừa hay nhìn thấy giáo viên tiếng Anh là miss Lâm đi đến, liền im lặng không nói chuyện nữa, chuyên tâm học tập.

Chạng vạng về đến nhà, anh cả theo thường lệ vẫn còn chưa trở về, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong nhưng cô lại không ăn, càng không muốn ăn một mình, vì thế liền kêu mẹ Trương đem cơm đi hâm nóng trước, còn mình thì xoay người lên lầu.

Thẳng đến chín giờ tối, ngoài cửa sổ mới chiếu rọi vào một vầng đèn sáng chói, Giang Nhẫm Nam từ trên giường nhảy xuống, ngay cả dép lê lông nhung cũng không mang đã nhanh chóng bạch bạch bạch chạy xuống lầu.

Cô ngừng lại ở bậc cầu thang thứ năm, đúng lúc nhìn thấy anh cả bước vào cửa.

Giang Khánh Chi đưa áo khoác cho người làm, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giang Nhẫm Nam đứng ở trên cầu thang, bàn tay vịn lên tay cầm bằng gỗ được lau chùi đến bóng lưỡng, trên mặt đỏ bừng, còn đang nhẹ nhàng thở dốc, khiến cho thân thể hơi hơi phập phồng, thấy anh nhìn xuống dưới, đôi bàn chân mang vớ bông có hơi bất an dè dặt cọ vào nhau.

“Còn ra bộ dáng gì nữa?”

Anh trách mắng, giọng điệu không tính là nghiêm khắc, nhưng vẫn làm cho Giang Nhẫm Nam cuối đầu, lẩm bẩm trả lời một câu em sai rồi.

Giang Khánh Chi chậm rãi đi vào, bước từng bước lên cầu thang, khi đứng cách Giang Nhẫm Nam thấp hơn một bậc thì dừng lại, nhưng vẫn cao hơn một chút so với tầm mắt của cô.

Giang Nhẫm Nam nhịn không được thả nhẹ hô hấp, cúi đầu không dám nhìn lên, chỉ nhìn chằm chằm vào giày da của anh, mũi giày bóng lưỡng, đế giày bằng gỗ, đứng xoay về phía cô.

Anh cả đang nhìn cô, anh sẽ ôm cô đi mang dép sao?

Nhưng ngay sau đó đôi giày da kia di chuyển, Giang Nhẫm Nam cảm thấy hơi ủy khuất, cô vẫn còn đang bệnh đấy, anh cả cứ như vậy mà đi lên lầu rồi.

Giang Nhẫm Nam đứng ở trên cầu thang ngơ ngác, nghe thấy đế gỗ đạp lên cầu thang, tiếng bước chân càng ngày càng xa.

Một lát sau, lại càng ngày càng gần.

Cô nhịn không được cúi đầu âm thầm lộ ra một nụ cười.

Giang Khánh Chi đi đến bên cạnh cô, cúi người đặt dép lê bằng lông nhung xuống cầu thang, Giang Nhẫm Nam nhìn vai lưng rộng lớn của anh đang cuối xuống, tây trang chỉnh tề bởi vì tư thế duỗi người mà bị kéo ra thành một ít nếp gấp, chứng tỏ cái cuối người này có bao nhiêu mạnh mẽ dứt khoát.

Giang Khánh Chi ngẩng đầu nhìn cô một cái, phát hiện bộ dáng xuất thần của cô, cầm lấy một chiếc dép lê, tay còn lại nhẹ nhàng chế trụ cổ chân cô, chỉ dùng một chút lực đã có thể đem bàn chân đang mang vớ bông trắng nâng lên, xỏ vào dép lê lông nhung.

Chân của Giang Nhẫm Nam bị nâng lên nên có phần không đứng vững được, theo phản xạ lập tức dùng tay chống vào trên vai Giang Khánh Chi, bàn tay nho nhỏ đặt lên, có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bắp căng chặt đang theo động tác hơi hơi phồng lên, lấp đầy lòng bàn tay non nớt của cô.

Chỉ là mang một đôi dép, chống một bên vai, cũng có thể làm cô đỏ mặt.

