Chương 2: Hôn môi

Anh thật sự rất lớn, đúng là vì tối mới có thể nhìn đến cắt hình đột ngột kia, Trần Dữ Tinh nuốt nước miếng, cô không biết nên làm như thế nào, bên tai là Trần Trầm thấp thấp thở dốc, nghe vậy cô không đành lòng bước đi.

Cô biết rõ chỗ nào Trần Trầm mê người nhất, giọng anh, trầm thấp lại có từ tính, anh chỉ cần mở miệng, những chị gái đó sẽ ngã lên người anh.

Cô cũng không ngoại lệ, lúc cô ôm anh, cô cũng trộm để mặt tới gần hầu kết anh, cảm nhận mỗi lần lăn lộn khi anh nói chuyện.

Thậm chí ban đêm lúc mười sáu tuổi, anh gọi điện thoại đến, nghe anh hát cho cô, dỗ cô ngủ, qυầи ɭóŧ lại âm thầm ướt, thủ da^ʍ không chút tiếng động.

Yêu anh là bí mật cô che giấu sâu nhất, tính dục và tình yêu tình thân đan xen, và toàn bộ tuổi dậy thì của cô.

Trần Dữ Tinh nhẹ nhàng buông mâm đồ ăn, trong lòng đấu tranh, cô biết anh vất vả trong đội, có thể nhiều năm như vậy cũng chưa động vào phụ nữ...

Trần Dữ Tinh nuốt nước miếng, vẫn gọi anh một tiếng.

“Anh...”

Trần Trầm đột nhiên mở mắt ra, trong bóng đêm, có người nhẹ nhàng bò đến bên chân anh, ngậm lấy nóng bỏng của anh. Có thể là vì tưởng tượng thấy cả người cô đầy bọt nước, dáng vẻ không hề che đậy, anh đều xuất hiện ảo giác em gái đến khẩu giao cho anh. Anh đã sa đọa đến mức không thể thoát ra.

Trần Dữ Tinh chưa bao giờ làm loại chuyện này, chỉ quan sát, vốn dĩ miệng cô đã nhỏ, ngậm lấy qυყ đầυ chính là chuyện không hề nhỏ, lại hướng vào sâu trong lập tức có chút không ổn, đành phải dùng cả tay miệng, xoa nắn trên dưới, càng dùng đầu lưỡi liếʍ láp rất nhiều, như mèo nhỏ liếʍ nước.

Kỹ thuật rất kém. Trần Trầm nhắm mắt nghĩ, anh chẳng phân biệt ngày đêm, thậm chí tỉnh táo hay không cũng không rõ lắm, có thể là lâu không làm, anh đã không biết sướиɠ là cảm giác gì.

Cứng thì cứng đi, anh muốn xoay người ngủ, lại nghe thấy một tiếng kêu rên.

Trần Dữ Tinh không nghĩ đến anh bỗng nhiên nhấc chân lên, cái mũi đυ.ng vào đùi anh, đau đến nói loạn, từ môi ra nhanh chóng, phát ra một tiếng “Sóng” rất nhỏ.

Tuy tiếng nhỏ, nhưng Trần Trầm hơi tỉnh táo.

Anh duỗi tay, quả nhiên sờ đến cơ thể của cô. Trần Dữ Tinh bám vào cánh tay anh hướng về phía trước, cánh môi dán lên cằm anh.

“Anh...” Cô xuống dưới, ngậm lấy hầu kết cô mơ ước rất lâu, môi lưỡi liếʍ láp, sờ soạng theo anh lăn lộn lên xuống: “Anh gọi em ... Cầu xin anh.”

Đáy lòng Trần Trầm trầm xuống, là sự thật, em gái ruột của anh ở trên giường anh, hôn đồ vật dơ bẩn nhất của anh.

Lần này là buột miệng thốt ra: “Trần Dữ Tinh, cút ra ngoài cho anh!”

Trần Dữ Tinh bị anh chửi dọa đến, giọt nước mắt rơi ra, cô co thành một đoàn, khóc hu hu: “Em thật sự rất nhớ anh, hai năm anh chưa gọi điện thoại cho em, em thật sự rất nhớ anh...”

Thật sự quá oan ức, Trần Trầm không nhịn được mà đau lòng, nhưng cuộc đời của anh bị huỷ hoại, cũng không thể huỷ hoại cô, Trần Trầm yết hầu khàn khàn, giọng nói rất gấp: “Ngày mai về nhà.” Sau đó không nói ra một lời.

Trần Dữ Tinh không nghĩ đến anh sẽ đuổi cô, hoảng sợ, lôi kéo ngón tay anh, nắm thật chặt: “Anh, không ai ở nhà, em không muốn trở về, em ở đây với anh, đừng đuổi em...” Nói xong liền cúi người tiến lên, dán lên cánh môi anh gặm cắn, Trần Trầm muốn đẩy ra, lại sợ làm cô bị thương, đổi thành dùng tay cầm gương mặt nhỏ của cô, bản thân lùi về sau, cắn răng nói: “Em còn biết anh là anh em!”

Vẻ mặt Trần Dữ Tinh trắng bệch, cuối cùng không có động tác.

