Chương 25

Giang Nhẫm Nam cứ thế chạy ra khỏi nhà, cô không có mục đích, chỉ có thể đi lung tung trên đường.

Rõ ràng cô chạy không hề nhanh, thậm chí còn thả chậm bước chân, nhưng anh cả vẫn không chịu đuổi theo.

Nước mắt của Giang Nhẫm Nam lại ứa lên, cô lập tức hung hăng lấy ống tay áo lau đi, chà xát đến mức đôi mắt phát đau vẫn không để nước mắt chảy xuống, cô nhất định sẽ không vì một người phụ lòng mình mà rơi nước mắt, anh cả cũng không được.

Cô cúi đầu bước đi quá nhanh, đến khi đυ.ng trúng người mới nhìn lên, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngoài, trong tay còn dắt theo một cô bé, nhìn qua hào hoa phong nhã, thấy cô là con gái, lại lẻ loi một mình, nháy mắt liền nổi lên tính xấu.

“Cô gái nhỏ nhà ai đây, sao lại không có mắt như vậy hả?” Tròng mắt của hắn nhìn Giang Nhẫm Nam từ trên xuống dưới, thấy dáng vẻ nữ sinh của cô, khí thế càng thêm kiêu ngạo.

“Xin lỗi, là do tôi không chú ý.” Dù sao cũng do mình đυ.ng trúng người ta, Giang Nhẫm Nam ngoan ngoãn xin lỗi rồi nghiêng người định bước đi.

Người nọ lại di chuyển một bước, ngăn trở đường đi: “Nói lời xin lỗi là xong sao, hôm nay tôi mặc áo mới, bị cô đυ.ng bẩn rồi, dù sao cũng phải mời khách một bữa cơm để nhận lỗi chứ.” Vẻ mặt đùa cợt, khác một trời một vực so với bộ dáng văn nhã lúc nãy.

Giang Nhẫm Nam làm sao có thể chịu bị bắt nạt, gương mặt tức giận trầm xuống, vừa định quở mắng thì từ phía sau có một người đàn ông bước tới.

“Vị tiên sinh này, nếu tiểu thư nhỏ nhà chúng tôi có gì xích mích với ngài thì mong được thông cảm, nếu ngài khăng khăng muốn truy cứu, vậy làm phiền ngài lên xe với chúng tôi, cùng thương lượng rõ ràng.” Lời nói tuy rằng khách sáo, nhưng dáng người cao lớn mặc một thân tây trang sang trọng, bên cạnh còn đậu một chiếc ô tô đã cho thấy đây là người có địa vị.

Giang Nhẫm Nam nhìn anh ta một cái, là thư ký phụ trách bảo toàn dưới trướng của anh cả. Anh cả kêu anh ta đuổi theo thì chắc chắn vẫn còn quan tâm đến mình, nhưng mà vì sao anh cả lại không tới, cô cúi đầu đỏ mắt, để thư ký nói chuyện với tên vô lại kia.

Người nọ chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, nhìn thấy nữ sinh chưa trải sự đời thì bắt nạt, cảm thấy không dễ chọc thì rút lui. Cô bé mà hắn kéo đi hơi chậm, lập tức bị hắn hung hăng nhéo mặt đến khóc lớn.

Giang Nhẫm Nam cực kỳ tức giận, đuổi theo chặn người đàn ông kia lại, bất bình nói: “Sao ông lại ức hϊếp cô bé chứ?”

Người nọ cãi chày cãi cối nói: “Đây là cháu gái của tôi, không cha không mẹ ăn nhờ ở đậu nhà tôi, vì sao tôi không thể giáo huấn, người ngoài như cô quản chuyện nhà người ta làm gì?” Nói xong, người nọ liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau rồi bế cháu gái lên nhanh chóng chạy mất.

“Ông…” Giang Nhẫm Nam còn muốn tiếp tục đuổi theo, thư ký khuyên cô: “Tiểu thư nhỏ, không nên truy xét việc này.”

Giang Nhẫm Nam biết đây là chuyện riêng nhà người khác, hành động nhéo mặt cô bé kia, cho dù là cảnh sát hay hiệp hội bảo vệ bà mẹ và trẻ em có lẽ cũng không quản hoặc là quản không được, nhưng cô nhìn cô bé đang khóc không ngừng bị người đàn ông tùy tiện bế lên, mà người đàn ông thấy phiền còn nhéo cô bé một cái, đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Cô tuổi nhỏ đã mất cha mẹ, lại có chút di sản, tất cả những thân thích nhiều năm không liên lạc sau khi cha rời quê cũng lập tức xuất hiện, vì để giành quyền nuôi dưỡng cô, mọi người đều tranh nhau như gà chọi, tựa hồ muốn xem cô thành con gái ruột mà đối đãi.

Cô còn nhớ rõ người bác họ đến từ nông thôn kia từng mặt đỏ tai hồng cãi nhau với chú Năm, nói chú Năm muốn nuôi cô là vì muốn tìm con dâu nuôi từ bé cho người con trai béo ụt ịt kia của ông, chỉ có người bác họ bà mới là người thân thiết nhất đối với cô.