Giang Khánh Chi giúp cô mang xong liền đứng lên, nhưng bàn tay non mịn kia vẫn cứ nhẹ nhàng chống lên trên vai anh, anh hạ mi mắt, sau đó gập ngón tay lại run run rõ cô một cái.

“Vì sao lại không nghe lời như vậy?”

Giang Nhẫm Nam nôn nóng nhìn thẳng vào anh, đôi mắt trừng lên thật lớn, hàm chứa ủy khuất nhưng lại không dám phản bác, môi giật giật phát ra thanh âm mơ hồ, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Tay cô cũng không ý thức được chậm rãi bám vào áo sơmi của anh, nắm chặt lấy một góc nếp uốn, đầu ngón tay bấu vào trên ngực anh, cách một lớp áo sơmi hơi mỏng nhẹ nhàng chạm lên da.

“Ăn cơm thôi.”

Anh cầm lấy bàn tay kia kéo xuống, bàn tay to lớn bao lại toàn bộ bàn tay nhỏ bé của Giang Nhẫm Nam, lòng bàn tay ấm áp sưởi ấm mu bàn tay, những vết chai mỏng cọ qua đốt ngón tay cô.

Nhưng chỉ mới nắm lại một cái đã nhanh chóng buông ra.

Giang Nhẫm Nam nhìn bóng dáng đang đi xuống lầu, đuổi theo, bắt lấy bàn tay to lớn kia.

“Anh cả đợi em với.”

Giang Khánh Chi không nắm lại, cũng không hất ra, cứ để mặc cho cô nắm như vậy, đi về phía nhà ăn.

*

[1] Hội thơ ven hồ: là một hiệp hội văn học hiện đại, được thành lập tại thành phố Hàng Châu – tỉnh Chiết Giang vào 3/1922. Người sáng lập gồm có: Phùng Tuyết Phong, Ứng Tu Nhân, Phan Mạc Hoa và Uông Tĩnh Chi sau đó có thêm nhiều nhà thơ khác tham gia.

(*) Bài thơ được nhắc đến tên là《 Huệ Phong 》 do Uông Tĩnh Chi viết vào 3/9/1921 (xuất bản 1922) tại trường sư đoàn số một Hàng Châu, bài thơ đã chịu ảnh hưởng bởi trào lưu tư tưởng mới, thể hiện sự đột phá trong truyền thống phong kiến lễ giáo, tình cảm say mê tự nhiên của những thanh niên trẻ. Bối cảnh bài thơ đúng là do Uông Tĩnh Chi viết thư tình cho người yêu, đáng tiếc trong hiện thực lại bị gậy đánh uyên ương, cho nên để lộ ra sự thương cảm của đôi tình nhân chia lìa khó gặp lại nhau.

— Toàn văn:

Huệ phong

Thị na lý xuy lai

Giá huệ hoa phong ——

Ôn hinh huệ hoa phong?

Huệ hoa thâm toả tại viên lý,

Y mãn hoài trước u oán.

Y để u hương tiềm xuất viên ngoại,

Khứ chiêu y sở ái điệp nhi.

Nhã khiết điệp nhi,

Huân tại huệ phong lý:

Tha đào tuý liễu;

Tưởng khứ tầm trước y ni.

Tha chẩm tầm đắc đáo bị cấm cố y ni?

Tha chỉ mê tại y để phong lý,

Ẩn nhẫn trước giá bi thảm nhi điềm mật thương tâm,

Huân huân địa phiên phiên địa phi trước.

— Dịch thơ:

Huệ phong

Được thổi đến từ đâu

Ngọn gió của hoa huệ ——

Ngọn gió ấm áp là của hoa huệ?

Hoa huệ khoe sắc bị khóa lại trong vườn,

Cõi lòng y tràn đầy u oán.

Y để mùi thơm ẩn nấp bên ngoài vườn,

Để vẫy gọi con bướm y yêu thích.

Con bướm thuần khiết thanh cao,

Hương thơm hoa huệ bay trong gió:

Hắn say mê;

Muốn đi tìm y.

Làm sao hắn có thể tìm được y đang bị giam cầm y đây?

Hắn chỉ say đắm ở trong cơn gió,

Ẩn nhẫn này bi thảm mà ngọt ngào thương tâm,

Say say mà nhẹ nhàng tung bay.

——