Sáng sớm ngày hôm sau, hành lý của Trần Dữ Tinh đã được mẹ Trương thu dọn để ở cửa, Trần Trầm lấy vé xe lửa cho cô, gọi tài xế, đứng trước cửa nhìn chằm chằm cô rời đi.

Mẹ Trương cũng ở cửa, Trần Dữ Tinh không ngủ một đêm, gương mặt mệt mỏi: “Mẹ, con muốn nói với anh trai hai câu, mẹ lên xe trước đi.”

“Tiểu thư đừng cãi nhau với thiếu gia...” Mẹ Trương có hơi lo lắng, nhìn hai người, vẫn là đi ra cửa.

Trần Dữ Tinh buông túi xách, cũng cởϊ áσ khoác, sau đó khóa trái cửa.

Trần Trầm ôm cánh tay nhìn cô, anh không quen nói chuyện, giọng nói chèn ép: “Đừng tùy hứng.”

Trần Dữ Tinh lấy đồ từ trong túi ra, đối mặt với anh, dựa vào cửa, lúc Trần Trầm thấy rõ là cái gì, thần kinh đều căng lên.

“Dữ Dữ!”

Trong tay Trần Dữ Tinh cầm lưỡi dao thay đổi trong dao cạo râu của anh, đối với tay của mình: “Ba mẹ cũng không nói chuyện với em, bọn họ chỉ quan tâm thành tích của em, anh cũng không nói chuyện với em, còn muốn đuổi em đi, không phải anh cũng tổn thương bản thân như vậy sao...” Cô nói xong lập tức cắt một cái lên cánh tay, dù sao Trần Trầm cũng từng luyện, lập tức tiến lên nắm tay cô, mới làm lưỡi dao xẹt nhẹ qua, nhưng cũng chảy máu.

Mười tám năm qua Trần Dữ Tinh vẫn luôn ở sắm vai con gái tốt, em gái tốt, cô không có bạn bè nói chuyện thật lòng với nhau, vốn tưởng rằng chịu đựng cấp ba, cô có thể đi thăm Trần Trầm, không nghĩ tới anh thay đổi, anh cũng không cần cô, Trần Dữ Tinh giãy giụa, rơi nước mắt: “Em thật sự rất yêu anh, anh gọi em, anh đừng không cần em...” Cô buông lưỡi dao, bám vào sống lưng anh, nhón chân hôn anh, cô không hiểu gì, nhưng lại tuân theo ái dục nguyên thủy, khát cầu đầu lưỡi anh.

Trần Trầm khom lưng, để cô ở trên cửa, mở môi răng ra, dùng lưỡi cuốn cô vào vực sâu. Trần Dữ Tinh đã mất đi quyền chủ động từ lâu, bị động bị anh quấn quanh, đợi anh buông ra, thậm chí còn kéo ra một sợi chỉ bạc, liên quan cô không tha.

Trần Dữ Tinh bị hôn đến đỏ hai má, đôi môi sưng đỏ thủy nhuận, Trần Trầm nắm lấy cánh tay cô, liếʍ máu cô, nuốt xuống từng ngụm.

“Dữ Dữ.” Anh dán vào vành tai cô: “Anh sai rồi, đừng tức giận, đừng làm bản thân bị tổn thương lung tung, được chứ?”

“Dạ.” Trần Dữ Tinh dựa vào bờ vai anh, giống khảo kéo treo trên người anh, khóc hu hu, Trần Trầm đành ôm cô, dịu dàng vuốt ve.

Chẳng những giữ Trần Dữ Tinh lại, hơn nữa tính cách Trần Trầm cũng tốt hơn không ít. Mẹ Trương kinh ngạc với chuyển biến của hai người, nhưng đáng tiếc chính là, mẹ Trương bị Trần Trầm đuổi về quê, cùng với hộ công.

Anh cho phép Trần Dữ Tinh ở lại, cũng biến tướng cho phép cô ái mộ anh. Thường thân mật để mọi người nhìn thấy, trở về nói với cha Trần mẹ Trần, sợ là hai người già đang sống sờ sờ sẽ tức chết, vì vậy không thể không như vậy.

Dì mới tới nói rất ít, chỉ lo ba bữa và quét dọn, hộ công thì một tuần đến một lần, từ góc độ của bọn họ, anh và Trần Dữ Tinh như là người yêu nghỉ phép an dưỡng.

Qua bữa cơm chiều, Trần Dữ Tinh sẽ đỡ anh đến phòng cô ở tầng hai, xem sóng biển ngoài sân thượng rộng mở, cô ngồi ở trên đùi anh, dựa lưng vào anh.

“Anh.”

“Hửm?”

Trần Dữ Tinh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lập loè ánh sáng, tay cô rất nhỏ, nhưng ngón tay thon dài, đầu ngón tay mượt mà vuốt mạch đập của anh, đi đến lòng bàn tay, nắm lấy hai ngón tay anh, nhẹ nhàng đong đưa.

Lại làm nũng.

Anh thở dài, đành phải cúi đầu hôn cô, Trần Dữ Tinh cũng học mấy thứ, đáp lại anh.

“Anh đi tắm rửa, em ngoan.”

“Em xuống tầng với anh.” Cô vội vàng đứng lên, để anh dựa vào cô, vì để cô giảm bớt gánh nặng, Trần Trầm cảm thấy chân mình nhanh nhẹn hơn không ít.