Chú Năm cũng cãi lại nói bác họ lâu nay trọng nam khinh nữ, con gái trong nhà trước giờ đều không được sống tốt, múc nước giặt quần áo nấu cơm cho heo ăn, vì tiết kiệm củi lửa ngay cả nước nóng cũng không cho dùng, ngày mùa đông phải giặt quần áo đến mức hai tay nứt da, vài năm sau đó vẫn không đỡ được.

Bác họ bị chọc trúng chân đau, liền từ phía sau chọt vào xương sườn cô, kêu cô chủ động tỏ thái độ, khiến cô đau đớn, mấy người thân thích bên cạnh cũng nhân cơ hội gia nhập hỗn chiến.

Giang Nhẫm Nam nhấp miệng không nói lời nào, chỉ ôm chặt gấu bông của mình.

Một đám người ồn ào đến loạn xị bát nháo, ai nấy đều khàn cả giọng nói mình đối xử với cô rất tốt, Giang Nhẫm Nam dúi đầu vào gấu bông nhưng vẫn không ngăn được những âm thanh đó truyền vào tai.

Cô đứng lên chạy ra ngoài, nhóm người kia muốn bắt lấy cô, từng đôi tay vươn ra ở phía sau cô, suýt nữa là có thể bắt được. Giang Nhẫm Nam dùng hết toàn lực chạy vội, trái tim nho nhỏ như sắp nổ tung, đột nhiên đυ.ng trúng người khác chỗ ngã rẽ, té ngã trên đất.

Xong rồi, sẽ bị bắt được, không có ai bảo vệ cô.

Giang Nhẫm Nam ngồi dưới đất, vành mắt đỏ ửng, một đôi tay ôn nhu bế cô lên ôm vào trong ngực, Giang Nhẫm Nam theo bản năng vòng lấy cổ anh, là anh Khánh Chi.

Anh không hỏi Giang Nhẫm Nam gặp chuyện gì, chỉ nói với cô: “Đừng sợ.” Sau đó cứ như vậy ôm Giang Nhẫm Nam xuyên qua linh đường treo lụa trắng, đi đến giữa một đám thân thích như hổ rình mồi kia.

“Các vị, cha của Nhẫm Nam Giang Đức Hoài lúc sinh thời đã lập di chúc, giao cô cho Giang gia chúng tôi nuôi nấng đến lúc trưởng thành, làm phiền mọi người vất vả tổ chức lễ tang cho cha của Nhẫm Nam, bây giờ đã qua đầu thất*, Giang Khánh Chi tôi** sẽ an bài ngựa xe đưa các vị về quê.”

(*) Trong phong tục tang lễ của người xưa, “đầu thất” là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế.

(**) Raw gốc là “Giang mỗ”, nhưng mà nghe hơi già nên mình xin phép tự thay đổi một chút ạ.

Xung quanh như muốn nổ tung, đám người thân thích rình mò đã lâu làm sao chịu buông tay, nhanh chóng bày ra các loại công kích: “Chúng tôi mới là người thân của Nhẫm Nam, cậu thì tính là người gì?”, “Nhà các người chắc chắn là ham muốn tài sản của Nhẫm Nam”. Có người còn nhắc đến chuyện đỡ súng: “Người là do cha của cậu hại chết, các người còn dám ở chỗ này giả dạng người tốt?” Dữ tợn trên mặt càng thêm lộ liễu.

Tâm tư trẻ em là nhạy cảm nhất, Giang Nhẫm Nam quay đầu đi không nhìn mặt những người đó, chôn mình vào đầu vai anh Khánh Chi, vòng tay nhỏ nhắn càng xiết chặt.

Giang Khánh Chi không vội vã phản bác, khẽ xoa đầu cô bé trong lòng ngực rồi hơi cúi người nhặt con gấu bông lúc nãy đã làm rơi lên, vỗ vỗ sạch sẽ đưa cho cô, sau đó mới đẩy mắt kính, nói: “Các vị, về chỗ ở của Nhẫm Nam, là do cha Nhẫm Nam lúc sinh thời đã lập di chúc dưới sự chứng kiến của luật sư, hiện tại di chúc và văn kiện sao chép đều được bảo tồn.”

“Đức Hoài trước khi chết đã trúng đạn, chắc chắn là bị váng đầu, như vậy thì không thể tính!”

“Có tính hay không không phải do tôi hay các người định đoạt, là pháp luật định đoạt, lúc lập di chúc thần trí của cha Nhẫm Nam hoàn toàn thanh tỉnh, lúc ấy cha tôi và cha Nhẫm Nam tự ý thức được con đường phía trước sẽ có nguy hiểm nên đều lập di chúc, bên trong có nói nếu người kia chết thì người còn lại phải chăm sóc vợ và con cái của đối phương, di chúc của cha tôi cũng đang lưu giữ ở chỗ luật sư. Nếu muốn kiện tụng giành quyền nuôi dưỡng, người lớn các vị có thể tự tìm luật sư để tư vấn xem phần thắng là bao nhiêu.”

“Cậu bớt hù dọa người đi, chúng tôi nói cho cậu biết, nhà các cậu chắc chắn là đang ủ mưu chiếm đoạt gia sản của Đức Hoài, tất cả chúng tôi đều là người thân ruột thịt, sao có thể để cậu đạt được mưu đồ!”

“Toàn bộ tài sản chỉ thuộc về một mình Nhẫm Nam, trước khi em ấy thành niên sẽ giao cho quỹ quản lý, cha của Nhẫm Nam lúc sinh thời đã ủy thác cho quỹ ngân sách tư nhân Quốc An được sáng lập bởi nhóm người Diệp Hồng Anh tiên sinh, Diệp tiên sinh từng là nhà cố vấn cho Bộ Nông Thương của Chính phủ Bắc Dương, cực kỳ có uy tín tại Thượng Hải, tất nhiên sẽ giữ chữ tín.”

Mọi người không có lý do, nhưng lại không chịu buông tay, cứ đứng đó giở trò ngang ngược, Giang Khánh Chi vẻ mặt lãnh đạm để tùy bọn họ ầm ĩ, duỗi tay đem đầu nhỏ của Giang Nhẫm Nam ấn vào trong lòng ngực mình, che lỗ tai cô lại, không muốn cho cô nghe những lời nói đó.

Chờ bọn họ ồn ào mệt mỏi, mới tiếp tục nói: “Ở trong di chúc của Giang tiên sinh viết rõ, lấy ra một phần tiền quỹ gửi về quê nhà và họ hàng, nhà của chúng tôi và cha Nhẫm Nam là cùng một quê, nguyện ý chi thêm ba phần, nhưng di chúc cũng viết nếu có gì dây dưa về quyền nuôi dưỡng, số tiền này lập tức hủy bỏ.”

Tròng kính của anh hiện lên tia sáng: “Các vị muốn cầm số tiền này về quê kinh doanh thật tốt, hay là muốn ở lại nơi đây tìm luật sư thưa kiện với nhà tôi, Giang Khánh Chi tôi đều không có ý kiến, dù sao kết quả đối với chúng tôi mà nói không có bất cứ khác biệt gì, nhưng đối với các vị mà nói có khác hay không thì cần phải cân nhắc cho thật kỹ.”

Lúc này cùng lắm anh chỉ mới là một thiếu niên vừa trưởng thành, nhưng sống lưng thẳng tắp, biểu tình kiên định, ánh mắt giống như nhìn thấu được lòng người, đứng ở nơi đó, không một ai có thể xem nhẹ anh.

Nhóm thân thích hai mặt nhìn nhau, rồi lại xì xà xì xào thương lượng một trận, rốt cuộc chọn thỏa hiệp, Giang Khánh Chi không hề bất ngờ chút nào, khách sáo tiễn mọi người đến khách sạn, cuối cùng chỉ còn lại hai người là anh và Giang Nhẫm Nam.

Anh thả Giang Nhẫm Nam xuống rồi tự mình ngồi xổm nhìn thẳng vào cô.

“Nhẫm Nam, cùng anh về nhà được không?”

Ngoại trừ ngày đầu tiên cha qua đời, về sau Giang Nhẫm Nam đều không hề khóc, cô quá nhỏ, vẫn chưa hiểu được vì sao người cha mấy ngày hôm trước vẫn còn làm ngựa cho cô cưỡi, đưa cô đi công viên trò chơi mà nay lại đột nhiên qua đời, vì sao lại nói “cuối cùng không về được”, vì sao cô lại trở thành “đứa nhỏ không cha không mẹ”.

Những cái đó cô đều nghe không hiểu, cho nên chỉ ôm gấu bông của chính mình, không thèm nghe gì cả.

Mà lúc này không biết vì sao, anh Khánh Chi rõ ràng không dỗ cô, cũng không mắng cô, nhưng nước mắt lại không thể ngăn được, ngay cả nước mũi cũng chảy ra.

Giang Khánh Chi thở dài, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, sau đó đặt ở trên cánh mũi, dỗ dành nói: “Dùng sức.”

Giang Nhẫm Nam hừ hừ thở ra, sau khi Giang Khánh Chi giúp cô lau khô, lần nữa ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô vào trong lòng ngực.

“Về sau anh chính là anh cả của em, em chính là bé của nhà của chúng ta.”

*

Công ty ủy thác Quốc An thành lập vào tháng 6 năm Dân quốc thứ 17 (năm 1928), do Diệp Hồng Anh, Chư Quảng Thành, Vương Tử Tung,Diệp Ấm Tam, Từ Địch Sinh, Uông Quốc Toàn, Trương Vân Tiều, Thẩm Tích Vinh đồng sáng lập. Cùng thời kỳ đó cũng có khoảng mười mấy công ty ủy thác lần lượt thành lập, sau đó bởi vì “Phong trào Tín Giao” mà đóng cửa hàng loạt, đến sau năm 1928 thì được phục hung nhờ sự phát triển của Chủ nghĩa tư bản dân tộc. (Theo tác giả)